“Đại gia tha mạng. Xin đại gia tha mạng. Lần sau chúng tôi không dám vậy nữa.”
Hải Minh tiện chân đá tên cầm đầu đang nằm bò lê bò trườn ở dưới, hờ hững hỏi như không hỏi: “Ai sai các ngươi?”
Tên cầm đầu vốn dĩ đã sợ đến suýt chút nữa đái ra quần. Nghe Hải Minh hỏi liền trợn tròn mắt khiếp sợ nhìn hắn.
Đúng là có người ở sau lưng sai khiến gã. Chỉ là không ngờ võ công của đại gia đây lợi hại đến như vậy.
Nếu bây giờ còn không khai ra, e rằng cái mạng quèn này cũng không còn.
“Đại gia tha mạng. Là tam công tử của hình bộ thượng thư. Muốn chúng tôi canh giữ nơi này, chờ chiếc xe ngựa là ngài đi qua liền giết người giệt khẩu.”
Hải Minh híp mắt.
Qủa nhiên là bọn chúng. Hình bộ thượng thư, hay cho cái danh xưng này. Còn dám động vào người của hoàng thượng.
“Vậy sao các ngươi không giết?”
Dựa vào bọn họ, giết hắn thì không thể. Nhưng giết người ngồi bên trong xe ngựa kia thì dễ như trở bàn tay. Chỉ cần mai phục ở đây, chờ đợi thời cơ dứt khoát hạ đại chiêu thôi.
“Chúng… chúng tôi không có lá gan giết người. Chỉ muốn kiếm một chút bạc sau đó bỏ trốn thật xa thôi.”
Nhận được đáp án mong muốn, Hải Minh chẳng thèm nhìn lấy bọn chúng một lần, xoay người trèo lên ngựa rồi rời khỏi.
Trước khi đi còn không quên dặn dò bọn chúng một câu. “Nếu hắn có hỏi thì nói các ngươi không gặp được chúng ta. Số vàng này cầm lấy mà tìm nơi khác làm ăn chân chính.”
Nhìn bọc vàng trên tay, đám thổ phỉ không thể tin nổi nhìn xe ngựa khuất sau từng hàng cây.
“Cảm ơn. Có dịp chúng tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Xe ngựa đi tới thành Trúc đã là ba ngày sau.
Từ nhỏ đến lớn Tư Mã Duệ Tịch chưa được một lần tới nơi này. Bây giờ nhìn thấy không khí thoáng đãng mát mẻ lại không tự chủ được mà sung sướng.
Hai bọn họ tìm một khách điếm quanh đây dừng chân.
Tư Mã Duệ Tịch dứt khoát lắc đầu, nói: “Không tiện. Ta chỉ ra bên ngoài một lát thôi.”
Hải Minh trầm ngâm. Giây phút nàng nghĩ lời đề nghị kia bị từ chối thì hắn chậm chạp gật đầu. “Được. Nương nương cẩn thận.”
“Ta biết rồi. Vậy ta đi nhé!”
Nói xong, chẳng để Hải Minh kịp ú ớ gì thêm, nàng liền một mạch chạy ra ngoài.
Đợi nàng đi một lúc lâu, Hải Minh mới chậm chạp đuổi theo.
Ra đến phố, nàng đi trước, hắn theo sau. Cứ ngỡ sẽ phát hiện ra được điều gì đó. Nhưng Tư Mã Duệ Tịch cơ bản chỉ đi mua vài thứ đồ cá nhân sau đó dứt khoát quay về.
Nghi ngờ trong lòng buông xuông, Hải Minh an tâm gửi thư báo về cho Cơ Dục Hiên.
Mà ở phòng bên cạnh, Tư Mã Duệ Tịch chống cằm nhìn bồ câu đưa thư bay đi. Thời cơ đã đến, nàng còn không thực hiện sẽ bỏ lỡ mất.
Tối hôm đó, Tư Mã Duệ Tịch thay một bộ y phục nam trang đen rồi hòa lẫn vào bóng tối.
Nàng đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng thấy doanh trại trong trí tưởng tượng của mình.
Hí…
Tiếng ngựa vang lên, đánh động quân lính canh gác bên ngoài.
“Là ai?” Hai tên lính gác cổng nhìn bóng đen đứng ở trước mặt, toan tháo bỏ chiếc mũ trùm kín đầu kia xuống thì bị một quyền đánh cho bất tỉnh.
Bóng đen nhanh chóng trà trộn vào bên trong doanh trại. Có lẽ may mắn đã tới nên vừa vào liền gặp đúng trại của người cần tìm.
“Ngươi là ai?” Nam nhân ngồi ở giữa bàn bạc đối sách thấy bóng đen kia lao vào liền đứng bật dậy.
Đúng lúc này, quân lính bên ngoài dường như cũng đã phát hiện ra liền xông vào hô lên một tiếng:
“Bảo vệ đại hoàng tử.”
“Bảo vệ đại hoàng tử.”
“…”
Quân lính bao vây xung quanh bóng đen rồi đồng loạt đưa khiên ra.
Người mà bọn chúng xưng là đại hoàng tử đang mặc giáp phục dùng ánh mắt ngờ vực nhìn nàng.
Sau đó giống như phát hiện ra điều gì liền quát: “Ra ngoài.”
“Toàn bộ đều ra ngoài.”
Quân lính chần chừ đua mắt nhìn tâm phúc của đại hoàng tử. Nhận được cái gật đầu của hắn liền kéo nhau ra ngoài.
Trong trại chỉ còn hai người là bóng đen và nam nhân mặc giáp sắt đứng nhìn nhau.
“Nàng là… Tư Mã Duệ Tịch?”
(*) Lại có chút thay đổi nho nhỏ. Nguyên Diêu mong muốn trong tuần này sẽ kết thúc ĐSLVH cho nên môi ngày sẽ tăng lên 4 chương nhé!
Vẫn là khung giờ cũ. Từ 7 giờ cho đến 8 giờ. Mong đọc giả ủng hộ những đoạn cuối cùng của truyện. Và ủng hộ luôn sang dự án mới: TRUY SÁT.
Nguyên Diêu xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của quý đọc giả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT