Bùi Nhiễm Nhiễm để túi đựng đồ ăn xuống, mới ôm Bùi Noãn, cảm giác mềm mại khiến cô thoải mái. May là vừa kịp lúc phát hiện cửa sau, mà Cảnh Thần Hạo không biết đang nghĩ gì, không chú ý đến cô rời đi.
“Mai cũng nghỉ ở nhà!” Cô còn chưa nghĩ đến cách giải quyết phù hợp.
Tay nhỏ của Bùi Noãn đây cửa phòng sách, giọng ngọt ngào, “Anh…”
“Mami!” Bùi Dương đóng máy tính trước mắt, từ ghế nhảy xuống, “Mami, hôm nay công việc thuận lợi không?”
Không lâu sau, Lâm Tri Hiểu từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy 2 đứa trẻ ngồi trên sofa uống nước ép, mắt sáng lên, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực, may là về nhà an toàn, chưa bị ăn mất.
“Dì Tri Hiểu, mặt thả lỏng của dì là vì sao?” Bùi Dương không hiểu nhìn cô.
“Không sao không sao, các con tiếp tục chơi!” Lâm Tri Hiểu nhanh chóng vào bếp, vừa lúc tháy Bùi Nhiễm Nhiễm thái rau, thở phào lần nữa.
“Nhiễm Nhiễm, cậu làm trốn khỏi móng vuốt của đại boss vậy?” Cô thuận tay lấy dưa leo lên cắn, mặt tò mò.
“Cậu nói nhanh đi! Tò mò chết rồi!” Cô ở phòng làm việc tổng tài, nghe tin Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo rời khỏi, bọn họ đã đi hơn nửa tiếng.
“Đại boss cũng có lúc có tâm trạng tốt, hơn nữa anh ta không phải lúc nào cũng nhìn tớ.” Nếu không cô sao dễ trốn thoát vậy.
“Như vậy tốt nhất!” Lâm Tri Hiểu mở vòi rửa tay, trong lòng vẫn không yên tâm.
Sau cơm tối, Bùi Nhiễm Nhiễm tắm cho 2 con, nhìn tụi nó ngủ say, tự mình mới đi tắm, thay đồ ngủ, thoải mái nằm lên giường.
- ----------- --------------
Cuối cùng cũng được ngủ yên!
Lúc đang ngủ say, mơ hồ nghe tiếng chuông điện thoại, cô có chút phiền quay người, dùng chăn che đầu tiếp tục ngủ.
Nhưng chuông điện thoại như lời nguyền vậy, luôn không ngừng vang lên.
“A a a …” Cô ngồi dậy, đưa tay lấy điện thoại đang sáng ở đầu giường, nhìn thấy màn hình hiển thị 3 chữ Thích Thịnh Thiên, trực giác đầu tiên nói cô cần phải cúp máy.
Nhưng như bị ma ám vậy, ngón tay trắng nõn của cô trượt lên màn hình lạnh, nhận điện thoại, để lên tai.
“Alo?”
“Bùi DĨ Hàn! Cô tiện qua đây tí không?” Thích Thịnh Thiên lúc nói lời này liếc nhìn Cảnh Thần Hạo mặt thản nhiên như không, “Cảnh Thần Hạo cậu ta say rồi, tôi 1 mình không có cách nào!”
Cô liền biết là Cảnh Thần Hạo kiếm chuyện, anh uống say nếu Thích Thịnh Thiên cũng không có cách, cô làm sao có?
Đối với Cảnh Thần Hạo say rượu, cô muốn tránh thật xa.
“Tôi ngủ rồi, không tiện.” Cô nói xong liền cúp máy, tốc độ nhanh như tia chớp trên trời.
Điện thoại để trên đầu giường, đắp chăn qua đầu ngủ tiếp.
Nhưng chưa đến 1ph, cửa phòng bị mở ra, Lâm Tri Hiểu từ ngoài xông vào.
Cô buộc ngồi dậy, liền thấy Lâm Tri Hiểu chỉ điện thoại, hoang mang nhìn cô, “Dĩ, Dĩ Hàn, tìm cậu.”
“Thích Thịnh Thiên” 3 chữ in lên mắt cô, hận không thể tắt máy điện thoại Lâm Tri Hiểu.
Cô hít sâu 1 hơi, nhận điện thoại, “Quản lý Thích, bên Cảnh tổng phiền anh, anh nói với anh ta mai tôi đem trà giải rượu cho, kêu đêm nay cứ việc uống.”
“Ài ài ài, đợi tí, đừng cúp mà!” Thích Thịnh Thiên 1 tay nâng trán, làm quản lý khó, làm quản lý của Cảnh Thần Hạo càng khó.
Vậy mà còn phải giúp cậu ta cua gái, còn là phụ nữ có chồng vừa già vừa xấu có 2 con, đạo đức cơ bản của Cảnh tổng ở đâu rồi?
“Quản lý Thích còn chuyện khác?” Ánh mắt cô khẽ híp, giọng khàn đặc vang lên trong căn phòng im lặng càng thêm chói tai.
Nếu đi cô phải trang điểm lại, quá hành hạ người rồi, cô mới không đồng ý đi.
“Cô đến đi! Tôi thăng chức tăng lương!” Thích Thịnh Thiên nói xong liếc mắt nhìn Cảnh Thần Hạo đang bưng ly rượu lên, nhưng không uống 1 ngụm, mặt không kiên nhẫn.
- ----------- --------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT