Trước đại điện một mảnh hỗn loạn. Hắc y nhân đồng loạt rút kiếm. Một trong đám người đó có nam nhân đeo mặt nạ tiến tới.
Tư Mã Duệ Tịch hít một hơi. Biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Giống như đã sớm biết trước những chuyện này sẽ xảy ra.
Hắc y nhân mang mặt nạ lạnh lùng tiến tới chỗ nàng cùng Cơ Dục Hiên. Mặc dù ở trước đã được bảo bọc bởi lớp lớp thị vệ nhưng chỉ cần hắn đi tới đâu, hắc y nhân liền đi trước và hai bên dọn đường cho hắn.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tới trước mặt nàng, chỉ còn cách khoảng ba bước chân được ngăn cách bởi Phong Huyền và Hải Minh.
Hắn nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh nhìn Cơ Dục Hiên hoang mang đứng ở đó, đạm mạc buông một câu:
“Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
“À, không. Bây giờ phải gọi là Hiền Thế thánh thượng.” Kèm theo đó là nụ cười giễu cợt.
Thái thượng hoàng Cơ Văn cùng với hoàng thái hậu Vỹ Niên từ đầu tới cuối đứng im lặng, nhịn không được nữa liền lên tiếng: “To gan, ngươi có biết đây là đâu không? Ngươi muốn mưu sát hoàng tộc sao?”
Mặt nạ lãnh đạm liếc mắt qua. Một người là phụ hoàng, một người là mẫu hậu. Bọn họ đối với hắn chính là cưng chiều vô hạn. Nhưng giờ đây hắn ở trước mặt bọn họ, bọn họ lại không nhận ra.
Cơ Việt Y ngước mắt lên trời, tâm mang vạn bi thương lại cúi đầu xuống.
“Mưu sát hoàng tộc hình như phải chịu tội tru di cửu tộc đúng không?” Cơ Việt Y mang mặt nạ, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng Cơ Dục Hiên biết. Hắn là Cơ Việt Y. Một câu này hắn nói ra khiến mặt Cơ Dục Hiên biến sắc.
Tộc hắn chính là Cơ gia. Tru di cửu tộc chính là diệt sạch Cơ gia.
“Thích khách, bây giờ ngươi hạ kiếm xuống, trẫm sẽ tha cho ngươi một con đường sống.” Cơ Dục Hiên giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
Hắn ngược lại không có sợ hãi. Chỉ duy trí cái nhìn ở Cơ Dục Hiên được hai giây liền chuyển sang chỗ Tư Mã Duệ Tịch.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay về phía nàng, cười ôn nhu:
“Tiểu Tịch, ta cho nàng hai lựa chọn. Hoặc là đi cùng ta, hoặc là vĩnh viễn chôn sâu sự thật kia.”
Toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn về chỗ nàng.
Cơ Dục Hiên híp mắt. Hắn cứ ngỡ nàng đã hoàn toàn cách đứt liên lạc với Cơ Việt Y. Nhưng không ngờ lại có thể ở trước mặt nhiều người nói ra những câu mờ ám như vậy.
Sự thật. Sự thật gì đây?
Lòng Cơ Dục Hiên bỗng nhiên chấn động một hồi rồi lại tự trấn an chính mình.
“Bắt thích khách.” Cơ Dục Hiên gào lên, đội cẩm y vệ nâng kiếm. Bên phía hắc y nhân cũng nâng kiếm.
Cả hai bây giờ đang ở thế cân bằng. Không ai dám động thủ. Điều này hoàn toàn nâng cao sự tự tin của Cơ Việt Y.
“Tiểu Tịch, nàng chọn đi.”
“Câm miệng. Ngươi dám động vào nàng ấy, ta sẽ giết chết ngươi.” Gân xanh nổi đầy trán hắn. Cho thấy hắn đang rất nhẫn nhịn.
Nếu không phải ngại có Cơ Văn và Vỹ Niên ở đây, chỉ sợ hắn đã sớm ra tay rồi.
“Nếu nàng còn do dự sẽ không kịp mất.” Lời Cơ Dục Hiên, Cơ Việt Y hoàn toàn bỏ ngoài tai. Chỉ chuyên tâm nói với nàng.
Điều này khiến Cơ Dục Hiên tức đến phát điên.
Hắn quay sang nàng liền thấy thân nàng đang động. Mũi chân hướng về phía Cơ Việt Y tiến tới.
Hắn bàng hoàng đưa tay ra muốn bắt lấy tay nàng nhưng lại hụt mất.
Nàng mặc phượng bào chói lóa, đứng bên cạnh y phục đen của Cơ Việt Y, không hiểu sao lại xứng đôi đến như vậy. Giống như Cơ Việt Y đã sớm chuẩn bị đồ cặp với nàng.
Cơ Dục Hiên nghiến răng, không tin tưởng những gì đang xảy ra trước mắt.
“Tiểu Tịch, nàng đang làm cái gì vậy? Qua đây.”
Tư Mã Duệ Tịch im lặng, nép sát vào người Cơ Việt Y rồi thở ra một hơi.
Cơ Việt Y thuận tay ôm lấy thắt lưng của nàng, nở nụ cười đắc thắng: “Cơ Dục Hiên, nàng ấy chọn ta.”
Một câu nói hoàn toàn thấy rõ hiện thực tàn khốc.
Mới hôm qua nàng còn nói yêu thương hắn, tỏ tình với hắn, hứa ở bên cạnh hắn cùng nhau chăm sóc nhi tử cả đời. Vậy mà giờ đây…
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Tư Mã Duệ Tịch, nàng bước qua đây. Nàng có biết mình đang làm cái gì không?”
Ở trước mặt Cơ Văn, Vỹ Niên, các quan lại trong triều, nàng cư nhiên hướng về phía thích khách. Đây là cảm thấy ngại mạng mình quá dài sao?
“Tư Mã Duệ Tịch, nàng trở lại đây. Nhanh lên.”
Tư Mã Duệ Tịch ngước mắt, mặt đối mặt với hắn.
Hắn thấy được nét mặt lạnh lùng của nàng, thấy rõ được hàn khí lạnh người phát ra từ người nàng, thấy được cừu hận trong mắt nàng.
Hắn bỗng nhiên sợ hãi không dám nhìn vào đôi mắt đó.
“Cơ Dục Hiên, ta đã biết rồi!”
Qủa nhiên, nàng thấy hắn chột dạ rút người lại.
Nàng nở nụ cười giễu cợt. Đúng là hắn, đúng là hắn.
(*) Đoán xem anh Hiên chột dạ chuyện gì và chị Tịch đã biết chuyện gì nè.
Au chính thức thông báo, đoạn đường ngược tả tơi của hai anh chị sẽ bắt đâu kể từ chương sau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT