- Làm em khó chịu sao? Xin lỗi, hôm nay chị mới đến, muốn làm quen mọi người trong nhà.
Kiến thức về tâm lí học Cát Tường vẫn phải có. Đối với người mắc chứng tự kỉ, lại không thích tiếp xúc với mọi người như Daniel, ngồi thấp hơn cậu ta sẽ giúp tâm lí cậu ta thoải mái hơn chút.
Daniel không đáp lời (đáp mới là lạ), nhưng vẻ mặt ghét bỏ của cậu ta dịu đi trông thấy. Cát Tường phát âm tiếng anh không chuẩn lắm, vì thế quyết đoán viết ra giấy.
Sau đó ngồi xuống chân giường, bắt đầu xoa bóp chân cho Daniel. Ban đầu cậu ta còn giãy giụa, nhưng sau đó phần vì mệt, phần vì thoải mái cho nên ngoan ngoãn tiếp thu. Cát Tường xoa nắn một lát, cảm thấy chân cậu đã không còn lạnh ngắt như vừa rồi nữa mới yên tâm ngừng tay.
- Trước uống sữa nóng đi, để nguội không tốt.
Daniel mím môi, đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn nhắm mắt nhắm mũi uống vào. Cát Tường hài lòng nhận lấy ly rỗng, để lên bàn cạnh đầu giường, tiếp tục xoa bóp chân cho cậu.
- Hai bác không biết chân em để lại di chứng sao?
Daniel không trả lời, nhưng thực ra Cát Tường đã biết tỏng đáp án rồi. Có lẽ Daniel thật sự không nói cho ông bà Edward vì không muốn làm bọn họ lo lắng, hơn nữa ở Anh không khí giá lạnh, lâu lắm mới có một trận mưa lớn như thế này, về cơ bản thì cậu cũng không thường xuyên bị cái chân hành hạ.
Có lẽ là do uống sữa xong, cũng có lẽ là nhiệt độ lòng bàn tay Cát Tường quá ấm áp cho nên hai mắt Daniel từ từ nặng trĩu. Cậu gắng gượng một lát, cuối cùng vẫn chống đỡ không được mà chìm vào giấc ngủ.