Áo vest trong tay như còn độ ấm của anh, cô để áo vest xuống, quay người vòng qua bàn làm việc đi về phía cửa.

Tuy cô cố nhẹ nhàng nhất để đi, nhanh cao gót 10 phân, tiếng cũng không nhỏ.

Anh có bị ồn để tỉnh không?

Cô lắc đầu, không đâu, uống say ngủ như heo chết vậy!

Bước chân trên cửa dừng lại, cô đưa tay chạm tay nắm lạnh lẽo, quay đầu nhìn ly trà nóng, hai mắt dùng sức híp lại rồi mở ra, thân hình cũng quay lại.

Quên đi, làm người tốt đến cùng, đưa phật đưa đến tây thiên.

Cô bưng ly trà trên bàn lên, mở cửa phòng nghỉ.

Đập vào mắt là nửa thân trên trần và chân, chăn trắng che 1 chút phần eo của anh, cả khuôn mặt nằm sấp lên gối mềm mại.

Thì ra anh thích ngủ như vậy, tư thế cũng đúng là không dám tán dương.

Trong phòng nghỉ không có ghế, cô nhìn giường trắng, khoảng cách với Cảnh Thần Hạo cũng có chút xa, chắc không làm phiền anh.

Nghe nhàng ngồi xuống, cô bắt đầu thổi trà nóng cho nguội bớt, hơi nóng từ ly trà làm mờ kính, đến hai mắt của cô cũng nhuốm 1 tầng sương mù.

Cô tùy tiện tháo kính ra, để lên đầu gối, xoa mắt tiếp tục thổi ly trà.

Say rượu thì ngủ lâu vậy sao? Vậy mà còn chưa tỉnh nữa.

Cảm thấy ly trà trong tay nguội nhiều rồi, cô lập tức quay đầu, liền đối mặt với đôi mắt đen như đêm, thâm sâu đến đáng sợ.

Vào lúc này, giữa eo cô bị 1 bàn tay giữ lại, cô không yên phận động đậy, “Cảnh tổng, trà tỉnh rượu của anh, mời dùng.”

Đáng chết, anh lúc nào tỉnh dậy, mà không phát ra tiếng, cô không biết chút nào.

Thật ra từ lúc cô vào anh đã tỉnh, vẫn luôn không sự động đậy, cảm thấy cô ngồi lên giường, lòng anh như bị treo lên.

Tối qua muốn rời khỏi anh như vậy, hôm nay lại làm chuyện này, không phải muốn anh hiểu lầm thì là gì?

Cảnh Thần hạo thật sự ngồi dậy, tay phải từ tay cô lấy ly trà, tay trái luôn ôm lấy eo cô.

Anh uống 2 ngụm trà rồi để lên đầu giường, “Vị không tệ.”

“Vậy tôi đi trước, Cảnh tổng tiếp tục nghỉ ngơi.” Cô phản kháng đứng dậy, nhưng bị anh kéo lại, cả người té xuống giường, trong 1 khắc liền nằm dưới thân Cảnh Thần Hạo

- ----------- --------------

Tai nghe tiếng trầm thấp của Cảnh Thần Hạo vang lên, “Vị của cô càng không tệ…”

“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!” Mặt cô cảnh giác nhìn anh, hai tay dùng sức đè lên vai anh.

Cảnh Thần Hạo cong môi, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười nhìn cô, “Đương nhiên là làm chuyện tình nhân nên làm.”

“Cảnh tổng anh không cần phải nghiêm túc vậy! Nói giỡn mà thôi.” Cô hận không thể xé nát miệng của mình, sao lại nói ra lời này, bị Cảnh Thần Hạo nắm lấy không buông.

Tay phải kéo áo cô, thâm nhập vào ngực cô, mắt đen nhìn chằm chằm vào đôi mắt khiến anh nhung nhớ điên cuồng, từ từ nói, “Cần tôi giúp cô nhớ lại sao, cô nói tôi không phải người, tôi cảm thấy cô chưa hiểu đủ sâu, nên để cô cảm nhận 1 chút, cái gì gọi là cầm thú.”

“Đừng…” Cô quay đầu lại, không muốn đối mặt với anh, như vậy mới có thể giữ lại chút lý trí, “Cảnh tổng anh không kén ăn sao? Đến 1 người phụ nữ vừa xấu vừa già còn có con anh cũng chơi?”

“Bùi Nhiễm Nhiễm em muốn giả đến bao giờ?” Giọng anh sắc bén, tay phải thuận tay kéo áo cô xuống, da thịt trắng ngần lộ trước mắt anh, “Trước đây là em chủ động!”

Cảm thấy trước ngực lành lạnh, cô rụt vai lại, “Tuy vừa già vừa xuống, nhưng tôi không hứng thú với việc làm vật thay thế của người khác, Cảnh tổng xin tự trọng.”

“Lúc đầu em chủ động ôm ấp sao không nghĩ đến 2 chữ tự trọng?” Cô càng như vậy, anh càng tức giận, dường như thô tục xé nát quần áo cô!

“Tôi nghe không hiểu Cảnh tổng đang nói gì.” Cô chỉ biết tình hình trước mắt, cô rất có khả năng không bảo vệ được sự trong sạch.

Mà cơ thể của người nào đó đang tản ra lệ khí, vốn không nghe bất kỳ lời nào cô nói.

“Em sẽ lập tức hiểu thôi!” Cảnh Thần Hạo nói xong cúi đầu hôn lên môi cô, hơi thở nóng bỏng ngọt ngào lưu chuyển trong miệng, khiến anh ăn không đã, cảm thấy ngọt như ăn kẹo.

“Uhm, uhm…”

- ----------- --------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play