Cô dám khẳng định người phụ nữ đó chính là Bùi Nhiẽm Nhiễm, nhất định là vậy! Trang điểm thành như vậy là do cố ý!

Ở đám cưới của họ thì thê thảm như vậy, nhưng giây tiếp theo lại được Cảnh Thần Hạo tận tâm chăm sóc, lại còn ôm cô rời đi.

u Dương Lập và Bùi Nhiễm Nhiễm là thanh mai trúc mã, tình cảm của u Dương Lập dành cho cô ấy sâu đậm bao nhiêu, cô rất rành. Tuyệt đối không thể để Bùi Nhiễm Nhiễm xuất hiện thêm lần nữa trước mặt u Dương Lập.

Sự đe dọa từ Hòa Miêu, so với Bùi Nhiễm Nhiễm mà nói thì không đáng để nhắc đến. Mấy ngày nay cứ nhớ đến ánh mắt u Dương Lập nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, cô lại tức đến không ngủ nổi.

Đúng vào lúc thế này thì Tào Lệ Phi lại cứ nói đến chuyện mang thai bên tai cô, cô không thể để người đàn bà ăn lang bên ngoài của u Dương Lập mang thai đứa con của anh trước được, nếu không thì sau này, trong u gia, cô có còn chỗ đứng hay không?

“ Cô làm vậy là vì gì chứ? Tôi có thể cá với cô, chị họ tôi không thích u Dương ca ca đâu, cô có thể yên tâm!” Hòa Miêu biết thừa tính cách của Hòa Thảo, không thì khi trước cũng chẳng nói cô ấy như vậy.

“ Ha ha.” Liêu Vi trợn mắt, “ Vô tri!”

“ Cô nói gì? Cô mới vô tri đó! Cô đợi đó, người phụ nữ mà anh u Dương thích nhất là tôi, đợi vết thương của tôi lành rồi, nhất định tôi sẽ......” Hòa Miêu điên tiết, ngẩng đầu nhìn Liêu Vi.

“ Cô định làm gì? Tôi có thể tổn thương cô một lần được, thì sẽ có lần thứ hai, nếu cô lết từ giường bệnh xuống mà còn không biết an phận thì lần sau tôi sẽ để cho cô nằm lâu hơn nữa nghe chưa.” Liêu Vi nhếch miệng, “ Tốt nhất cô đừng có xuất hiện trước mặt u Dương Lập nữa, nếu không thì cái sự nghiệp cỏn con của công ty bố cô, nội trong một ngày sẽ phải biến khỏi a thành!”

“ Cô đừng có quá đáng, cô làm vậy anh u Dương có biết không?” Cô không tin, với quãng thời gian bên nhau lâu như vậy, anh không có tình cảm gì với cô, Liêu Vi này nhất định là đang dọa cô thôi.

“ Nói thật cho cô biết nhé! u Dương Lập đã sớm biết tôi làm cho cô phải nhập viện rồi, nhưng cũng có sao nào, anh ấy có đến thăm cô lần nào không? Trong mắt anh ấy, cùng lắm cô cũng chỉ là người khách qua đường, chơi bời thôi nghe chưa. Anh ta còn có thể bạc tình với người vợ như tôi thì cô đã là gì.” Liêu Vi nhìn gương mặt liên tục thay đổi biểu cảm của Hòa Miêu, nụ cười trên gương mặt lại càng rõ rệt hơn, “ Người ta đáng quý ở chỗ biết người biết ta, nếu như cô không rõ, lần sau tôi sẽ tiếp tục dạy cho cô bài học máu.”

Hòa Miêu ngồi trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn Liêu Vi đi khỏi, những câu nói khi nãy của cô ta làm cô nghe mà ngơ ngẩn người, nếu chỉ là mấy câu uy hiếp thì đương nhiên cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, cô không tin cô lại thua cho người đàn bà vừa già vừa xấu khi nãy, chỉ cần vết thương trên chân lành lại, nhất định cô sẽ trở về bên cạnh u Dương Lập, hoặc là cô có thể chẳng cần u Dương Lập nào cả.

Nếu có thể đến với Cảnh Thần Hạo, như vậy là tuyệt nhất!

Cô nghiêng đầu, chìm vào những mộng tưởng cho tương lai, mấy lần còn nở một nụ cười sung sướng.

......

Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo vừa trở lại trường quay, nhân viên làm việc lập tức ra nghênh đón, đồng âm chào, “ Cảnh tổng!”

Khâu Tịch vui mừng chạy đến, khi nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm cạnh bên Cảnh Thần Hạo, nụ cười ngưng đọng một giây, sau đó tiếp tục mỉm cười tiến lại, “ Cảnh tổng, đạo diễn Giang nói gương mặt đại diện quảng cáo còn chưa đến, có chút chuyện như vậy cũng không giải quyết được nên rất ảnh hưởng tâm trạng của ông ấy, hôm nay không quay nữa!”

Bước chân của Cảnh Thần Hạo chợt dừng lại, Bùi Nhiễm Nhiễm không kịp phản ứng, chút nữa là bước lên trước anh, cô dừng lại tức thì. Cô vừa định mở miệng thì người bên cạnh đã cất tiếng trước.

“ Tổ trưởng Khâu.” Cảnh Thần Hạo nghiêng đầu nhìn cô.

Nghe giọng nói của anh, Khâu Tịch chột dạ, lẽ nào là có trọng trách nặng nề nào cần cô phải cáng đáng? Hay là......

“ Cảnh tổng, có chuyện gì xin cứ dặn dò, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành!” Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt đen như nhìn thấu mọi thứ kia làm tim cô suýt hẫng một nhịp, đôi tay căng thẳng đến độ nắm chặt, kiên nhẫn chờ đợi nhiệm vụ từ anh.

“ Chuyện hôm nay có phải là tổ trưởng Khâu nên có một lời giải thích không, từ khi tôi kế nhiệm Cảnh Thị đến giờ, đây là lần đầu tiên xảy ra tình trạng này, tôi rất hồ nghi không biết cô có thể tiếp tục ở lại đây làm việc được hay không, thân là một tổ trưởng, cô không thể rẫy bỏ trách nhiệm của cấp dưới của mình, hay là......” Cảnh Thần Hạo ngưng lại đôi chút, ánh mắt anh càng lạnh hơn, “ Cô nghĩ rằng thư ký của tôi biết phân thân, đến một nghệ sỹ cũng phải cô ấy đến sắp xếp.”

Giọng nói của anh rất bình thản, nhưng những người nghe nó đều phải chột dạ lắng nghe, đặc biệt là Khâu Tịch.

Móng tay từ đôi bàn tay cô như găm sâu vào da, cô làm sao quên được, quan hệ giữa Cảnh Thần Hạo và Bùi Dĩ Hàn không bình thường, mà cô lại nói xấu Bùi Dĩ Hàn trước mặt Cảnh Thần Hạo.

“ Cảnh tổng, chuyện ngày hôm nay đúng là trách nhiệm của tôi, nhưng người phụ trách cho kế hoạch lần này lại là Bùi Dĩ Hàn. Cho dù tôi là tổ trưởng, nhưng cũng không có quyền bằng cô ấy, cũng không thể chịu trách nhiệm lớn hơn cô ấy được.” Khó khăn lắm cô mới vào được Cảnh Thị, và sau đó lên được chức tổ trưởng, không thể rời khỏi Cảnh Thị như vậy được, cô không cam tâm!

“ Trên đường đến đây, Bùi Dĩ Hàn đã nói cho tôi nghe rồi, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm, toàn bộ tổn thất ngày hôm nay của Cảnh Thị, sẽ được trích từ trong tiền lương của cô ấy, còn cô......” Anh lẳng lặng liếc cô ta một cái, “ Cô bị khai trừ!”

“ Cảnh tổng, dựa vào đâu mà cô ta chỉ bị trừ tiền, còn tôi lại bị đuổi việc kia chứ!” Cô không thể chịu để bị đuổi được, phúc lợi và đối xử với nhân viên của Cảnh Thị thuộc loại tốt nhất A thành.

“ Có cần tôi gọi điện cho đạo diễn Giang, nghe xem trước mặt ông ấy cô đã nói những gì không, thân là nhân viên của Cảnh Thị, có chuyện lớn như vậy lại không lo tìm cách cứu chữa mà còn giở thủ đoạn sau lưng, Cảnh Thị không cần những người nhân viên như cô.” Cảnh Thần Hạo nói rồi quay người bước đi, anh đến đây cũng chỉ để nói chuyện này thôi.

Đương nhiên thông qua chuyện này, ai còn dám đặt điều sau lưng về Bùi Nhiễm Nhiễm, thì không chỉ đơn giản là khai trừ nữa đâu.

“ Cảnh tổng, Cảnh tổng!” Khâu Tịch gọi lớn mấy tiếng liền nhưng tiếng gọi đó không vọng đến được với người đàn ông đang quay lưng rời đi.

Cả trường quay không dám hó hé tiếng nào, đến tận khi Cảnh Thần Hạo đi khỏi, người trong trường quay mới bắt đầu nghị luận.

Khi Khâu Tịch muốn tìm Bùi Dĩ Hàn mới phát hiện cô theo sau Cảnh Thần Hạo di mất rồi.

Cảnh Thần Hạo biết cô theo sau anh nên sau khi ra khỏi trường quay, anh liền chậm bước chân lại.

Hai người tiến đến xe, tiểu Dương mở cửa xe ra thì cô mới mở miệng, “ Cảnh tổng, cũng không đến mức đuổi việc Khâu Tịch chứ?”

Khi nãy ở trong đó cô đã muốn mở miệng góp ý, nhưng Cảnh Thần Hạo không hề để cho người khác có cơ hội đóng góp ý kiến. Quyết định của anh đưa ra không cho phép lung lay nên cô phải đợi khi ra ngoài mới dám hỏi.

Cảnh Thần Hạo kéo cô lại, tay phải đặt lên eo cô một cách tự nhiên, anh thì thầm bên tai cô, “ Nếu em là phu nhân chủ tịch, em đương nhiên có quyền để không đuổi việc cô ta, sao nào?”

“ Không sao cả!” Cô vừa định giơ tay, hai cơ thể càng sáp lại gần hơn, bàn tay giơ lên lưng chừng của cô nắm chặt lấy tay áo vest đắt tiền của anh, cơ thể cô cố gắng ngả ra phía sau.

“ Đừng động đậy!” Anh ôm cô mạnh hơn, “ Em biết còn động đậy nữa thì hậu quả sẽ thế nào đấy.”

Cảnh tượng ở phòng nghỉ trong văn phòng thoáng chạy qua trong đầu cô, cô lập tức đứng nghiêm, không nhúc nhích nữa.

Cô nhanh chóng buông tay áo anh, không ngả người ra sau nữa, cơ thể lại dính vào nhau, có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp đập từ trái tim anh, tim cô cũng nhanh chóng loạn nhịp, “ Cảnh tổng, Anh còn chuyện cần làm phải không ạ, Khâu Tịch anh muốn đuổi thì đuổi ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play