Bị nàng mắng, mũi nàng ta khịt khịt hai cái kiểu ấm ức rồi mới từ từ trần thuật lại: “Tiểu thư nhà em sau khi bỏ đi liền cùng Lý công tử chung sống. Không lâu sau đó, tiểu thư nhà em mang thai, sinh ra một tiểu công tử….”
“Khoan đã, em nói cái gì? Tứ tỷ mang thai? Còn sinh ra một đứa trẻ.”
Lâm Thiết Nhi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy đứa nhỏ đâu?”
“Tiểu công tử sau khi sinh ra đã bị người ta ẵm đi rồi! Không lâu sau đó thì em cũng nghe tin tiểu thư nhà em và Lý công tử mất.”
“Ai lấy đứa nhỏ đi? Em có biết không?” Tư Mã Duệ Tịch kích động nắm chặt bả vai của Lâm Thiết Nhi.
Nàng dù sao cũng là người học võ, lực đạo vì căng thẳng mà tăng cao khiến nàng ta đau đến nhăm mặt.
“Ngũ… ngũ tiểu thư, đau.”
Nàng giật mình thu tay lại.
Đứa nhỏ của tứ tỷ và Nhất Khang ca ca.
Hóa ra trên đời này nàng vẫn còn một người thân. Đứa trẻ đó. Nàng nhất định phải tìm ra cho bằng được, phải nuôi nấng khôn lớn thành tài.
“Em có manh mối gì của người đó không?”
Dưới cái ánh mắt mong chờ của Tư Mã Duệ Tịch, nàng ta ủ rủ lắc đầu.
“Em không biết.”
“Không biết gì sao?”
“À, đúng rồi…”
“Đúng cái gì? Em mau nói đi.”
Thiết Nhi từ bên trong vạt áo của mình lấy ra một cái túi vải. Túi vải mở ra, vàng miếng óng ánh thu hút ánh mắt của hai người, nàng ta mới từ tốn nói: “Người đó đưa cho em cái bọc này xem như là mua đứa nhỏ. Em lúc đó giống như bị thôi miên vậy, không do dự liền đưa tiểu công tử cho hắn.”
Tư Mã Duệ Tịch cẩn thận lấy từ trong đó ra một miếng vàng, ngó tới ngó lui, ánh mắt nàng bỗng sáng rực lên.
“Ta biết rồi. Ta đã biết rồi! Hóa ra là thế.”
…
Ba ngày sau đó, nàng đưa theo Thiết Nhi được Hải Minh hộ tống trở lại hoàng cung.
Nàng rời đi năm ngày, hoàng cung dường như hoàn toàn biến đổi.
Quan thần trong triều trước kia đều hoàn toàn ủng hộ nàng thì kể từ khi đức phi sinh hoàng tử liền một lòng ngã về nàng ta.
Thậm chí còn bắt ép Cơ Dục Hiên hưu nàng, lập đức phi lên làm hậu.
Tuy nhiên, Cơ Dục Hiên là ai. Ai có thể chi phối được hắn? Ai có thể điều khiển được hắn?
Nàng trở lại, hắn tức tốc chạy tới điện Tài Minh đón nàng.
Nếu là trước kia, nàng sẽ cảm động tới phát khóc. Nhưng bây giờ chỉ còn nguội lạnh.
“Đi đường có mệt không?” Cơ Dục Hiên kéo cái ghế bên cạnh bàn ra, dìu nàng ngồi xuống.
Cử chỉ ân cần, thái độ nhẹ nhàng bỗng chốc khiến nàng nhớ lại chuyện trước kia. Cũng đã một năm rồi còn gì.
“Không mệt. Sao chàng lại tới đây?”
“Trẫm không thể tới đây sao?” Cơ Dục Hiên mỉm cười.