*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Trần và Lâm Giản Tây hẹn nhau đi chơi khu vui chơi vào luôn ngay hôm sau.
Diệp Trần không biết có giống những con quỷ khác không, quỷ bình thường đều sợ ban ngày, nhất là những nơi có ánh nắng mặt trời sẽ cố hết sức tránh, đây là kiến thức cơ bản mà Lâm Giản Tây biết nên lúc ra khỏi nhà đã chu đáo mang theo một cái dù đen che cho Diệp Trần.
Diệp Trần hơi cao, Lâm Giản Tây cầm ô đi sau, Diệp Trần lồng hai tay vào trong tay áo, thoải mái bay trước, Lâm Giản Tây cuống quýt đuổi theo sau, y như thái giám đi sau lưng thái hậu.
Đuổi được một lúc, Lâm Giản Tây bắt đầu bực bội: “Tôi có lòng tốt che ô cho cô, cô không thể nghĩ cho tôi mà đi đàng hoàng một chút hả? Đừng có xuyên thẳng qua mấy chỗ có cột điện được không?”
“Hả?” Diệp Trần ngạc nhiên, “Cậu che ô cho tôi à?”
“Đúng thế.” Lâm Giản Tây đáp, “Chứ không cô nghĩ tôi là đàn ông thì che ô làm gì?”
“Tôi tưởng cậu sợ đen.”
Lâm Giản Tây: “…”
Diệp Trần xoa đầu cậu ta, mặt mày hiền từ: “Con trai tầm tuổi cậu đều thích làm đẹp, tôi hiểu mà.”
Lâm Giản Tây không buồn nói thêm tiếng nào, gập luôn ô lại. Ánh mặt trời lập tức chiếu thẳng xuống đầu hai người. Diệp Trần hạnh phúc híp mắt: “Ôi, ánh mặt trời kìa.”
Lâm Giản Tây vuốt mặt.
Là do cậu ta thiếu suy nghĩ. Tuy Diệp Trần hơi thần kinh một chút nhưng cô ta đúng là một con quỷ rất mạnh.
Hai người đi thẳng một mạch tới khu vui chơi. Thứ Bảy, khu vui chơi rất nhộn nhịp, người ra người vào đông đúc, chắc sẽ khó có chỗ trống, Diệp Trần nằng nặc đòi: “Mua riêng cho tôi một vé.”
Cô không muốn tranh chỗ ngồi với người khác, kể cả là cô có thể ngồi xuyên qua người đối phương đi nữa.
Lâm Giản Tây giật giật mép, cuối cùng vẫn phải mua cho Diệp Trần một vé.
Diệp Trần nói: “Tôi muốn ăn bỏng ngô với kẹo bông.”
Lâm Giản Tây không ừ hử tiếng nào, im im đi mua kẹo bông với bỏng ngô theo yêu cầu của Diệp Trần, trông cực kỳ xuống tinh thần.
Kết quả là mọi người chứng kiến cảnh một cậu thiếu niên mười bốn tuổi, tay cầm kẹo bông màu hồng và bỏng ngô, lại còn mua hai tấm vé, một mình đi chơi đu quay, thuyền hải tặc.
Bác gái cũng đi mua đồ bùi ngùi lẩm bẩm.
“Mới nhỏ vậy đã thất tình, đáng thương quá.”
Lời này bị Lâm Giản Tây nghe được, suýt chút nữa là cậu ta bóp nát luôn cây kẹo bông đang cầm trên tay.
Nhưng nhìn thấy Diệp Trần đang lạnh lùng nhìn chăm chăm vào thứ trên tay mình, lại để ý thấy nơi hai người đi qua, đám ma quỷ đều rủ nhau chạy trốn, Lâm Giản Tây nể mặt thực lực của Diệp Trần, lạnh mặt gọi…
“Diệp Trần, ăn cơm.”
Vừa nói xong, trên tay Diệp Trần liền xuất hiện kẹo bông và bỏng ngô. Tuy không thể nhìn ra biểu cảm gì trên mặt cô nhưng đôi mắt đã nói lên tất cả sự hài lòng. Nếu Diệp Trần có đuôi, chắc đã vểnh lên tận trời.
Lâm Giản Tây nhìn bóng lưng Diệp Trần, bất giác có cảm giác như mình là chủ của một con mèo…
Hai người đi chơi thuyền hải tặc, lần đầu tiên chơi nên Lâm Giản Tây khá là căng thẳng, cậu ta và Diệp Trần sánh vai ngồi cạnh nhau, người xung quanh đều nhìn cậu thiếu niên đi một mình mà mua tận hai vé này bằng ánh mắt kỳ quặc. Lâm Giản Tây mặt không biến sắc nhưng tay lại túm dây an toàn thật chặt, rõ ràng là rất căng thẳng.
Thuyền hải tặc bắt đầu chuyển động. Diệp Trần bỗng dưng nhớ đến chuyện hôm qua Lâm Giản Tây bật phim ma cho mình xem, nheo mắt lại hỏi: “Giản Tây, cậu là người thích những thứ kích thích hả?”
“Khônggggg…”
Còn chưa nói hết, Diệp Trần đã nhẩm xong quyết tạo gió, đẩy thuyền hải tặc lao tít lên cao.
Cao hơn hẳn mức bình thường!
Lâm Giản Tây tái mặt, hét ầm lên, Diệp Trần bật cười sằng sặc. Bất ngờ, đúng lúc này, bỗng có cảm giác xuất hiện một luồng âm khí tấn công tới, Diệp Trần giật mình.
Gặp quỷ thì phải làm gì đây…
Vừa mới nghĩ một cái, tay liền bất giác làm động tác kết ấn nhưng mới làm chưa được một nửa, cơ thể đã cảm thấy đau nhói lên.
Đúng rồi, đây là phù chú chuyên dùng để đuổi quỷ, giờ cô cũng là quỷ, tất nhiên không thể dùng.
Thế phải làm sao đây?
Quỷ với quỷ đánh nhau như thế nào?
Tất nhiên là, cứ thế đánh thôi.
Nghĩ rồi, Diệp Trần nhảy ra, bổ thẳng về phía đám khí đen ở dưới gầm thuyền hải tặc, vung bàn tay lửa về phía nó.
Lửa của cô giờ là lửa ma chơi, màu xanh lập lòe rờn rợn, đám khí đen trông thì chỉ có một cục sì sì nhưng cực kỳ thông minh, vừa thấy có lửa ma chơi liền lăn mình bỏ chạy. Trong nháy mắt, Diệp Trần liên tiếp đánh ra hơn chục đám lửa ma chơi tấn công đám khí đen, đám khí đen bị ép phải nhảy vào nước trốn, đến lúc này Diệp Trần mới được nhìn thấy hình dáng của nó ở trong nước…
Sau khi vào nước, đám khí đen bên ngoài liền biến mất, hình dáng thật của nó lộ ra, là một con nhện tám chân khổng lồ giống nhện góa phụ đen, tám cái chân liều mạng khua khoắng trong nước, ở mỗi khớp chân có một khuôn mặt, hai trong số đó, Diệp Trần đã từng thấy.
Một cái là gã lừa đảo Lâm Giản Tây ở công viên.
Một cái…
Là người đàn ông nhiệt tình chỉ đường cho cô đến tiểu khu Hòa Nhuận.
Lâm Giản Tây ở lại trên thuyền hải tặc, ban quản lý khu vui chơi nghi ngờ xảy ra sự cố nên yêu cầu dừng lại, sơ tán mọi người xuống thuyền.
Diệp Trần cảm giác quanh mình có vô số cặp mắt rình mò làm cô không dám rời Lâm Giản Tây đi quá xa, vội vàng quay về.
Lâm Giản Tây đứng chống vào một cái cột, nôn thốc nôn tháo, thấy Diệp Trần tới, uể oải ngẩng đầu lên: “Xảy ra chuyện gì…”
“Không có gì.”
Diệp Trần không muốn nói làm cậu ta lo, hỏi sang chuyện khác: “Cậu ổn không đấy?”
“Tạm… Ọe…”
Lâm Giản Tây lại tiếp tục nôn.
Diệp Trần vội vàng lùi ra xa, Lâm Giản Tây lườm cô một cái rồi lại nôn đến xây xẩm mặt mày.
Diệp Trần lấy tiền trong túi Lâm Giản Tây, chạy đến chỗ máy bán hàng tự động, thừa dịp không ai để ý, lén mua một chai nước khoáng về đưa cho Lâm Giản Tây.
Lâm Giản Tây dựa người vào lan can, thều thào nói: “Cảm ơn.”
“Ừ.”
Diệp Trần nhìn Lâm Giản Tây uống nước ừng ực, tò mò hỏi: “Lâm Giản Tây, cậu làm thế nào mà sống sót được tới giờ?”
Diệp Trần là một thầy phong thủy vô cùng lợi hại, tất nhiên chết hóa thành quỷ cũng là một con quỷ vô cùng lợi hại, cứ từ chuyện ngay khi cô bước chân vào khu vui chơi, đám quỷ ở đây liền rủ nhau bỏ trốn là thấy.
Thế nhưng cái thứ bám riết lấy Lâm Giản Tây kia, bất chấp Diệp Trần, vẫn cố tình mò tới và lần nào cũng toàn thân tháo chạy. Chuyện này tất nhiên có phần liên quan đến việc Diệp Trần chưa quen với cơ thể ở trạng thái hồn phách nhưng rõ ràng cũng có thể thấy rằng đối phương là hạng không tầm thường.
Bị cái thứ quỷ quái như thế bám theo, Lâm Giản Tây rốt cuộc làm sao sống được tới giờ? Cái thứ đó mạnh như vậy, tại sao không giết luôn Lâm Giản Tây lúc ở công viên? Lần đầu tiên cô gặp thứ đó, tại sao đối phương lại muốn đưa cô tới tiểu khu Hòa Nhuận?
Lúc đó rõ ràng là cô đang mặc áo của thầy phong thủy nhưng đối phương lại hỏi cô có phải mới từ nông thôn lên hay không, gỡ thế bí cho cô lúc đó, bởi vậy nên cô mới tiếp tục trò chuyện với gã, rốt cuộc là gã muốn làm gì?
Gã biết cô không phải Diệp Trần? Gã muốn giết Lâm Giản Tây? Gã giết Lâm Giản Tây để làm gì?
Cả loạt vấn đề lởn vởn trong đầu Diệp Trần, cô cúi đầu trầm ngâm nghĩ ngợi, cuối cùng phải hỏi Ba Tám: “Ba Tám, anh có thể cung cấp thêm chút thông tin không?”
“Điểm tích lũy…”
Ba Tám lờ đờ đáp.
Diệp Trần: “…”
Ba Tám hờ hững nhìn Diệp Trần: “Cô cũng đừng trách tôi, giờ tôi chỉ còn có một nửa năng lượng thôi, tùy tiện đem đi đổi chác thì là có còn định làm nhiệm vụ này nữa hay thôi? Cô lấy điểm tích lũy sạc năng lượng cho tôi, tôi làm trâu làm ngựa cô. Cô không cho được điểm thì tôi phải tiết kiệm năng lượng. Hơn nữa, ngày trước cô đã nói với Lâm Giản Tây thế nào?”
“Thanh niên trẻ trung, đường phải tự đi…”
“Được rồi.” Diệp Trần không muốn nghe hết câu, ngắt lời, bắt đầu suy nghĩ, tuy thứ kia cô không có ấn tượng gì trong đầu nhưng chắc chắn là nó sẽ được ghi chép lại ở đâu đó, nơi có khả năng cao nhất…
Tất nhiên là thư viện.
Ý là, thư viện chuyên về phong thủy.
Giờ cô phải bảo vệ Lâm Giản Tây chu đáo đồng thời giúp cậu ta nâng cao năng lực, trở thành gia chủ nhà họ Lâm. Chuyện gì cũng phải làm từ từ từng bước, bước đầu tiên cô phải làm chính là xử lý cái thứ đang bám theo Lâm Giản Tây.
Hoạch định xong xuôi, Diệp Trần liền kéo Lâm Giản Tây đi. Thư viện của giới phong thủy, cô là quỷ, tuyệt đối không thể vào, đành phải trông cậy vào Lâm Giản Tây.
Diệp Trần đột ngột dừng bước, quay đầu lại nói với Lâm Giản Tây: “Mua vé đi, chúng ta đi thành phố B.”
“Hả?!!”
Lâm Giản Tây ngẩng đầu lên: “Tại sao?”
“Tôi muốn tìm hiểu một số thứ, phải vào thư viện tra tài liệu.” Diệp Trần lãnh đạm nhìn Lâm Giản Tây: “Cậu bị mấy thứ đó bám theo đấy, cậu biết chứ?”
Ánh mắt của Diệp Trần khiến Lâm Giản Tây run lên cầm cập, chắc là Diệp Trần đã đụng phải chuyện khó giải quyết ở khu vui chơi rồi!
“Nếu đã bị thứ đó bám theo, chúng ta đi ra ngoài không phải là cho nó thêm cơ hội à?”
“Cậu cho là cái phòng rách kia thì không cho ai cơ hội hả?”
Lâm Giản Tây: “…”
Cậu ta thấy nhà mình rất an toàn mà.
Nhưng lời này đứng trước một con quỷ ra vào nhà cậu ta như chốn không người thì tựa hồ không hề có chút sức thuyết phục nào. Lâm Giản Tây gục đầu xuống, lí nhí “ờ” một tiếng.
Vì là chuyện lớn liên quan đến tính mạng, Lâm Giản Tây vội vàng tìm mua vé giường nằm ở chợ đen, chuẩn bị Bắc tiến ngay hôm sau, đi thành phố B.
Thành phố B là đại bản doanh của nhà họ Diệp, cũng giống như thành phố G ở miền Nam là sân nhà của nhà họ Lâm. Thư viện đầy đủ đầu sách nhất của giới phong thủy lại vừa hay ở ngay thành phố B, càng vừa hay hơn nữa là nó nằm ngay gần nhà họ Diệp.
Vì mua vé chợ đen nên Lâm Giản Tây chỉ mua được một vé. Cậu ta mua thêm một cái đệm bồ đoàn hóa nó cho Diệp Trần, buổi tối Lâm Giản Tây đi ngủ, Diệp Trần ngồi yên ở lối đi.
Về phần, một con quỷ thì ngồi để làm gì…
Diệp Trần nghĩ, ngoài để làm màu ra, cô không còn cách giải thích nào khác.
Tàu hỏa chạy xình xịch xình xịch qua một cây cầu nằm giữa hai khối núi, dưới chân núi nước sông chảy cuồn cuộn, trên trời cao trăng tỏ sáng ngời, triệu vì sao lấp lánh. Lâm Giản Tây nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, trông thấy Diệp Trần khoanh tay đứng kế bên, phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giây phút đó, bóng dáng cô gái trông cực kỳ dịu dàng, cả người được bao trùm trong luồng sáng, giống như ánh trăng chiếu đầu giường.
Lâm Giản Tây thấy tim bỗng đập loạn lên.
Nó không giống cảm giác kích động và si mê khi xem video fanmade, tình cảm lúc này, giống như ánh trăng, trong dịu dàng có thêm chút ngọt ngào, chút ngượng ngùng khó nói, khiến cậu thiếu niên miệng lưỡi khô khốc, xấu hổ đến bối rối.
“Cậu trông đi.” Diệp Trần có cảm giác cậu ta đã tỉnh, mắt vẫn nhìn bên ngoài, dịu dàng nói, “Thật đẹp.”
Lâm Giản Tây nghển cổ nhìn lên theo lời cô nói, trông thấy núi sông ở bên ngoài.
Đôi mắt cậu ta mở to.
Cả cuộc đời cậu ta vẫn luôn gói gọn trong dăm tấc đất, nhà trẻ, nhà bà, nhà trường. Cậu ta chưa từng rời khỏi thành phố đó, thậm chí ngay trong thành phố, cũng còn rất nhiều nơi cậu ta chưa từng đến. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ như vậy, trong lòng không khỏi trầm trồ, ngạc nhiên.
Diệp Trần quay mặt lại, trông thấy vẻ mặt ngây ngô của Lâm Giản Tây, khóe môi giần giật, cố nín cười.
Cậu ta trông y như thằng nhóc nhà quê ngô nghê đáng yêu, Diệp Trần không kìm nổi, vươn tay xoa đầu cậu ta.
Vì Diệp Trần sử dụng sức mạnh của linh hồn nên Lâm Giản Tây cảm nhận rất rõ cảm giác bị chạm vào. Cậu ta đánh mắt lườm nguýt, ánh sao sa vào đáy mắt.
Diệp Trần buột miệng thốt lên: “Thật là đẹp.”
Lâm Giản Tây giật mình, mặt dần dần đỏ lên, cố tỏ vẻ bình tĩnh, nằm xuống, trùm chăn lên, lí nhí nói: “Ngủ đây.”
Người đàn ông nằm giường bên bỗng ngồi dậy, gắt lên: “Hơn nửa đêm rồi, nói mớ gì lắm thế?!”
Diệp Trần: “…”
Hai người ngồi tàu một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến được thành phố B.
Không như các thành phố miền Nam, thành phố B nằm trên dải đồng bằng mênh mông, được quy hoạch gọn gàng, trông rất hoành tráng. Lâm Giản Tây xách hành lý nhìn luồng xe chạy, giống y sì người nhà quê lần đầu lên tỉnh: “Giờ… chúng ta đi đâu đây?”
Diệp Trần lục tìm trong trí nhớ một hồi, “Diệp Trần” bản gốc là người cực kỳ lắm tiền, có một khoản gửi rất giá trị ở một ngân hàng cổ có từ thời Đường được truyền đời qua nhiều thế hệ, tồn tại đến tận bây giờ, đồ gửi ở đó, chỉ cần có thể đưa ra câu trả lời chính xác cho ba câu hỏi mà người chủ đưa ra, khai báo với ngân hàng chỗ giữ chứng từ là có thể lấy đồ người chủ để lại.
Có điều, giờ tin Diệp Trần chết hẳn là đã tới tai người nhà họ Diệp, bỗng dưng lại có người đến lấy tiền của Diệp Trần đi, dựa vào thế lực của Diệp gia, e là khó tránh khỏi tai mắt của họ, thế lực của nhà họ Diệp ở phương Bắc quá hùng mạnh, Diệp Trần thầm tính chờ thêm một thời gian nữa cả đi rút tiền.
Sau khi cân nhắc kỹ, Diệp Trần nói: “Tới thư viện trước đã.”
Nói xong, Diệp Trần đọc địa chỉ của thư viện cho Lâm Giản Tây biết, Lâm Giản Tây bắt taxi đi thẳng tới đó, thuê một khách sạn ở vùng phụ cận.
Thư viện nổi tiếng nhất của giới phong thủy nằm ngay ở chân núi cách đó không xa, tách rời với khu vực được quy hoạch ngay hàng thẳng lối của thành phố B nhưng nơi này không hề cô quạnh. Vô số các thầy phong thủy từ khắp các nơi liên tục đổ về là nguồn khách dồi dào cho hơn chục khách sạn đóng ở đây.
Cách thư viện không xa là tòa biệt thự của nhà họ Diệp, thế lưng dựa núi, phong thủy tuyệt vời, tường trắng ngói đỏ bao quanh trên ngàn mẫu đất, chẳng khác gì một tòa thành nhỏ.
Lâm Giản Tây ở trên tầng hai mươi, từ đây vừa khéo có thể trông thấy điền sản của Diệp gia. Trong lúc Lâm Giản Tây sắp xếp đồ đạc, Diệp Trần ra đứng trước cửa sổ sát đất nhìn tòa nhà cổ kính đằng xa, trong lòng lệ rơi như suối chảy.
Có tiền, đúng là người có tiền có khác.
Phải biết rằng, vào thời cô sống, với giá nhà ở thành phố B lúc đó, cả đời cô có gom góp tiền giỏi lắm cũng chỉ đủ mua một cái nhà vệ sinh.
“Nếu giờ tôi hồi hồn về Diệp gia, anh thấy liệu họ có nhận ra tôi không?” Diệp Trần nói đầy thảm thiết, “Tôi cũng muốn hưởng thụ một chút cuộc sống của kẻ có tiền.”
“Nói cứ như cô chưa từng hưởng thụ bao giờ ấy.” Ba Tám phì cười, “Từ lúc cô gặp tôi,cô thấy đã khi nào tôi bạc đãi cô chưa? Có nhân vật nào cô sắm vai mà không phải thuộc dạng có tiền, xinh đẹp, tài giỏi chứ hả mà phải than?”
“Ha ha,” Diệp Trần cười mỉa, “chắc anh đã quên tôi học cách giết gà thế nào rồi.”
Ba Tám: “…”
Diệp Trần ngây ngốc ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Lâm Giản Tây sắp xếp xong mọi thứ, ra chỗ cô đứng, cũng học theo cô nhìn ra ngoài.
Sân nhà họ Diệp nở đầy hoa trắng, Lâm Giản Tây cố nhớ lại những gì Diệp Trần miêu tả về Diệp gia, ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng hỏi: “Đó không phải là nhà cô đấy chứ?”
“Ừ.” Diệp Trần đáp.
Lâm Giản Tây tròn mắt rồi quay phắt đầu lại, Diệp Trần tưởng cậu ta sẽ nói gì đó đại loại như “không hổ là Diệp gia”, “quả nhiên là đệ nhất gia tộc của giới phong thủy”, thế mà điều cậu ta chú ý lại là…
“Nhà cô thật là lắm tiền!”
Nói thật, Lâm Giản Tây đúng là nhân vật phản diện tầm thường nhất mà cô từng gặp.
Câu nói quá thẳng thắn, Diệp Trần không còn biết nói gì hơn, gật đầu xong liền im lặng. Lâm Giản Tây đánh giá cô một hồi rồi rụt rè hỏi: “Cô sẽ về đó à?”
Hỏi xong, kỳ thực trong lòng cậu ta thấy rất bất an.
Cậu ta không muốn Diệp Trần đi.
Dù có xảy ra chút chuyện ở khu vui chơi nhưng phải thừa nhận là, sự hiện diện của Diệp Trần cho cậu ta một cảm giác rất an toàn. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu ta không cần phải lo lắng bị ma quỷ bóp chết bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, có thể yên tâm đánh một giấc ngủ ngon.
Ngay cả khi ở trong phòng mà bà mời thầy về bày trận pháp, dán bùa chú cũng không thấy đuổi quỷ hiệu quả bằng Diệp Trần ngồi trong nhà xem phim Hàn.
Con người là vậy đấy, một khi đã từng được hưởng thụ thì sẽ không muốn ngừng lại, phải tìm mọi cách để tiếp tục cái cảm giác sung sướng đó.
Vậy nên, khi phát hiện thì ra Diệp Trần có ích như vậy, Diệp gia bề thế như vậy, Lâm Giản Tây không khỏi thấy đôi phần sợ hãi.
Diệp Trần nhìn chăm chú vào lá phướn chiêu hồn màu trắng trên đỉnh một tòa tháp trong khuôn viên nhà họ Diệp, đôi mắt chất chứa suy tư.
Cái lá phướn chiêu hồn kia rõ ràng là được nhà họ Diệp dùng để chiêu hồn cô, cô có nên về không?
Riêng cô thì tất nhiên là cô không muốn về, nhà họ Diệp quá phức tạp, cô về đó không khéo lại khiến Diệp Văn Văn lo lắng, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, dù sao cô cùng lắm cũng chỉ có thể ở đây năm năm, không cần phải tiếp xúc với Diệp gia làm gì.
Nhưng “Diệp Trần” bản gốc thì sao?
Cô chiếm cơ thể của người ta, nếu đây là nguyện vọng của cô ấy thì cô sẽ nghe theo.
Người tu đạo tin vào nhân quả, những ngày tháng ở Thiên Kiếm tông, tư tưởng nhân quả đã ăn sâu vào trong tư tưởng của Diệp Trần. Thế nhưng, khi cố gắng cảm nhận tình cảm mà bản gốc để lại, cô ngạc nhiên phát hiện…
Không thấy có tình cảm gì.
Không yêu không hận, không luyến tiếc, cho dù hồi tưởng lại cảm giác trước lúc chết, cũng chỉ có một tiếng thở dài lặng lẽ và một chút thắc mắc, tại sao?
Với một người thiên tài như “Diệp Trần”, cô chỉ là một kẻ xuyên nhanh vội vàng đi ngang qua.
Diệp Trần cảm thấy thật bất ngờ. Lâm Giản Tây đứng đằng sau cô, rụt rè gọi: “Diệp Trần?”
Diệp Trần hoàn hồn, đáp nhẹ nhàng: “Không về.”
“Tại sao?”
Lâm Giản Tây hỏi, Diệp Trần không trả lời.
Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Giản Tây đi ăn rồi tới thư viện, bắt tay vào làm việc.
Lâm Giản Tây làm theo những gì Diệp Trần chỉ, bỏ cô vào trong một cái túi khóa hồn, vẽ loằng ngoằng bên ngoài một cái bùa. Bùa này là sáng chế độc quyền của “Diệp Trần”, có khả năng ngăn cản những kẻ bên ngoài tò mò tìm hiểu thứ bên trong. Thế là, Diệp Trần ngoan ngoãn ở trong túi, dễ dàng vượt qua được dụng cụ kiểm soát ở cửa thư viện.
Lâm Giản Tây y theo lời Diệp Trần, đi tới khu sách phân loại các loại quỷ. Cả giá sách khổng lồ ở đó, hầu như trước đây Diệp Trần đều đã đọc hết, chỉ còn chừa lại hơn chục quyển là chưa. Diệp Trần ở trong túi có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài, dùng bùa truyền âm chuẩn bị sẵn từ trước, bảo Lâm Giản Tây vác mình lên vai rồi bắt đầu tìm sách.
Họ nhặt hết hơn chục quyển Diệp Trần chưa đọc ra, lật xem từng quyển một.
Diệp Trần thấy, cái danh thiên tài của bản gốc quả không phải là nói suông, cho dù chỉ còn là một hồn phách nhưng vẫn được kế thừa năng lực vốn có của bản gốc, đọc nhanh như gió, không hề nói quá chút nào.
Người trong thư viện vãn dần, Lâm Giản Tây thắp nến, thả Diệp Trần trong túi khóa hồn ra.
Diệp Trần ngồi xếp bằng, lật nhanh từng trang sách, chăm chú, tập trung, ánh nến nhấp nháy chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng, nước da trắng xanh trở nên sáng hơn.
Không biết họ đã ngồi bao lâu, bỗng nghe bên ngoài có tiếng sáo trúc não nề. Diệp Trần giật mình, cô biết, đây là nhạc tang lễ của riêng Diệp gia.
Lâm Giản Tây thấy Diệp Trần ngẩn người, bèn hỏi thử: “Sao thế?”
Diệp Trần quay lại nhìn sách, không trả lời.
Hai người ngồi một mạch tới tận nửa đêm, bỗng trong thư viện xuất hiện tiếng động. Lâm Giản Tây giật mình đứng dậy. Trước khi Diệp Trần niệm quyết bảo vệ Lâm Giản Tây, một tiếng nói vang lên: “Xin lỗi.”
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Trần giật mình, liền đó, vội vàng biến thành một chùm sáng, chui về trong túi khóa hồn, sốt ruột nói với Lâm Giản Tây: “Nhanh, nhanh, khóa túi lại!”
Lâm Giản Tây thắc mắc: “Sao…”
Đúng lúc này, một người mặc áo choàng của thầy phong thủy giống với cái của Diệp Trần bước ra từ sau giá sách.
Người nọ mặt mũi tuấn tú, lịch lãm, trông rất quân tử. Lúc anh ta xuất hiện, Lâm Giản Tây vừa khéo đang cầm túi khóa hồn trên tay.
Cậu ta len lén giấu cái túi ra sau lưng, hỏi người mới tới: “Anh là ai?”
“Tôi là Giang Hoài.” Người nọ cười, mặt hơi tái, “Hôm qua tôi bói quẻ thì được biết hôm nay tới đây có thể gặp lại được cố nhân, không biết cậu đã từng gặp tôi chưa?”
Giang Hoài?
Lâm Giản Tây cau mày.
Tất nhiên là cậu ta chưa từng gặp nhưng vẫn cảm thấy cái tên này hơi quen quen, hơn nữa, nhìn vào phản ứng trốn tránh của Diệp Trần thì rõ ràng đây không phải người lạ.
Cậu ta lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp anh.”
Giang Hoài cười, có vẻ rất lưu tâm: “Thế hôm nay cậu có từng thấy một người, là một cô gái, khoảng ngoài hai mươi, trông rất lạnh lùng, ngoại hình… vô cùng đẹp mắt không?”
Nói xong, trong mắt anh ta ánh lên nỗi chua xót: “Nếu cậu hiểu rõ về giới phong thủy, có lẽ là có biết cô ấy.”
“Tên cô ấy là Diệp Trần.”
Chú thích:
*lá phướn chiêu hồn 招魂幡