Cao Trạch Vũ nghe microphone truyền đến thanh âm, hài lòng cười. “Thư Hàm, là tôi.”

Đơn giản bốn chữ, làm Nghiêm Thư Hàm sững sờ, như thế nào là Cao Trạch Vũ, không phải là một cái người lạ sao?. “Như thế nào sẽ là anh? Đừng nói hai dãy số tôi cho vào danh sách đen đều là của anh nha?”

“Ừ, đúng vậy, nhưng làm sao bây giờ?”

Nghiêm Thư Hàm bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi có chuyện quan trọng, không nghĩ nói chuyện với anh, cứ như vậy đi!”

“Thư Hàm, nếu em dám cúp điện thoại, tôi bảo đảm sẽ lập tức đứng trước mặt em, không tin cứ thử xem.”

Nghiêm Thư Hàm bất đắc dĩ bĩu môi, “Vậy muốn nói cái gì mau nói đi! Tôi muốn đi ngủ.”

Cao Trạch Vũ biết đây là cô lấy cớ, nhưng anh không tức giận, dù sao về sau còn có rất nhiều thời gian. “Ngày mai buổi sáng chín giờ tới tập đoàn Cao thị, có chuyện em cần phải tham gia.”

Nghiêm Thư Hàm buồn bực: “Xin lỗi, tôi bất lực, tôi đã bị anh làm hại bị cấm túc.”

“Việc này em yên tâm, tôi đã sớm cùng ông nội nói chuyện.”

Nghiêm Thư Hàm không biết nói gì, “Vậy còn nói gì nữa, chuyện nào anh cũng sắp xếp tốt rồi.” Nghiêm Thư Hàm trực tiếp đem điện thoại cúp, nếu đã sắp xếp tốt cần gì phải nói với cô. Cuộc đời của cô tự do liền như vậy bị hủy. Bất quá đảo mắt nhìn về túi chứa sợi tóc, Nghiêm Thư Hàm mới lộ ra mỉm cười, thầm nghĩ, “Ngày mai có lẽ sẽ là cơ hội tốt.”

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Thư Hàm vừa mới tỉnh lại, liền thấy trong phòng đầy người, không khỏi hoảng sợ mở miệng “Làm gì vậy?”. Nhìn bọn họ trên tay quần áo, giày, hộp trang điểm…Không khỏi nghi vấn: “Tôi không phải hôm nay kết hôn, không cần phải khẩn trương như thế này!”

Người trong phòng nhìn Nghiêm Thư Hàm sửng sốt lại nhìn thời gian một chút, liền không để ý đến Nghiêm Thư Hàm, bắt đầu hành động. Trong phòng còn thường xuyên truyền ra vài tiếng thét chói tai. Lăn lộn tới lăn lộn đi, rốt cục cũn chuẩn bị tốt. Nghiêm Thư Hàm nhìn cô trong gương, tựa hồ đã không thể dùng từ gì hình dung chính mình đi. Váy liền áo, làn váy kéo đến mặt đất, váy trên người còn mơ hồ có thể thấy được đường thêu, chính là toàn bộ được chế tạo thủ công. Bất quá, biến một thân thành như vậy là vì Cao Trạch Vũ sao? Không đợi cô hỏi ra miệng, cô đã bị đẩy khỏi phòng ngồi trên xe. Nghiêm Thư Hàm thật bất đắc dĩ, còn không phải đi đến công ty Cao Trạch Vũ, cần phải làm đến mức này sao? Cô buồn rầu ngồi ở trong xe.

Chờ tới địa điểm, Nghiêm Thư Hàm nhìn một chút bên ngoài, nơi này không phải khách sạn ngày đó sao? Không phải nói đi công ty à? Nghiêm Thư Hàm không khỏi cau mày, phóng viên vì cái gì ở chỗ này? Chẳng lẽ… Nghĩ lại, rốt cuộc muốn tránh cũng tránh không được.

Thời điểm xe dừng ở trước khách sạn, một phóng viên đã xông tới. Nghiêm Thư Hàm nhìn người bên ngoài, thật là đau đầu, thầm nghĩ, “Nếu ngày nào đó sự nghiệp thành công có thể đưa tới nhiều giới truyền thông báo chí như vậy thì tốt rồi, mà không phải vì những việc này.”

Cửa xe bị mở ra. Nghiêm Thư Hàm thong dong từ trên xe đi xuống, hai bên vệ sĩ đem phóng viên ngăn cản, Nghiêm Thư Hàm mới có thể đi vào bên trong khách sạn. Nghiêm Thư Hàm vừa mới tiến vào sảnh lớn, lễ tân A cùng lễ tân B liền không khỏi ở trong lòng hò hét, “Hôm nay nữ thần xinh đẹp đến ngây người!”

Nghiêm Thư Hàm thấy các cô nhìn chằm chằm vào mình, ngượng ngùng lộ ra một cái mỉm cười phía rồi rời đi.

Rời đại sảnh khách sạn, Nghiêm Thư Hàm liền trực tiếp bị mang tới bên trong phòng tổng thống phòng. Cửa vừa mở, lập tức rơi vào một cái ôm, một chút xa lạ cùng hương vị quen thuộc ập đến. Cao Trạch Vũ bá đạo ôm Nghiêm Thư Hàm, ở cô bên tai nói “Em hôm nay thật đẹp, không hổ là vợ tôi lựa chọn”

Nghiêm Thư Hàm có ý đồ đẩy cái ôm ra này, kết quả luôn là thất bại như dự khiến. Bất đắc dĩ mà nói: “Anh hôm nay không phải đưa tôi đến công ty sao, như thế nào lại đến khách sạn, có ý gì đây?”

Cao Trạch Vũ không có trả lời, ôm Nghiêm Thư Hàm đến ghế sô pha ngồi xuống, “Đừng nóng vội, tôi đều có sắp xếp tốt, chỉ cần em toàn bộ hành trình phối hợp là được.”

Nghiêm Thư Hàm nhìn anh hôm nay cũng trang điểm qua một phen, không trang điểm đã đẹp, hiện tại càng hoàn mỹ. Một thân tây trang màu xanh đen được cắt may khéo léo, tương xứng với áo sơ mi trắng phía trong, cùng màu sắc hoa văn trên cà vạt, bên ngoài mặc thêm một áo khoác đen, đến tóc cũng đem vuốt ngược lên khác hẳn ngày thường. Nghiêm Thư Hàm cũng không thể không khen ngợi, Cao Trạch Vũ thật sự rất tuấn tú.

Không bao lâu, Lịch Dương liền mang bọn họ đi tới một phòng, bên trong tất cả đều là phóng viên truyền thông. Cũng giống như Nghiêm Thư Hàm đoán trước, vốn đang không dám xác định, hiện tại không cần xác định là được. Truyền thông thấy hai người ngồi xuống, cũng tràn đầy kích động, gấp không chờ nổi: “Nghiêm tiểu thư, cô có phải hay không giống lời mọi người bàn tán, có mưu kế đoạt vị hôn phu của em gái”

Nghiêm Thư Hàm nghe xong, tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thập phần khó chịu “Cái gì? Mưu kế? Các người mới có mưu kế! Đồn đại vớ vẩn, tôi không cần giải thích, nhưng sự thật giống như mọi người chứng khiến”

Nghiêm Thư Hàm bình tĩnh nói xong trong lòng càng không thoải mái, vì cái gì cô lại phải chịu ủy khuất như vậy chứ!.

Cao Trạch Vũ không vui, trên mặt lạnh lẽo làm phóng viên không dám dò hỏi. Vốn dĩ bọn họ tới không phải để giải thích, hà tất nói nhiều như vậy. Nếu không phải vừa rồi Thư Hàm ở dưới ngăn anh một chút, phỏng chừng hiện tại tên phóng viên kia liền phải biến mất.

“Tôi hôm nay mời các vị báo chí truyền thông đế đây không phải để trả lời vấn đề của mấy người, ai còn có vấn đề gì hiện tại đi ra ngoài.

Đám nhà báo vừa nghe liền biết Cao thiếu không vui, cũng không dám hỏi nhiều. Cao Trạch Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Hôm nay mời các vị tới đây, đơn giản chính là muốn thông báo Cao gia và Nghiêm gia muốn liên hôn, người đó không phải Nghiêm Thư Tình mà là Nghiêm Thư Hàm. Hôn lễ dự định ba ngày sau tổ chức.” Nói xong liền lôi kéo Nghiêm Thư Hàm rời đi.

Nghiêm Thư Hàm không khỏi buồn bực, rõ ràng chỉ để nói một câu này vì cái gì mà phải vội vàng mời một đám phóng liên đến đây. Cao Trạch Vũ nhìn mặt cô tràn đầy nghi vấn “Suy nghĩ cái gì? Là muốn nói vì cái gì mà phải vội vàng mời một đám phóng viên lớn đến đây sao?”

Nghiêm Thư Hàm không nghĩ tới bị nhìn thấu, “Anh là có thuật đọc tâm sao? Tôi không nói anh cũng biết.”

“Đương nhiên biết em nghĩ gì, căn bản không cần đọc tâm, xem mặt sẽ biết.”

Nghiêm Thư Hàm dừng bước, “Vậy anh rốt cuộc vì sao làm như vậy? Lý do gì? Đừng nói cái gì mà có tiền liền tùy hứng.”

Cao Trạch Vũ cười cười: “Tối nay xem tin tức tự nhiên biết thôi, hiện tại tôi mang em đi đổi trang phục.”

Nghiêm Thư Hàm biết Cao Trạch Vũ sẽ không nói, rầu rĩ đi theo anh. Trong lòng không khỏi nghĩ: “Muốn sớm biết đáp án, hôm nay phải nắm lấy cơ hội. Nhưng nếu Cao Trạch Vũ cả ngày đều dính bên người cô nên làm thế nào thoát thân để đem cái này đi kiểm tra.”

Cao Trạch Vũ xoay người nhìn bộ dáng Nghiêm Thư Hàm trầm tư. Nghiêm Thư Hàm quá nhập thần, thế cho nên Cao Trạch Vũ đột nhiên xoay người cũng không biết, trán đụng phải ngực anh. “Đau!” Nghiêm Thư Hàm căm giận kẻ đầu sỏ gây tội trước mặt, không an ủi cô mà còn đang cười. Một phen hất tay hắn ra, kiêu kì lướt qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play