Ba chữ này hiện lên trong đầu, nàng hoàn toàn tỉnh táo. Muốn cử động tay chân nhưng đều không được. Lúc này liền phát hiện ra căn bản là toàn thân mình đều bị trói ngồi trên một chiếc ghế.
Mà đối diện nàng là ánh mắt lạnh lẽo giết chết người của hoàng thượng, Cơ Dục Hiên.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, rõ ràng trong lòng sợ muốn chết nhưng lại giả vờ duy trì vẻ đạm mạc.
“Bệ hạ, người làm thế này là có ý gì?” Nàng híp mắt, hận không thể bay tới chỗ hắn phân cao thấp.
Ngược lại, Cơ Dục Hiên ung dung tự tại nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn nàng như đang quan sát con mồi của mình, chờ thời tiến tới.
Nàng chẳng phải ghét bỏ hắn sao? Hôm nay hắn sẽ cho nàng triệt triệt để để ghét bỏ hắn. Thậm chí là hận hắn thấu xương.
“Chỉ muốn cho nàng xem một cái kịch vui.”
Lời vừa dứt, bên ngoài Hải Minh áp giải một nam nhân mặc tù phục đi vào.
Bộ dạng nam nhân kia rũ rượu, tóc đen lộn xộn rơi xuống mặt, bộ tù phục trắng xóa đã như bị nhuộm đỏ, màu của máu.
Hắn bị Hải Minh kéo chà dưới mặt đất, giống như sức lực đã cạn kiệt, ngay cả bước đi cũng không thể.
Nhìn hình ảnh này, tâm Tư Mã Duệ Tịch như có vạn tiễn xuyên qua. Nàng bất lực bị trói trên ghế, muốn chạy tới đỡ lấy hắn nhưng không thể.
Chỉ có hoảng sợ gào lên: “A Việt. A Việt, chàng có sao không?”
Không nhận được câu trả lời, nỗi sợ trong lòng nàng ngày một dâng cao. Nàng đã hứa với thái thượng hoàng là sẽ cứu hắn ra được, sẽ bảo toàn tính mạng cho hắn. Nhưng bây giờ xem ra Triều Quốc sắp có hai cái đại tang rồi.
Một là của tam hoàng tử Cơ Việt Y. Một là của đương kim hoàng hậu Tư Mã Duệ Tịch.
“A Việt, nếu chàng còn sống vậy thì lên tiếng đi. Đừng làm ta sợ.” Nàng gào lên trong vô vọng.
Đáp lại nàng không phải là tiếng nói của Cơ Việt Y mà là của phu quân đương đường chính chính của nàng.
“Nàng yên tâm, hắn sao có thể chết dễ dàng thế được.”
“Bỉ ổi, đê tiện, hạ lưu.”
Bị nàng mắng chửi, hắn không tức giận, ngược lại còn cười lớn. Nhưng trong tiếng cười đó mang theo cái giá rét kinh người.
“Mắng hay lắm! Nàng cứ giữ lại những lời này đi. Lát nữa trẫm sẽ cho nàng biết thế nào là bỉ ổi, đê tiện, hạ lưu.”
“Cơ Dục Hiên, nếu chàng ấy chết, ta cũng sẽ giết ngươi tế chàng ấy. Nếu chàng ấy chết, ta cũng sẽ giết chính ta để tế chàng ấy.”
Một câu trước hắn có thể chấp nhận được. Một câu sau như phế đi tim gan của hắn.
Nàng yêu Cơ Việt Y đến vậy sao? Hắn rất muốn hỏi tình cảm của hắn trước kia là đôi bên tự nguyện, hay chỉ là hắn tự mình đa tình.
Hắn không có gan hỏi. Cũng không có can đảm để nghe câu trả lời.
“Nàng yên tâm. Hắn sẽ chết nhưng không phải là bây giờ. Trẫm cũng sẽ chết nhưng cũng không phải chết trong tay nàng. Nàng cũng sẽ chết nhưng không phải là tự sát.”
Nàng nghe tiếng bước chân đồn dập bên tai. Lúc ngẩng đầu lên thì hắn đã ở trước mặt.
Một mùi hương mát mẽ xen lẫn cường hào xông thẳng vào trong mũi nàng. Loại khí thế lạnh lẽo của hắn ép nàng không thở được.
Hắn cúi thấp người xuống, môi mỏng ghé sát bên tai nàng, như có như không đụng chạm. Nàng vốn đã mẫn cảm, bị hắn thổi hơi bên tai liền ngứa ngáy không chịu được.
“Trẫm còn phải sống với nàng thật hạnh phúc, còn phải chờ nàng sinh con đẻ cái cho trẫm. Trẫm và nàng đâu có dễ dàng chết thế được.”
“Câm miệng. Ta có chết cũng không vì ngươi sinh con.”
Môi hắn cong lên, tuy đang cười nhưng ánh mắt kia lại phản bội hắn. Trong mắt phát ra hàng ngàn tia tàn nhẫn. Dường như chỉ cần nàng nói thêm một lời nào nữa, hắn sẽ giết chết nàng vậy.
“Cơ Dục Hiên, cuộc đời ta hối hận nhất chính là yêu ngươi, yêu nhiều đến như vậy.” Nàng nghẹn ngào, nước mắt đã tràn ra đến bờ mi liền bị nàng ép cho chảy ngược trở lại.
“Bây giờ trong lòng ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, là tránh xa ngươi, càng xa càng tốt. Nếu ngươi còn cảm thấy có lỗi với ta, có lỗi với tứ tỷ, vậy thì ngươi thành toàn cho ta đi. Ngươi thả A Việt, để ta làm một thất sủng hậu là tốt rồi.”
Nàng chỉ nói như vậy, nếu Cơ Dục Hiên mà nghe lọt tai thì trời sập xuống đất.
“Nói chuyện thật dễ nghe. Nàng cũng biết nàng là hoàng hậu của trẫm, vậy còn không biết gánh vác cho tròn trách nhiệm.”
Qủa nhiên, Cơ Dục Hiên là ai, trông hắn giống người dễ đàm phán sao?
“Vậy ngươi thả A Việt, đừng làm tổn thương chàng ấy.”
“Thả hắn, nàng cái gì cũng nghe theo trẫm sao?” Cơ Dục Hiên cười bỉ ổi. Ánh mắt mang mười phần gian xảo.
Nhưng ngoại trừ đồng ý, nàng có thể làm cái gì bây giờ?
“Được, ngoại trừ sinh con, cái gì ta cũng đồng ý.”
Lãnh lẹo trong mắt thoáng biến thành chế giễu. Ngoại trừ sinh con. Hắn bây giờ cũng không có cần nàng sinh con cho mình.
Điều kiện này chấp nhận được.
“Tốt, thành giao.”
“Ngươi thả chàng đi.”
“Còn phải xem biểu hiện của nàng. Tính mạng của hắn còn phụ thuộc vào cách nàng đối xử với trẫm.”
Cơ Dục Hiên hất cằm, Hải Minh liền giao Cơ Việt Y cho hai tên thuộc hạ ở sau, tự mình tới cởi trói cho nàng.
(*) Anh nhà đã bắt đầu bỉ ổi rồi. Tình hình là quá trình ngược có thể kéo dài thêm một chút. Cho nên... chương cũng sẽ kéoooooo dài ra.
Hi vọng mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ ĐSLVH và ủng hộ dự án mới của Nguyên Diêu nha.
Dự án mới tên: TRUY SÁT
Bối cảnh hiện đại, nhân vật chính gồm: Nữ cảnh sát, Trung tá Hạo Hy và nhị thiếu tập đoàn buôn bán vũ khí Trác Dư Hải.
Như đã review từ trước, mối tình này khá ngang trái. Chị cảnh sát Hạo Hy nhận được vụ án nghiêm trọng của ba anh Trác. Vì vậy mới đột nhập vào căn hộ riêng của Trác Dư Hải để lấy cắp USB chứa chứng cứ phạm tội.
Ai ngờ được lại đụng phải anh Trác đang trong tình trạng bị bỏ thuốc... ờ, kích dục.
Đoạn tiếp theo, mọi người tự đoán. Hoặc chờ khi tác phẩm chính thức xuất hiện trước công chúng.
Cuối cùng, Nguyên Diêu xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ ĐSLVH và tiếp tục ủng hộ Nguyên Diêu trong những dự án tiếp theo. :)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT