Cảnh Thần Hạo nghe tiếng “Tút, tút, tút”từ trong điện thoại truyền tới, bên tai như chỉ còn nghe thấy tiếng cô nói lúc cuối cùng với anh, nụ hôn chúc ngủ ngon.
Tay trái đặt điện thoại xuống, mắt nhìn tay phải đang cầm ly rượu, cũng đặt xuống luôn.
Ngày hôm sau, Lâm Tri Hiểu từ khi bị điều sang làm quản lý bộ phận nhân sự, lần đầu tiên bị Cảnh Thần Hạo gọi tới phòng làm việc, cô cảm thấy không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hình như hôm qua hay có thể nói là đã từ rất lâu trước kia cô đâu có để xảy ra chuyện gì, lẽ nào là trách cô vì cô đã giấu anh ấy về việc của Bùi Nhiễm Nhiễm?
Cô nhăn mặt như chuẩn bị đi chiến tranh bước vào văn phòng, nhìn thấy đại boss đang ngồi ở trên bàn làm việc, ngay lập tức nở nụ cười chuẩn mực nhất có thể, “Cảnh tổng!”
Cảnh Thần Hạo đang xem giấy tờ ở trước mặt, nghe thấy tiếng của cô ấy không có trả lời ngay lập tức,bút trong tay vẫn còn nhận thức được cần phải đánh dấu những ý chính.
Ý của đại boss nghĩa là sao?Muốn cô tự mình nhận sai sao?
Cô cúi gằm nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng kia của anh, trong thâm tâm đang cố liên kết ghép một câu hoàn chỉnh, “Cảnh tổng, chuyện của Nhiễm Nhiễm, ý tôi muốn nói là chuyện của Bùi Dĩ Hàn, tôi đều nghe theo cô ấy mà thôi.”
Cho nên không thể trách cô được!
“Bốp”một tiếng, chiếc bút trên tay của Cảnh Thần Hạo vất lên trên bàn.
Toàn thân Lâm Trì Hiểu run lên, ngay lập tức nói, “Cảnh tổng!thuộc hạ sai rồi!”
Nhiễm Nhiễm, nhanh tới cứu mình đi chứ!đại boss muốn giết người đến nơi rồi!
Cảnh Thần Hạo kéo ngăn bàn ra, lấy một chùm chìa khóa đặt lên trên bàn, mặt không có biểu cảm gì nhìn cô ấy một cái, “Công ty phân phát phòng ở cho cô, nội trong ngày hôm nay dọn qua đó!”
Phòng ở? Công ty có phúc lợi đối đãi tốt như thế này từ khi nào vậy?
Đại boss anh dựa vào việc công để làm việc riêng việc này có cần phải thương lượng với vợ anh một tiếng hay không vậy.Cô ấy mà biết tôi chuyển đi, việc sau đó sẽ còn thảm hơn rất nhiều.
“Có thể không chuyển đi hay không?” Cô thực tại không dám nhìn sắc mặt của anh, để hỏi được câu hỏi này cô đã dùng hết sự dũng cảm của mình trong ngày hôm nay rồi.
Hồi đáp lại cô là một câu hỏi ngược hết sức lạnh nhạt thờ ơ, “Cô cảm thấy thế nào?”
“Tôi biết rồi!” cô vội vàng không cần suy nghĩ gì nữa lấy vội chìa khóa ở trên bàn, nhanh chóng bước ra ngoài.
Bước ra đến cửa, từ phía sau âm thanh giọng anh lại truyền tới, “Những lời nào nên nói hay không nên nói chắc không cần tôi phải dạy cô chứ nhỉ!”
“Rõ rồi!”Xem ra Nhiễm Nhiễm tối nay trở về mới có thể biết được rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm hôm nay cứ thế rất chăm chỉ làm việc,cổ phiếu của Hoắc Thị đã dừng bảng, dự tính ngày mai sẽ có đại cổ đông mới xuất hiện, người đó…
Cô nhìn thời gian một cái,thu dọn đồ chuẩn bị đi đón Dương Dương Noãn Noãn. Vừa rời khỏi cửa văn phòng, đã nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đứng ở ngay trước cửa.
Một bộ quần áo vec vừa vặn với thân thể của anh,đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
Chẳng đợi cô mở lời, anh đã nói trước, “Cùng đi.”
“Đi thôi!”Cô cũng không thể tước đoạt quyền lợi đi đón con ruột của anh được.Trường mẫu giáo nơi đó, những người khác cũng không thể tùy tùy tiện tiện tới được.
Cảnh Thần Hạo nghe thấy cô đáp trả nhanh chóng vui vẻ như vậy, có một chút cảm thấy rất kinh ngạc.Nhưng cái sự kinh ngạc đó rất nhanh đã bị sự vui sướng chiếm mất.
Tới trường mầm non Thất Thái Quang cũng đã là hơn bốn giờ rồi, phụ huynh tới đón con cũng đã đi vào hết rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, “Hay là anh ở đây đợi nhé?”
Anh liền thấy tức giận, tháo dây an toàn nói, “Cùng đi.”
Anh tới đây không phải là để chỉ ngồi trong xe,
“Bây giờ người ở trong đó đang rất đông, em chỉ lo là anh sẽ bị chụp trộm thôi”.Vừa nãy ở công ty sao cô lại có thể quên mất chuyện này cơ chứ.
“Bị chụp thì đã làm sao?” Tin đồn về anh và cô ở công ty đã bị truyền nhau bay rợp khắp trời rồi.
“Được thôi! Anh đã không để tâm chẳng nhé em vẫn còn phải lo lắng sao?” Nếu nói về danh tiếng, danh tiếng anh còn quan trọng hơn của cô rất nhiều.
- --------------- ----------------
Hai người cuối cùng vẫn cùng nhau đi vào trường mẫu giáo, phía bên trong rất nhiều con mắt đều dừng lại nhìn cô, không ít nghị luận được bàn tán về cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy nhiều nhất chính là câu nói “Trai đẹp đi cùng gái xấu”, cô cũng chẳng để tâm suy nghĩ, nhưng hình như người đàn ông đi bên cạnh biểu lộ rất rõ không được vui vẻ gì.Khi cô đang cúi mặt cười trừ, đột nhiên một bàn tay đặt lên eo của cô.
“Chúng ta đến đón con, chứ đâu có phải đến để thể hiện tình cảm.” Người ta chỉ nói vài câu mà thôi, cô sớm đã cảm thấy quen rồi, không quan tâm cho lắm.
“Tùy.”
Là tiện thể đón con hay là tiện thể thể hiện tình cảm đây? Cô có một chút nghi hoặc.
Bùi Noãn nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, phấn khích hét lớn, “Mami, daddy!”
Dương Dương ngay bên cạnh nghe thấy tiếng cô bé, cũng nhìn về phía đó,hai người họ lại cùng nhau đi tới đây, mami có phải thích bố rồi không?
“Noãn Noãn! Dương Dương!”Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh, bước nhanh về phía hai đứa trẻ.
Thì ra việc đón những đứa trẻ tan học, cảm giác này thật hạnh phúc, nhất là Noãn Noãn chạy nhanh về phía trước mặt cô ấy, trên gương mặt nhỏ thể hiện vui mừng đến dễ thương quá đi.Trái tim kinh ngạc của anh đột nhiên cảm thấy cảm động vô cùng.
Cùng lúc anh cũng cảm thấy hận bản thân sao lại không tìm bọn họ sớm hơn một chút, cũng có thể hoàn cảnh bây giờ sẽ không giống như thế này.
