Nhìn Cao Trạch Vũ đi xa, Quý Thu Liệt trong mắt ảm đạm không ít.
Không nghĩ tới Cao Trạch Vũ thế nhưng đối Nghiêm Thư Hàm có hứng thú, mà hắn cũng vì cô, nhờ họa được phúc. Không khỏi lạnh lùng cười thầm.
Lúc này, di động Quý Thu Liệt vang lên, vừa thấy màn hình là Tình Tình. Sửa sang lại một chút cảm xúc rồi nhấc máy. Bất quá, không đợi Quý Thu
Liệt, điện thoại kia đầu liền truyền đến âm thanh Tình Tình làm nũng,
“Anh Thu Liệt, anh chừng nào thì tới xem Tình Tình nha! Tình Tình rất
nhớ anh.”
Quý Thu Liệt không biết vì cái gì, trong lòng thế nhưng
bắt đầu bài xích âm thanh này, có lẽ là bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, rốt cuộc hắn đều không yêu Tình Tình. Quý Thu Liệt bất đắc dĩ nói: “Tình
Tình, ngoan ngoãn, anh tối nay sẽ đến thăm em.”
Nghiêm Thư Tình nghe ra giọng Quý Thu Liệt, tuy rằng cảm thấy không vui, nhưng cô không thể để anh Thu Liệt trong lòng lưu lại ấn tượng không tốt. Chỉ có thể
tạm thời chịu đựng trong lòng không vui, hàn nhạt nói: “Tốt, anh Thu
Liệt bận rội, nhưng tối nay nhất định phải tới thăm Tình Tình, Tình Tình nhớ anh.”
Quý Thu Liệt treo điện thoại, liền rời nhà hàng. Không
thể hiểu được, lại đi tới một cửa hàng giày, đây là nơi Nghiêm Thư Hàm
yêu thích nhất. Trong trí nhớ, hắn đã từng đưa cô tới một lần. Cô mười
tám tuổi năm ấy, Quý Thu Liệt đưa cô đến đây mua giày cao gót.
Hồi ức luôn tốt đẹp như vậy nhưng sớm đã không thể quay về, chỉ là đã từng. Quý Thu Liệt xuống xe đi vào, mười tám tuổi năm ấy hắn đưa cô đi mua
một đôi giày cao gót, cô cũng bước lên giấc mơ của chính cô. Hai mươi
hai tuổi, hắn muốn đưa cô đi mua một đôi dày bệt, hy vọng tương lai khi không ở bên cô thì cô vẫn có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Quý Thu Liệt cẩn thận chọn lựa. Trong cửa hàng có người nhận ra hắn: “Ngài là vị tiên sinh bốn năm trước sao?”
Quý Thu Liệt ngoài ý muốn nhìn nhân viên cửa hàng. Mà nhân viên cửa hàng
hướng hắn cười, cũng đi mang tới một bức thư. “Quý tiên sinh, đây là vị
tiểu thư kia mua xong giày, ngày hôm sau viết để lại, cô ấy nói nếu ngài lại đến, liền đem này bức thư cho ngài.”
Quý Thu Liệt tiếp nhận thư từ trong tay nhân viên cửa hàng hỏi: “Cửa hàng còn có cái hoạt động này sao?”
Nhân viên cửa hàng cười cười: “Quý tiên sinh, viết thư chỉ có VIP mới có tư
cách này. Lúc trước vừa lúc có hoạt động này, là viết thư để lại cho
người yêu 5 năm sau.”
Quý Thu Liệt nghe hai chữ “người yêu”, nháy
mắt cảm giác được phong thư này chứa tình cảm sâu sắc. Quý Thu Liệt mua
giày xong liền rời đi nhà cửa hàng. Ngồi trên xe Quý Thu Liệt không dám
mở ra phong thư, hắn sợ nội dung sẽ làm tâm phát sinh thay đổi, liền đem thư đặt ở trong xe.
Đánh xe đến Nghiêm gia, mới vừa bước vào
phòng khách liền truyền đến Tình Tình tiếng ồn ào. Quý Thu Liệt nhìn
khuôn mặt mang nước mắt của Tình Tình, đau lòng ôm lấy cô. Nghiêm Thư
Tình cảm nhận được là Quý Thu Liệt, không khỏi khóc lên.
Nghiêm Thư
Hàm bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, đi tới cửa cầu thang liền thấy
một màn này. Trong mắt hiện lên một tia tổn thương, chung quy không phải đồ thuộc về chính mình.
Được Quý Thu Liệt ôm ấp, Tình Tình khóc
lóc kể lể: “Anh Thu Liệt, ông nội nhất định phải gả em cho Cao Trạch Vũ, em không cần! Anh mau cùng ông nội nói chuyện, em chỉ nghĩ gả cho anh.”
Thời điểm Quý Thu Liệt nghe thấy nguyên nhân này, vỗ vỗ Tình Tình còn nức
nở.“Đừng khóc, trước ngoan ngoãn trở về phòng, sửa sang lại một chút?”
Nghiêm Thư Tình ngẩng đầu nhìn Quý Thu Liệt nói: “Em về phòng, vậy anh nhất định cùng ông nội nói nói chuyện tốt.”
Quý Thu Liệt gật gật đầu, chờ Nghiêm Thư Tình trở về phòng, Nghiêm Cùng Húc đem Quý Thu Liệt gọi vào thư phòng. Quý Thu Liệt bình tĩnh nhìn Nghiêm
Cùng Húc ngồi nghiêm nghị. Mà Nghiêm Cùng Húc còn đang suy tính Quý Thu
Liệt.
Một lát sau, Nghiêm Cùng Húc nói: Tình Tình là cháu gái ta thương yêu nhất, ta hy vọng anh có thể rời khỏi nó, rốt cuộc hai người
vẫn không thích hợp.”
Quý Thu Liệt nhịn không được hỏi lại: “Tình
Tình là cháu gái ngài, Thư Hàm cũng là cháu gái ngài, vì cái gì ngài
không phản đối cháu cùng Thư Hàm ở bên nhau, ngược lại phản đối cháu
cùng Tình Tình ở bên nhau?”
Nghiêm Cùng Húc đã sớm nghĩ đến hắn sẽ hỏi như vậy, “Anh nếu thích Nghiêm Thư Hàm, vì sao sau khi Thư Hàm xuất ngoại lại lựa chọn Tình Tình, nói vậy hẳn trong lòng anh còn rõ hơn
ta.”
Một giây trước, Quý Thu Liệt, một người luôn luôn ôn nhu thế
nhưng liền trở nên lạnh lẽo: “Cháu không rõ ngài có ý gì, cháu chỉ biết
là người cháu yêu là Tình Tình, Thư Hàm cháu chỉ xem là em gái mà thôi,
tựa hồ ngài đã hiểu lầm.”
Nghiêm Cùng Húc lạnh lẽo nhìn Quý Thu Liệt, “ Anh lại như vậy cứng đầu, liền chớ có trách ta.” Nói xong liền rời đi thư phòng.
Quý Thu Liệt nhìn Nghiêm Cùng Húc rời đi, khóe miệng hơi hơi lộ ra một tia
mỉm cười. Tuy rằng Cao Trạch Vũ đáp ứng trợ giúp, nhưng Tình Tình là của hắn, đến nỗi Thư Hàm, hắn chỉ có thể xin lỗi mà thẹn với tình yêu của
cô. Bằng không, hắn không thể có sự trợ giúp của Cao Trạch Vũ.
Quý Thu Liệt đi tới phòng Tình Tình, Tình Tình một phen liền ôm lấy Quý Thu Liệt, “Anh như thế nào muộn như vậy mới đến, em đợi anh thật lâu, vừa
mới cùng ông nội nói gì đó?”
Quý Thu Liệt nhẹ nhàng buông ra Tình Tình, khổ sở nói: “Ông nội kêu anh rời khỏi em.”
Nghiêm Thư Tình không nghĩ tới sẽ nghe được kết quả này, ông nội không phải
rất thương yêu cô sao? “Anh khẳng định nghe lầm, ông nội thương em nhất, như thế nào sẽ nói như vậy, từ nhỏ em muốn cái gì ông nội đều sẽ thỏa
mãn em, không có khả năng!”
Quý Thu Liệt an ủi Tình Tình bình tĩnh, “Em trước không cần khẩn trương, rồi sẽ có biện pháp.”
Nghiêm Thư Tình cảm giác bắt được một cây rơm cứu mạng, “Anh có phải hay không nghĩ được biện pháp gì? Mau nói, chỉ cần có thể cùng anh ở bên nhau, em cái gì đều nguyện ý.”
Quý Thu Liệt cầm tay Tình Tình, “Vậy nguyện ý cùng anh kết hôn sao?”
Nghiêm Thư Tình kinh ngạc nhìn Quý Thu Liệt, “Kết hôn? Thật vậy chăng? Anh Thu Liệt thật sự nguyện ý cùng em kết hôn sao?”
Quý Thu Liệt chân thành tha thiết nhìn Nghiêm Thư Tình: “Đúng vậy, vậy em nguyện ý sao?”
Nghiêm Thư Tình sao lại không đồng ý, vui vẻ gật gật đầu, ôm lấy Quý Thu Liệt. Mới vui vẻ không bao lâu, Nghiêm Thư Tình đột nhiên lo lắng, “Bất quá,
ông nội muốn em gả cho Cao Trạch Vũ, em làm sao gả cho anh?”
Quý Thu Liệt tà tà cười, “Cái này, em liền không cần lo lắng, chỉ cần em đồng ý là được.”
Nghiêm Thư Tình trong mắt hiện lên vui vẻ, “Thật vậy chăng? em thật sự không cần gả cho Cao Trạch Vũ?”