Cô cúi nhìn bảng trước mặt, tay phải nắm chặt khăn giấy, rất muốn đưa tay cầm lên, nhưng không phải như Cảnh Thần Hạo nói sao, đừng để anh nắm được chứng cứ?

Trước khi bị anh có tìm được chứng cứ, cô thế nào cũng không thể, đánh chết cũng không thừa nhận, nếu bị nắm được, thì thật sự chạy không thoát!

“Tôi thật sự không muốn mua!” Bùi Nhiễm Nhiễm lấy bảng trắng đưa lại cho Cảnh Thần Hạo.

Cảnh Thần Hạo nâng mí nhìn phục vụ đứng bên, “Tôi lười giơ, cậu giơ.”

“Vâng, Cảnh thiếu.” Phục vụ đứng trước cửa sổ, đưa bảng.

Chỉ cần có người hơn tiền của họ, Cảnh Thần Hạo không dặn dò, thì tiếp tục giơ.

Rất nhanh 2 cái đầu bị Cảnh Thần Hạo mua được, còn lại cái cuối, bên dưới lầu bắt đầu náo loạn, đều ngẩng đầu nhìn phục vụ phòng bao trên lầu, rốt cuộc là ai?

Vừa hay Âu Dương Lập ngồi đối diện họ hừ lạnh 1 tiếng, bưng rượu lên trước, “Ngoài Cảnh Thần Hạo, còn có thể là ai.”

Liêu Vi đối diện anh cũng nhìn phục vụ đó, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ nghi ngờ, “Chắc không phải chứ! Năm đó vây lấy Bùi gia, Cảnh Thần Hạo không phải đi rồi sao? Còn để 20 người canh ở Bùi gia, không để ai động vào, làm sao có người lấy đồ của Bùi gia ra đấu giá?”

“Nếu là Cảnh Thần Hạo lấy ra đấu giá thì sao?” Ngón tay của anh lướt trên ly rượu, mắt âm trầm, rốt cuộc anh ta đang làm gì?

Bùi DĨ Hàn đó lại là ai, cho cô cảm giác giống Nhiễm Nhiễm vậy?

“Cảnh Thần Hạo bị điên rồi sao? Tự lấy ra bán, sau đó tự mua, muốn nâng giá cũng không nâng theo cách của anh.” Liêu Vi không hài lòng nhìn phục vụ đối diện tiếp tục giơ bảng, cứ như vậy, đồ Cảnh Thần Hạo lấy ra, cũng bị anh thu lại.

Đột nhiên, cô lấy bảng đưa cho phục vụ bên cạnh, “Cậu đi giúp tôi!”

Âu Dương Lập híp mắt nhìn cô, “Em có hứng thú?”

“Cảnh Thần Hạo không phải tranh Hà thị với anh sao? Không cần biết Hà thị có mua được không, cục tức vẫn phải xả ra.” Liêu Vi bưng ly rượu cụng với anh, “Không lẽ anh còn tức chuyện với Hòa Thảo sao? Anh thật sự thích cô ấy!”

Nhưng như Hòa Miêu nói, thích phụ nữ già xấu đó.

Cô thà anh thích Nhiễm Nhiễm, ít ra cô ta không tệ vậy, nếu thua cho Bùi Dĩ Hàn, mới là nỗi nhục của cô.

“Em nghĩ nhiều rồi.” Âu Dương Lập liếc nhìn cô, Hòa Miêu chẳng qua là chơi chơi mà thôi.

Vốn rất ngoan, chẳng qua bây giờ không nghe lời chút nào, anh không thích phụ nữ như vậy.

Bùi Nhiễm Nhiễm thấy bên kia cũng giơ bảng, cuối cùng nhịn không được mở miệng, “Cảnh tổng tính đấu giá đến cùng?”

“Nửa chừng bỏ cuộc không phải tính cách của tôi.” Cảnh Thần Hạo cong môi, mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô, “Tôi tưởng em rất hiểu tôi.”

- ----------- -------------

“Cảnh tổng không phải thích tự nhiên nổi hứng thì làm sao?” Cô cười nhàn nhạt đáp.

“Không bao gồm chuyện này.” Cảnh Thần Hạo khẽ nghiêng đầu nhìn đối diện, hình như không giơ bảng nữa.

Cảnh Thần Hạo lấy túi tiền màu đen ra, lấy thẻ đen bên trong ra, đưa cho phục vụ giở bảng, cầm thẻ anh liền ra khỏi phòng bao.

“Đi thôi! Đi lấy đồ em đấu giá.” Cảnh Thần Hạo từ ghế đứng dậy, đi trước.

Cái gì gọi là đồ cô đấu giá? Cô chưa từng muốn lấy những thứ đó!

“Cảnh tổng, đó là của anh.” Cô theo sau nhắc nhở anh.

“Đều giống nhau.”

Cái gì gọi là đều giống nhau, ai giống với anh, hỗn đản, lại chiếm tiện nghi của cô!

Bóng dáng hai người xuyên qua hành lang, liền thấy Âu Dương Lập và Liêu Vi nghênh đón, oan gia ngõ hẹp mà!

“Cảnh tổng đối với Bùi tiểu thư thật tốt, ra tay rộng lượng vậy, chỉ sợ Bùi tiểu thư vui đến không ngậm miệng lại được!” Liêu Vi khoác tay Âu Dương Lập, miệng đầy ý cười.

“Tôi kiềm chế tình cảm không tệ, vẫn còn tốt.” Cô nói xong quay người, Cảnh Thần Hạo không quan tâm người khác sớm đã xuống 3-4 bậc thang, hai tay bỏ túi, bóng lưng lạnh lùng.

“Nếu tôi không nhớ nhầm, tối nay những món Cảnh tổng đấu gia đều là vật của chủ cũ họ Bùi, không biết vị Bùi tiểu thư này và Bùi tiểu thư trước kia có quan hệ gì?” Liêu Vi giọng không lớn không nhỏ nói, cự ly không xa nên bọn họ đương nhiên nghe rõ.

- ----------- --------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play