Lúc Mã Thiên Lý về nhà, anh có chút bất ngờ. Không phải vì bữa cơm tôi tự
tay nấu mà phần nhiều vì mái tóc của tôi. Vừa nhìn thấy mái tóc ngắn
này, trên khuôn mặt anh lập tức lộ ra nét
U sầu, nhưng anh không hề nóỉ gì, chỉ im lặng ngồi trước bàn ăn nếm thử những món tôi đã nấu.
Bây giờ tôi đã học được cách tự an ủi mình, lấy một người đàn ông nói một
câu mà giấu giếm đến ba câu, nếu tôi không nghĩ thoáng ra thì sẽ bị anh
làm cho tức chết mất.
Tôi cũng coi như không nhận ra vẻ mặt của
anh. Trước đây, trong mắt tôi, anh luôn là người tài giỏi nhưng bây giờ
tôi không thể cứ nghĩ về anh như vậy nữa, cũng không thể cho rằng mình
cứ thế ỷ lại vào anh. Tôi phải công bằng với cả chính tôi và anh, sống
một cuộc sống khiến hai người cảm thấy thoải mái nhất.
Mà cuối
cùng tôi cùng nhớ ra rồi, thời còn đi học Mã Thiên Lý rất ít nói, rất
hiền lành và tình cảm cũng rất ít khi biến động, điều duy nhất khiến tôi ấn tượng sâu sắc đó là một khi anh đã thích cái gì thì anh kiên trì với việc ấy vô cùng. Kiểu điềm tĩnh đó trông trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều.
Tôi thì không giống như vậy, tôi không
thuộc típ người thâm sâu, cứ hôi có chuyện gì là biểu lộ ngay trên nét
mặt, thích ai hay không thích ai tôi đều biểu hiện rất rõ ràng, cho nên
tôi nghĩ lúc mới kết hôn, chắc chắn chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều,
chính anh cũng thừa nhận thời gian đầu tôi rất hay bốc hỏa. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy mình có thể kiếm chuyện vô cớ nhưng tuyệt đối
không đến mức hay bốc hỏa như anh mô tả, vì thế chỉ có thể hiểu là
chuyện khiến chúng tôi cãi nhau ấy đối với anh chỉ là chuyện nhỏ nhưng
với tôi thì ngược lại. Ví dụ, tôi rất muốn biết anh đang nghĩ gì nhưng
anh luôn kín miệng, lúc mới yêu thì còn cuồng nhiệt nhưng sau khi kết
hôn, tình cảm lắng xuống, Mã Thiên Lý rất có thể sẽ là kiểu người vô
cùng nhạt nhẽo và nhàm chán, cũng không thể nói anh không yêu tôi nhưng
kiểu yêu này chắc chắn không phải là kiểu tôi mong muốn.
Bây giờ
tôi sẽ không bốc hỏa với Mã Thiên Lý chỉ vì Lộ Tâm Ái trong ký ức của
anh nữa, nhưng tôi tuyệt đối cùng sẽ không giống như cái tôi đó. Tôi
cũng không có ưu điểm gì khác, được cái có gì nói nấy, phải thường xuyên thấu hiểu nhau mới là cách để vợ chồng chung sống hòa hợp.
Tôi
cũng không biết Lộ Tâm Ái trong ký ức của Mã Thiên Lý đã làm thế nào để
vợ chồng có thể thấu hiểu nhau nhưng dù gì thì tôi cũng phải vượt qua
được cái khoảng cách này. Như bây giờ rõ ràng là anh có cảm xúc về việc
tôi cắt tóc, nhưng anh lại né tránh, im lặng không nói, tôi rất tức
giận, chỉ muốn đánh cho anh một trận.
Tôi vừa ăn cơm vừa hỏi anh: "Này, anh có gì thì nói đi chứ?"
"Nói cái gì?" Anh ngước mắt nhìn tôi.
"Tóc của em ấy?" Tôi chỉ lên đầu mình.
Anh cười. "Rất mới mẻ, rất đẹp."
Đây đúng là kiểu đàn ông giả dối nói một đằng, nghĩ một nẻo!
"Thật không?" Tôi nhìn anh chằm chằm. "Không được nói dối đâu đấy!"
"Không nói dối em đâu." Anh vẫn giữ nguyên thái độ đó. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra tại sao Lộ Tâm Ái của anh lại phát điên với anh rồi, người đàn ông
này quả thật khiến người ta rất bực mình.
Tôi giận đến mức dùng
đũa chọc vỡ hết món đậu phụ trong đĩa. Mã Thiên Lý nhìn tôi, chắc chắn
anh biết tôi đang nghĩ gì. Một lúc sau anh mới mở miệng nói: "Cũng có
chút không vui vì anh thích em để tóc dài hơn."
Tôi ngước mắt nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
"Nhưng chỉ cần em thấy vui thì sao cũng được."
"Ổ?" Tôi cũng đoán được anh sẽ nói như vậy, liền nghiêm túc nói: "Vậy nếu
bây giờ em muốn cùng anh làm việc nhà, ví dụ như mua thức ăn, nấu cơm,
giặt giũ quần áo, em đều muốn làm, thì sao?"
"Cũng được, chỉ cần em không thấy mệt." Mã Thiên Lý nói với giọng hòa nhã.
Anh lúc nào cũng điềm tình khiến tôi bị rơi vào thế bị động. Với tính cách
này của anh, tôi thật không sao đoán định nổi, thà anh không thích gì
thì cứ cãi nhau với tôi một trận đi, đằng này anh lúc nào cũng thế, điểm nhiên như không, ai mà biết được một người đàn ông luôn yêu chiều bạn
một khi không còn yêu bạn nữa thỉ sẽ thay đổi thế nào đây?
‘Vậy nếu sau này em chỉ muốn tiêu tiền của mình làm ra, mặc đồ của mình tự mua thì sao?" Tôi lại lần nữa thăm dò anh.
Mã Thiên Lý vẫn nói với thái độ bình thản: "Thì chẳng sao cả.’
"Vậy ngày nào em cũng kiên trì tự đi tự về thì sao?" Tôi lại hỏi thêm câu nữa.
Lần này anh lại hỏi ngược lại tôi một câu: "Em không thể đi xe buýt ư? Từ nhà chúng ta bắt xe cũng rất tiện mà."
Hôm nay lúc đi phỏng vấn, tôi cũng đi xe buýt, thế là vội nói: "Như vậy sao được, từ chỗ ở của chúng ta không có xe chạy thẳng, nếu đợt phỏng vấn
vừa rồi tốt thì mỗi ngày đi làm lại phải chuyển mấy chuyến xe, hơn nữa
có một chuyến rất đông, rất bất tiện, với lại nơi làm việc cách nhà
không xa lắm, đi xe có lẽ chỉ mất khoảng hơn bốn mươi phút thôi."
Lần này thì Mã Thiên Lý cũng phải đứng ngồi không yên.
Anh chống hai khuỷu tay trên bàn, im lặng nhìn tôi, dừng khoảng ba, bốn
giây mới nói: "Sẽ có xe chạy thẳng thôi, việc của em là đừng quá lo
lắng."
Tôi bỗng ngây người, ăn no rửng mỡ rồi sao? Em đi làm
lương một tháng mới có bao nhiêu chứ, anh làm hẳn một chuyến xe buýt
chạy thẳng thì tốn kém bao nhiêu đây?
Tôi phát điên mất thôi, mỗi ngày thức khuya dậy sớm chỉ để chà đạp lên đống tiền sao? Tôi là đang tự kiêm chuyện với mình ư?
Tôi chắc chắn không thể để anh làm cái việc chẳng mang lại lợi nhuận gì này được, nhưng đối với anh, việc khác còn dễ thương lượng, riêng việc này
lại rất kiên quyết.
Tôi chỉ đành thở dài một hơi. Xem ra tôi phải tự điều chỉnh rồi, thế là liền nói: "Việc còn chưa rõ thế nào, hôm nay
mới phỏng vấn, người ta chưa chắc đã nhận em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT