Cảnh Thần Hạo lướt mắt nhìn cô ta, "vào đây"
Cánh cửa phòng làm việc đã được mở ra từ phía bên ngoài, Bùi Nhiễm Nhiễm đã được gặp Lâm Tri Hiểu, mấy ngày nay không gặp cô ta rồi, có chút thấp thỏm và không hiểu.
"Cảnh tổng, có việc gì không?" Lâm Tri Hiểu hỏi xong bỗng chợt nhớ ra, hôm nay cô không lấy tấm thẻ màu đỏ, Đại Boss có thể biết được cô ta là ai không?
Trên thực tế, tuy Cảnh Thần Hạo có vẻ mù khi nhận mặt phụ nữ, nhưng chỉ số thông minh của anh ta luôn hiện diện, anh ta vừa mới gọi Lâm Tri Hiểu đi lên, lại vừa nhìn thấy Nhiễm Nhiễm nhìn cô ta cười, thế là người phụ nữ trước mặt đã hiện rõ là người nào rồi.
Cảnh Thần Hạo nhướng mày, hiển nhiên không ngờ Lâm Tri Hiểu lại bỗng nhiên hỏi anh ta như vậy, "cô không vừa ý?"
"Không có không có, tôi lập tức dọn đồ ngay." Cô ta nói xong quay người đi, ánh mắt ngơ ngác đảo nhìn về hướng Bùi Nhiễm Nhiễm, dùng thần mắt hỏi khẽ, "Đại Boss bị sao thế?"
Bùi Nhiễm Nhiễm dùng khẩu hình trả lời, "Điện thoại" hai chữ, bèn đưa mắt tiễn cô ta ra ngoài.
Sau khi Lâm Tri Hiểu ra ngoài, phòng làm việc càng trở nên tĩnh lặng, yên lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng Cảnh Thần Hạo lật dữ liệu, khiến động tác lấy điện thoại đánh chữ trên màn hình của cô ta cũng phải cẩn thận, không muốn vì vậy mà quấy nhiễu anh.
Nhìn thấy Lâm Tri Hiểu phát hiện ra câu hỏi, cô ta bình tĩnh trả lời, "gần đây công ty rất bận, muốn cô đến làm cu ly thôi."
Cô ta gửi tin xong liền ngước nhìn Cảnh Thần Hạo trầm lặng, bên khóe miệng khẽ nhếch lên, cô ta không thể nói rằng lên đây để ghánh vác bớt việc cho cô ta!
Tuy rằng sự thật là vậy.
Rất nhanh, cô ta liền nhận lại phản hồi của Lâm Tri Hiểu, một cái mặt thật lớn khóc, và còn câu nói bất mãn thật rõ, "Đại Boss sao lại có thể như vậy, tớ vừa mới buồn chán mấy ngày! Tớ thấy Đại Boss dường như sợ cậu mệt! Bảo vệ vợ điên cuồng!!!"
Liên tục phát ra ba cái dấu chấm than, Bùi Nhiễm Nhiễm thật sự cảm nhận được tâm trạng lúc này của Lâm Tri Hiểu.
Lần này đợi rất lâu cũng không nhận được hồi đáp của Lâm Tri Hiểu, cô ta cũng không bận tâm, mặc kệ cầm điện thoại trên tay lướt web.
Lâm Tri Hiểu nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm hồi phúc, trong lòng như có chút tổn thương, nhưng mà cô ta không thật sự vui vẻ, có thể nhìn thấy Đại Boss và Nhiễm Nhiễm ở bên nhau tốt, cô ta cũng vui phần nào.
Bỗng nhiên, bên tay hiện lại tiếng bước chân không nhanh không chậm, cô ta ngẩn đầu lên bèn nhìn thấy Thích Thịnh Thiên bước đến.
Thích Thịnh Thiên nhìn thấy động tác của cô ta, đảo nhìn cái phòng không lớn không nhỏ, nhưng lại ở kế bên phòng làm việc của anh ta, "Lâm Tri Hiểu, cô ở đây làm gì thế?"
Anh ta vừa mới bị Cảnh Thần Hạo đẩy ra, đi một vòng ở dưới lầu, lên đây liền phát hiện nơi đây có người.
Lòng hiếu kỳ thúc giục anh ta ghé qua xem, lại không ngờ thấy Lâm Tri Hiểu đã đi nhưng lại quay trở về!
Cô ta nhìn xong liền cúi người xuống, vừa quay ra ngoài lấy đồ vừa trả lời, "làm việc"
Anh ta không phải ngốc, đương nhiên là biết cô ta đang làm việc, "Lâm Tri Hiểu cô vừa mới xuống dưới vài ngày, cô học ai nói chuyện ngắn gọn thế?"
"Tất nhiên là không phải với trợ lý Thích người." Cô ta chỉ là chưa phục hồi tinh thần những ngày tháng buồn chán bây giờ lại phải trải qua những ngày bận rộn nữa rồi.
Có một chút cảm xúc thôi.
Thích Thịnh Thiên cười, "cô và Bùi Dĩ Hàn quan hệ rất tốt, chồng trước của cô ta là ai?"
Anh ta cảm thấy nên thay mặt anh em tốt điều tra rõ ràng, có câu nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Lâm Tri Hiểu cầm ly trên tay chợt khựng lại, nghiên đầu nhìn Thích Thận Thiên, "tôi không biết."
Cô ta vốn không có chồng cũ, cô ta đi đâu tìm một người chồng cũ để trả lời câu hỏi như không của anh ta.
"Ngay cả việc này cô cũng không biết, thì gọi là bạn thân à?" Thích Thịnh Thiên không còn gì hơn lắc đầu, trong lòng lại trỗi lên nghi vấn.
"Lâm Tri Hiểu cô thành thật khai báo, có phải cô ta vẫn chưa ly hôn?" anh ta mấy ngày trước còn nhìn thấy cô ta đeo nhẫn trên tay, nhưng bỗng nhiên lại không đeo nữa.
Thật kỳ lạ!
"Thích trợ lý, việc này nếu như anh muốn thật sự biết, thì anh đi hỏi Bùi bí thư, đây là việc tư." Cô ta đặt cái chăn trên tay xuống, tiếp tục đi ra ngoài lấy đồ.
Trên mạng đầy tin tức lượn lờ trên mạng liên quan đến hai người, lại còn nhiều thứ đoán mò về thân phận cô ta, đặc biệt về cha những đứa con cô.
"Đói rồi?"
Trước mặt bỗng nhiên truyền lại tiếng của anh, cô ta ngẩn đầu nhìn anh, "vẫn chưa, ngài tiếp tục."
"Đi thôi! Ăn cơm!" Cảnh Thần Hạo đứng dậy, bèn đi về hướng của cô ta.
Rốt cuộc anh ta có nghe thấy cô ta nói không đây, rõ ràng cô nói là vẫn chưa mà.
Nhưng cô ta vẫn phải đứng dậy, cùng đi với anh thôi.
Hai người ăn cơm xong đi thẳng đến hiện trường hội phát hành Cẩm Ngọc, Hòa Thảo đã trang điểm xong đang chờ đợi.
Cô và Cảnh Thần Hạo ngồi đợi tại phòng nghỉ khách quý, phòng nghỉ rất lớn chỉ hai người ngồi bên trong, vả lại dưới sự uy bức của một người nào đó, cô ta chỉ có thể ngồi bên cạnh anh ta.
Cô ta bưng ly cà phê trên bàn đưa gần miệng, không để ý bỗng nhiên có cánh tay vịnh vào eo, nhưng lúc cô muốn uống, cánh tay giữa eo không ngừng động đậy, cô ta hít một hơi thật sâu, nghiêng người nhìn vào vẻ mặt nghiêm chỉnh của anh ta, "Cảnh tổng, tuy rằng tin đồn hai tay đầy trời, ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, nhưng bất thình lình sẽ có người lạ bước vào, Cảnh tổng có thể phiền ngài di dời cánh tay trên người tôi ra chỗ khác không?"