“Mami, đây là kẹo mà con và anh lấy được, cho mami!”Trong bàn tay nhỏ bé của Noãn Noãn đang nắm chặt sáu viên kẹo đầy màu sắc.Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bàn tay nhỏ đột nhiên hướng về phía Cảnh Thần Hạo đang bước tới bên, “Mami không thích ăn kẹo, cho daddy!”
Đại boss anh có biết đây nghĩa là có ý gì không? Cô ấy không cần mới cho anh đó.
“Cảm ơn.” Mặc dù là thứ mà Bùi Nhiễm Nhiễm không cần mới cho anh, nhưng anh vẫn thấy rất vui, vài viên kiệu cũng có thể nói lên rằng con gái anh rất thích anh.
“Đừng khách khí!Noãn Noãn rất thích daddy mà!” Cô bé vừa nói dứt lời Cảnh Thần Hạo liền bế lên bước ra bên ngoài.
Bùi Nhiễm Nhiễm dắt tay Dương Dương đi theo sau bọn họ.Đời người đúng là không có chuyện gì được như ý toàn phần, bọn họ gặp Hắc Lôi ngay cổng trường mầm non.
Bà ấy đang giao lưu cùng với phụ huynh của học sinh khác, nghe thấy Noãn Noãn gọi Cảnh Thần Hạo là daddy bà ấy nhìn thêm bọn họ lần nữa, “Trước kia không phải là cùng…”
“Hắc chủ nhiệm, chúng tôi đi trước nhé, cảm ơn sự chăm sóc của cô dành cho bọn trẻ.”Cô dường như đoán ra được những gì mà bà ấy muốn nói.
“Vâng vâng. Đi từ từ nhé, trên đường đi cẩn thận.” Hắc Lôi ghe hiểu ý mà cô muốn nói, không nói hết những lời mà vừa định nói ra.
Trong thâm tâm bà ấy có chút thắc mắc nhìn Cảnh Thần Hạo một cái, phát hiện anh đang bế Noãn Noãn vào trong xe, động tác rất ân cần, chắc vừa nãy không có chú ý tới những gì mà bà ấy nói.
Trong tâm bà ấy cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.Nhưng giữa cô và Đường Sóc cũng chẳng có chuyện gì, sao mà lại lo lắng anh biết chứ.Cái cảm giác này thật kỳ lạ.
Trên đường về nhà, cô vừa nói chuyện với bọn trẻ, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Cảnh Thần Hạo đang chăm chú lái xe.Trong xe rộn rã tiếng cười nói,đơn giản vui vẻ như thế này làm cho thời gian trôi rất nhanh đã tới nơi.
Vừa tới nhà Lâm Tri Hiểu, cô quay đầu nhìn anh. Trong thâm tâm đắn đo một chút, “ Có vào nhà ngồi một lúc không?”
“Được!” Anh trả lời rất nhanh, hình như sợ cô sẽ hối hận đổi ý.
Cô ngẩn người một chút, nhưng cũng chẳng nói gì, mở cửa xe bước xuống.
Vào trong nhà, cô nhìn đồng hồ, nhớ tới hôm qua đi chợ mua rất nhiều thức ăn, cũng không có dự định sẽ đi ra ngoài nên đành để đại boss nhập gia tùy tục vậy, ăn chút đồ ăn dân dã cũng được!
“Hai con chơi với daddy nhé, mami đi nấu cơm có được không?”Cô ngồi xổm xuống trước mặt Dương Dương Noãn Noãn,vừa cười vừa nói.
Bùi Dương gật gật đầu, đột nhiên lại nói ra một câu, “ Mami, con sẽ bảo vệ mẹ,”
“Mami đâu có bị ức hiếp, nhưng nếu như con muốn ức hiếp daddy, mami sẽ không giúp bố con đâu!”Cô nói xong bỗng cảm thấy ánh mắt sắc lẹm đang nhìn về phía cô.
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt nâu đen như muốn nói ai bảo anh nhiều tin đồn xấu tới vậy chứ, đáng đời bị ghét.
- --------------- ----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT