Tư Mã Duệ Tịch nằm ườn ở trên giường, nhìn nam nhân sảng khoái thay đổi y phục, lòng nàng lại dâng lên một chút bất mãn.
Vì sao cùng là con người, sau khi kích tình qua đi, hắn lại sảng khoái vui vẻ tươi tỉnh như vậy? Còn nàng, như chết đi sống lại. Cả người mỏi nhừ, chẳng có một chút điểm thoải mái nào.
Là ông trời quá thiên vị, hay thế chất nàng quá kém?
“Nương tử, dậy đi. Còn không dậy sẽ trễ mất.” Một tiếng ‘nương tử’ kia gọi ra thật thuận miệng. Giống như hai người bọn họ đã là phu thê ân ái từ lâu.
Cơ Dục Hiên đứng ở bên giường, còn chưa thỏa mãn tưởng tượng thân hình nàng bọc kín trong lớp chăn dày cộm kia. Máu nóng từ hai chân xông thẳng lên đại não.
Nếu bây giờ không phải đi dâng trà thì hắn nhất định sẽ đè nàng ra. Hung hăng đòi hỏi hết lần này tới lần khác.
Tư Mã Duệ Tịch vươn vai một cái, bắt gặp cái nhìn không đứng đắn của hắn liền ôm chặt lấy cái chăn. Híp mắt, nghiến răng cảnh cáo: “Chàng mà lộn xộn thì không xong với ta đâu.”
“Ta nào dám. Nàng mau chuẩn bị đi.” Hắn cười lấy lòng.
Còn chọc tức nàng nữa, chị sợ rằng tính phúc sau này sẽ gặp phải nguy hiểm mất.
“Chàng ra ngoài đi. Ta muốn thay y phục.”
Cơ Dục Hiên lại nở nụ cười gian xảo, ánh mắt như tia laze, quét từ trên đỉnh đầu nàng xuống tới mắt cá chân lộ ra khỏi lớp chăn. Còn kèm theo động tác đểu cáng liếm khóe môi của bọn gian manh.
“Nơi nào nên thấy thì đã thấy. Nơi không nên thấy, tối qua cũng đã thấy rồi. Nàng còn khoa trương như vậy làm gì?”
Một lời sặc mùi sắc như vậy khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, nộ khí tràn người, quát: “Biến thái, chàng cút ra ngoài.”
“Có tiếng thì phải có miếng. Dù sao cũng đã bị người ta chửi là biến thái rồi. Vậy thì ta biến thái thật vậy.”
“Chàng mà làm can, tối nay về điện của chàng mà ngủ.”
Lần này, hắn quả thật không dám làm càn nữa. Hắn cười sảng khoái, vòng tay ra sau lưng, tiêu sái bước đi. Bộ dạng khiến người ta chán ghét, lại khiến người ta không kìm lòng được mà yêu.
Phong tục dâng trà này chính là tân lang tân nương mới cưới đến chào hỏi các vị trưởng bối trong nhà.
Nói đơn giản là gặp mặt, nói phức tạp là thăm dò ý đồ của từng người trong cung này.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng diện kiến mọi người. Nhưng là lần đầu tiên trong thân phận thật sự, trong bộ dạng thê tử đường đường chính chính của hắn.
Trước kia không để ý, chỉ vì không cần phải lấy lòng hắn. Bây giờ tâm trạng thực sự rất hồi hộp.
Đầu tiên là chào hỏi, dâng trà cho hoàng hậu. Nàng sớm đã thân quen với bà, đối với tính tình của bà xem như cũng hiểu rõ nên chẳng có mấy sợ hãi. Chỉ là trước mặt mẹ chồng, trước đây có không ít hiểu nhầm nên có chút e thẹn.
Tiếp theo là đến các vị phi tần của hoàng thượng.
Người đầu tiên là Hoàng Quý phi La thị, nàng không có tiếp xúc với bà ta nhiều, mà Cơ Dục Hiên dường như cũng chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của bà ta. À, không, phải là trên thế gian này, ngoài nàng ra, hắn chẳng thèm để ý đến một ai.
La thị vốn là tiểu nữ nhà hình bộ thượng thư. Cũng giống như hoàng hậu, bà ta năm lên 16 đã được chỉ đích danh gả cho hoàng thượng, làm lương đệ thời bấy giờ. Tính ra trong hậu cung, bà ta chỉ dưới một mình hoàng hậu, trên cả ngàn người.
Bà ta là người ít nói, lại chỉ có một mụm con là lục công chúa Cơ Trường An nên địa vị trong hậu cung cũng chẳng cao lớn gì. Hơn nữa, ba năm trước, Cơ Trường An đã tới Mị Liên hòa thân với thế tử đương triều rồi.
Người thứ hai có địa vị không thua kém chính là Thục phi. Bà ta là nữ nhi của thái úy Nghiêm Binh, cũng là mẹ sinh ra thập nhị hoàng tử Cơ Chiến Minh. Trong tất cả các phi tần, bà ta là người được hoàng thượng sủng ái nhất. Có lẽ cũng vì vậy mà bà ta kiêu căng, luôn lên mặt với mọi người. Cho tới khi Viên tài nhân xuất hiện, thế sự đã thay đổi.
Người thứ ba là Đức phi, người này không có thế lực lớn như Hoàng Qúy phi La thị, cũng không có gậy chống lưng như Thục phi Nghiêm thị. Bà ta chỉ đơn thuần là con của một nông dân nghèo. Tuy vậy với sắc đẹp ủy mị, bà ta thành công thu hút ánh mắt của hoàng thượng.
Nhưng cũng chỉ được một đoạn thời gian ngắn, bà ta liền bị thất sủng. Cũng may vì sinh được bát hoàng tử và thập tứ hoàng tử nên mới được giữ lại và phong thành Đức phi.
Người cuối cùng là người nàng đã gặp, thậm chí còn thân thiết hơn cả hoàng hậu, là Hiền phi, mẹ thân sinh của thập thất hoàng tử Cơ Sỹ An.
“Tiểu Tịch, đi một vòng, cuối cùng chúng ta vẫn là người nhà của nhau.” Hiền phi hiền từ vỗ vỗ mu bàn tay nàng.
Đối với tính cách thẳng thắn của Tư Mã Duệ Tịch, bà rất thích, cũng rất quý mến đứa trẻ này. Sớm đã coi nàng là con do chính mình sinh ra.
Ngược lại, nàng cũng không khác gì bà. Từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẹ, bây giờ có một người sẵn sàng đưa tay ra cứu vớt nàng, nàng sao có thể không cảm động mà nhận lấy.
“Sau này phải nhờ đến Hiền phi giúp đỡ cho Tiểu Tịch rồi.”
“Đứa trẻ này, cứ khách sáo như vậy.”
Dâng trà cũng chỉ là một hình thức. Dâng trà xong, Cơ Dục Hiên nhanh chân lôi kéo nàng trở về Tài Minh điện, nói là có chuyện quan trọng cần phải làm.
Nhưng nhìn bộ mặt gian trá của hắn, nàng lại có chút đề phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT