Sau sự việc ngày hôm đó, tôi không theo chân Mã Thiên Lý đi tiếp khách nữa. Tôi thấy bản thân mình không thích nghi nổi với những dịp như thế, mỗi
lần đến đó tôi chẳng biết làm gì ngoài đứng với ngồi, cả buổi phải gặp
gỡ, cười xã giao với những người xa lạ. Khi biết được tâm tư này của
tôi, Mã Thiên Lý cũng không nói gì, chỉ cố gắng giảm bớt thời gian ra
ngoài tiếp khách, dành nhiều thời gian ở bên tôi hơn.
Tôi vẫn
thấy mình cần phải tìm việc mình muốn làm, nếu không tôi sẽ thấy mình
thật vô dụng. Vì thế sau đó tôi lại tiếp tục bận rộn tìm công việc mới.
Mã Thiên Lý từng hỏi tôi có muốn tự kinh doanh gì đó không, ví dụ như mở
shop bán quần áo hoặc mỹ phẩm, anh có thể giúp tôi giải quyết mọi thủ
tục hành chính, pháp lý về việc mở shop, tôi chỉ cần lựa chọn thương
hiệu quần áo hoặc mỹ phẩm, và thuê nhân viên là được.
Thực ra đề
xuất này của anh không tồi, còn khiến tôi phải suy nghĩ một thời gian,
nhưng ngẫm kĩ lại từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ làm quản lý, giờ bỗng
chốc làm bà chủ của một shop thời trang, tôi không khỏi cảm thấy quá khó đối với mình. Hon nữa bản thân tôi lại không thấy hứng thú với thời
trang hay mỹ phẩm cho lắm. Tôi thích làm việc liên quan tới giải quyết
vến đề, hòa giải gì đó hơn, thế nên cuối cùng tôi lại từ chối Mã Thiên
Lý một lần nữa. Mã Thiên Lý không có ý thuyết phục tôi, chỉ dặn dò tôi
nhất định phải tìm công ty đàng hoàng mà làm.
Cuộc sống vẫn trôi
qua bình lặng như thế, chuyện đêm đó tôi đã dần cho vào lãng quên, ai
ngờ ít lâu sau, tôi bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ gọi tới. Sau khi ấn vào nút nghe, bất ngờ có một giọng nói trầm ấm truyền đến
tai tôi, giọng nói đó rất đặc biệt, trong lúc nhất thời, tôi hơi ngẩn
người, rồi nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.
"Lần trước thật ái ngại, làm chị sợ rồi phải không?"
Tôi không ngờ Tần Ức Đông lại đích thân gọi điện thoại cho tôi vì chuyện
này. Lại nghĩ hắn ta là một kẻ kỳ dị, tôi vội nói lời khách sáo: "Tôi
không sao, lúc đó tôi cũng thật có lỗi vì đã bóp mũi anh."
Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng cười vang lên ở đầu dây bên kia, nghe có vẻ rất khoái chí. Hắn ta cười cái gì chứ?
Sau tiếng cười trầm thấp, hắn lại nói: "Chị có rảnh không, tối nay cùng ăn cơm được không, coi như là để tạ lỗi với anh chị."
Tôi giật nảy mình, sao hắn ta phải mời vợ chồng tôi ăn cơm chứ? Tôi thực
tình không muốn gặp hắn ta chút nào, nói gì tới chuyện ngồi ăn cùng mâm. Cứ nhìn thấy mặt hắn ta là tôi lại có cảm giác rờn rợn, nhất định sẽ
nuốt không trôi.
Nghĩ thế nên tôi vội từ chối khéo: "Không cần cảm ơn đâu, chuyện nhỏ thôi mà."
Nhưng hắn ta thật có tài ăn nói, chỉ với vài câu đã khiến tôi không đi không
được, như thế nếu mà tôi không đi thì đồng nghĩa với việc không giữ thể
diện cho hắn ta vậy.
Trong lòng tôi buồn bực vô cùng, sau khi cúp máy rồi, tôi lại thấy lo lắng bất an. Lúc Mã Thiên Lý đi làm về, tôi
liền nói lại chuyện này với anh.
Mã Thiên Lý cũng thấy bất ngờ,
nếu Tần Ức Đông bị ngã mà chúng tôi giúp đỡ thì việc hắn ta mời cơm là
chuyện bình thường, thế nhưng hắn sử dụng thuốc kích thích đến nỗi xảy
ra chuyện, có nhất thiết phải gióng trông khua chiêng cảm ơn như thế
không?
Sau khi suy nghĩ một lúc, có lẽ đã đoán được ra ý đồ của
Tần Ức Đông, Mã Thiên Lý liền nói với tôi: "Nếu cậu ta đã có lời mời thì chúng ta đi vậy, chỉ là trong bữa cơm em ít nói thôi. Con người Tần Ức
Đông rất tinh ranh, trước đây cậu ta cảm thấy anh rất kỳ lạ, bây giờ
chắc muốn thăm dò gì đó từ em, có vấn đề gì mà thấy khó trả lời thì em
cứ giả ngây giả ngô cho anh. Có anh ở đó, cậu ta cũng không dám làm khó
em đâu."
Mã Thiên Lý vừa dứt lời, liền phát hiện mặt tôi đã biến sắc.
Điều khiến tôi sợ nhất chính là vì tôi mà Mã Thiên Lý gặp rắc rối, nhìn tình hình hiện tại thì đúng là như vậy rồi.
"Không sao đâu." Mã Thiên Lý vội an ủi tôi. "Con người Tần Ức Đông có chút vui buồn thất thường, nhưng với tính cách của em thì anh chắc cậu ta chẳng
thể làm khó được đâu."
Tôi cũng không biết tính cách của mình như thế nào mà khiến hắn ta không thể làm khó, nhưng Mã Thiên Lý đã nói vậy thì tất là có lý do của nó.
Tôi cũng không khỏi tò mò không biết Lộ Tâm Ái trong ký ức của Mã Thiên Lý đã bao giờ từng tiếp xúc với Tần
Ức Đông chưa, nhưng theo lời kể của Mã Thiên Lý, cô Lộ Tâm Ái đó còn
ngốc nghếch lập hẳn một team fan cuồng cho Tần Ức Đông nữa, chắc có lẽ
cũng không được tiếp xúc nhiều với hắn ta. Hơn nữa, lúc đó địa vị của Lộ Tâm Ái và Tần Ức Đông khác xa nhau như vậy, hai người không thể nào có
nhiều cơ hội gặp nhau được.
Tần Ức Đông có vẻ đã tùy tiện đặt điểm hẹn, đó là một nhà hàng khá lịch sự nhung cũng rất đỗi bình thường.
Con người Tần Ức Đông đúng như Mã Thiên Lý nói, luôn khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Lúc chúng tôi tới nơi thì Tần Ức Đông đã ở đó, tôi còn tưởng hắn ta sẽ tổ
chức một bữa tiệc lớn nữa kia, kết quả đến rồi mới phát hiện đây là một
nhà hàng bình dân, chẳng có vẻ gì là sang trọng cả. Có điều Tần Ức Đông
rất nhiệt tình, vừa nhìn thấy chúng tôi bước vào, hắn ta liền đứng dậy
lịch sự tiếp đón. Tuy trong lòng ai cũng biết mục đích của buổi gặp gỡ
này nhưng sau khi gặp rồi, chúng tôi đều không nhắc lại chuyện cũ nữa,
ai nấy khách sáo ngồi xuống bàn ăn.
Lúc chọn món, tôi phát hiện
Tần Ức Đông đặc biệt thích những đồ béo ngậy như thịt kho tàu, chân
giò... Hắn ta gọi những món đó rất nhiều. Trông hắn ta thanh thoát, đẹp
trai như thế mà lại thích những món ăn này sao?
Khi món ăn lần
lượt được bưng lên, tôi thấy hắn ta quả thật ăn rất nhiều thịt. Những
món này đến tôi nhìn còn thấy ngấy, nhưng hắn ta lại ăn rất ngon lành.
Có điều, dáng vẻ ăn uống của hắn ta khá lịch sự, thậm chí còn lịch sự
hơn tôi nhiều. Ngay cả khi so sánh với Mã Thiên Lý, hắn ta cũng giữ lễ
nghi phép tắc hơn anh, động tác ăn uống rất gọn gàng, lịch sự. Xem ra
Tần Ức Đông ngay từ nhỏ đã được gia đình dạy dỗ rất tốt.
Tần Ức
Đông còn là người rất biết cách giao tiếp, có lẽ cái này cũng là được
thừa hưởng từ nền giáo dục của gia đình. Khi hắn ta cố tình ra vẻ đáng
yêu thì kể cả bạn có biết hắn ta là một kẻ biến thái, sử dụng thuốc kích thích đền mức bị co giật thì vẫn không khỏi bị hắn lôi cuốn đến không
dứt ra được. Hơn nữa, cách hắn ta nói chuyện còn khiến tôi cảm thấy rất
thích thú, bất kể là chuyện gì qua lời kể của hắn ta cũng trở nên hết
sức hấp dẫn. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao hắn ta lại có tài mê hoặc phụ
nữ đến vậy rồi.
Mã Thiên Lý ngược lại rất kín đáo, trong bữa ăn
rất ít nói chuyện, thỉnh thoảng còn nhắc nhở tôi nên kiệm lời. Nếu không có anh nhắc nhở, chẳng biết tôi sẽ nói ra những lời ngốc nghếch gì nữa.
Tuy trước khi đến, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhất định không được ăn nói tùy tiện nhưng Tần Ức Đông quá biết tạo không khí vui vẻ, chỉ
vài câu đã khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi.
Trong bữa ăn, Mã Thiên Lý vẫn quan tâm tới tôi như mọi khi. Anh nói năng cũng rất thận
trọng, chỉ có tôi là thích gì nói nấy, có mấy lần Tần Ức Đông bắt bẻ lại lời tôi nói nhưng đều bị Mã Thiên Lý nhẹ nhàng giải vây.
Tôi
ngần này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên biết được thì ra trong lời
nói còn ẩn chứa nhiều kỹ xảo đến thế. Chỉ là một câu nói tùy tiện thôi
mà cũng có thể khiến người ta suy diễn ra rất nhiều vấn đề, có những lời nói có vẻ khách sáo, ngẫu nhiên nhưng lại khiến bạn không biết phải ứng đối ra sao.
Lúc đầu bầu không khí rất vui vẻ, sau đó dần trở nên căng thẳng, nhưng cho dù thế nào thì Tần Ức Đông và Mã Thiên Lý có vẻ
vẫn giữ hòa khí, trong lúc nói chuyện còn không ngừng cười vui vẻ. Tôi
thầm thở phào một hơi.
Nếu bữa ăn nào cũng như thế này, có lẽ chưa đầy một tháng tôi sẽ mắc chứng đau dạ dày mất.
Mục đích moi thông tin từ tôi của Tần Ức Đông đã bị Mã Thiên Lý chặn đứng,
tôi còn tưởng Tần Ức Đông chắc chắn sẽ bỏ cuộc, ai ngờ hắn ta bỗng thay
đổi chủ đề, cười nói với tôi: "Tính cách của con người cũng thật mâu
thuẫn, có những người ở bên ngoài thì thật lợi hại nhưng về nhà lại có
thể là một người chồng tốt."
Tôi cau mày nhìn hắn ta, không hiểu lời này là có ý gì. Chẳng lẽ hắn ta đang ám chỏ Mã Thiên Lý ư? Nếu như
vậy thì quá mất lịch sự.
Tôi đang do dự không biết có nên đáp trả lại hắn ta hay không, Tần Ức Đông đã chuyển ánh nhìn sang Mã Thiên Lý
cùng anh thảo luận về một vụ cướp ngân hàng chấn động cả nước gần đây.
Nghe hai người nói tới chuyện này, tôi mới chợt nghĩ tên cướp đó quả
thật cũng khá tốt với gia đình. Có lẽ câu nói kia của Tần Ức Đông là để
ám chỉ chuyện này.
"Cuối cùng hắn cũng bị bắt ngay tại nhà của
mình, nạn nhân cũng thật đáng thương, nghe nói tình cảm vợ chồng của bọn họ rất tốt..."
Tần Ức Đông chắc chắn không phải là người thích buôn chuyện.
Tôi liếc nhìn Mã Thiên Lý, biểu cảm của anh không hề thay đổi, giọng nói vẫn trầm đều như cũ.
Tôi nhớ Tiêu Tịnh Phương cũng từng nói những lời như vậy về Mã Thiên Lý. Cả Tiêu Tịnh Phương và Tần Ức Đông đều muốn ám chỉ Mã Thiên Lý không phải
là người tốt nhưng trong mắt tôi, chẳng có ai tốt bằng Mã Thiên Lý cả.
Đối với tôi, anh là một người chồng hoàn hảo. Đối với xã hội, anh là một người thành đạt, thích làm việc thiện. Vậy rốt cuộc là do Mã Thiên Lý
bị người ta hiểu lầm hay là anh cố ý che giấu trước mặt tôi đây?
Tôi chậm rãi ăn nốt chỗ thức ăn Mã Thiên Lý vừa mới gắp cho, trong lòng không khỏi bất an, lo lắng.
Tiêu Tịnh Phương thì không nói làm gì, vì hắn vôn luôn có định kiến với Mã
Thiên Lý. Nhưng Tần Ức Đông dù sao cũng là đối tác của anh, trước mặt
tôi hắn ta đâu cần phải bóc mẽ anh kia chứ.
Rốt cuộc Mã Thiên Lý đã làm gì mà ngay đến cả tên biến thái này cũng không châp nhận nổi,
sau đó nhất định phải nói trước mặt tôi cơ chứ?
Tôi đang nghĩ
ngợi mông lung, chợt nghe thấy Tần Ức Đông có vẻ như nửa đùa nửa thật
nói: "Nói ra thì lần trước Mã Thiên Lý cũng khiến tôi giật cả mình, tôi
thấy bình thường tính tình anh ấy rất tốt, ai ngờ lúc tức giận thì cũng
thật ghê gớm."
Mã Thiên Lý vẫn có vẻ bình thản, gắp cho tôi chút thức ăn, dặn dò: "Ăn nhiều thêm chút nhé, gần đây em ăn ít quá."
Tôi còn đang hiếu kỳ nhìn qua nhìn lại Tần Ức Đông và Mã Thiên Lý, vừa nghe thấy Mã Thiên Lý nói vậy, tôi lại vội cúi xuống ăn.
Tần Ức Đông chắc chắn còn định nói thêm gì đó nhưng Mã Thiên Lý đã nhanh
chóng đón lời, hơn nữa còn dùng đúng giọng điệu nửa đùa nửa thật kia để
nói: "Sao có thể sánh với thiếu gia họ Tần được. Lần trước cậu phá phách tanh bành trong khách sạn của người ta, ép ông chủ phải quỳ xuống xin
lỗi, khí phách như vậy ai dám sánh bằng chứ!"
Tần Ức Đông nghe
thây vậy thì im lặng. Tôi cũng thấy kinh ngạc, Mã Thiên Lý nói chuyện
lúc nào cũng chậm rãi như vậy, có thể nói ít được bao nhiêu thì nói ít
bấy nhiêu, giọng điệu lúc này của anh mặc dù nghe qua thì rất nhẹ nhàng, nhưng so với thói quen trước đây của anh thì đã có sự khác biệt rất
lớn.
Sau đó, Tần Ức Đông chỉ cười và chuyển sang chủ đề khác.
Tôi đoán cả hai đều nắm được thóp của nhau, bây giờ thì không ai đả động đến ai nữa rồi.
Sau đó bầu không khí không còn căng như dây đàn nữa, Mã Thiên Lý và Tần Ức
Đông tán gẫu với nhau vài câu rồi kết thúc bữa ăn. Chúng tôi mỗi người
một ngả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT