*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Cảnh Phùng xoay người xuống ngựa, xông thẳng vào trong quán, túm cổ áo đối phương, hoảng hốt hỏi: “Huynh nói Diệp Trần làm sao?!”
Đối phương sững người, lắp bắp nói: “Huynh… huynh là ai?”
“Huynh nói Diệp Trần là Diệp Trần nào? Nàng làm sao? Nàng đang ở đâu?!”
“Thiên hạ này còn có mấy Diệp Trần nữa…” Người nọ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, bối rối đáp, “Chính là Diệp Trần thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, con gái của cốc chủ Dược Vương cốc chứ ai. Một tháng qua ả đã liên tiếp sát hại trưởng lão, chưởng môn và người có liên can của ba tông phái, giết rất nhiều người, hiện giờ bảy tông phái đã liên thủ với nhau giăng bẫy, bao vây tiêu diệt ả ở Đoạn Hồn cốc…”
Còn chưa nói hết, Thẩm Cảnh Phùng đã lại vọt đi.
Chàng đem theo đóa sen tuyết, thúc ngựa chạy tới Đoạn Hồn cốc. Đoạn Hồn cốc nằm ở ngay vùng phụ cận của trấn nhỏ này nên đám người nọ mới biết rõ như vậy. Thẩm Cảnh Phùng phi ngựa nhanh như tên bắn, chỉ hận không thể mọc thêm cánh, bay thẳng đến Đoạn Hồn cốc.
Giờ thì còn gì mà chàng không hiểu nữa?
Diệp Trần đâu hề muốn có hoa sen tuyết gì, Diệp Trần chỉ muốn để chàng đi, sau đó một mình làm hết chuyện chàng phải làm.
Nhưng tại sao lại chọn cách này? Tại sao muốn cả thiên hạ đều biết như vậy?
Cứ làm như chàng, chầm chậm bày mưu tính kế, giá họa cho người khác không phải tốt hơn sao? Tại sao nhất định phải cược cả tính mạng của mình vào chỗ hiểm chứ?
Những kẻ xấu xa kia, thứ người đáng ghê tởm đó, có đáng để nàng dùng tính mạng đánh đổi không?!
Trong lòng Thẩm Cảnh Phùng vô cùng sốt ruột, còn Diệp Trần thì thân giữa biển người nhưng vẫn ung dung ngồi xếp bằng trên núi thây, uống hết ngụm rượu cuối cùng.
Xung quanh chất đầy thi thể, đám tiểu đệ tử còn lại sợ sệt nhìn Diệp Trần, bao vây cô lại nhưng không tên nào dám nhích lên nửa bước.
Trên người Diệp Trần chằng chịt vết thương, thực ra cô đã sớm không còn trụ vững nữa rồi, nhưng vẫn còn một người…
Giết nốt tên đó, thù của Thẩm Cảnh Phùng, mới xem như là đã báo hết.
Đám người xung quanh bị Diệp Trần dọa sợ mất mật, bọn họ chưa từng thấy một người nào trúng nhiều vết thương trí mệnh như vậy mà vẫn còn có thể cầm cự được lâu đến thế.
Ả Diệp Trần này, chẳng những kiếm thuật thượng thừa, lại còn có máu độc đầy người, không ai dám chạm trực tiếp vào người ả, những kẻ làm bị thương được Diệp Trần đều đã hóa thành bùn.
Ả y như một con quái vật, khiến người người khiếp sợ, giật mình run rẩy đồng thời cũng phải kính nể, sùng bái.
Đối với đám người võ lâm sùng bái kẻ mạnh, sâu tận đáy lòng, họ nghĩ về Mạc Minh Nguyệt năm xưa như thế nào thì Diệp Trần hôm nay cũng y như vậy.
“Thẩm Cảnh Phùng còn bao lâu nữa?”
Diệp Trần nhờ Ba Tám xác định vị trí của Thẩm Cảnh Phùng. Ba Tám nhanh chóng báo lại: “Chưa đầy mười phút nữa sẽ tới.”
“Năng lượng của anh còn có thể giữ tôi ở lại thế giới này bao lâu nữa?”
“Chưa đến 20 phút.”
“Tôi biết rồi.”
Diệp Trần thở hổn hển, chống người đứng dậy.
Vết thương toàn thân đang chảy máu, dáng đứng lung lay như sắp đổ, người cô muốn giết lại nấp sau lưng đệ tử, bo bo giữ thân, mắt đối mắt với Diệp Trần.
“Lưu chưởng môn,” Diệp Trần mỉm cười, “Giờ đã thấy hối hận chuyện năm đó chưa?”
“Lời đồn thế nào, chân tướng ra sao, ông yếu đuối, ích kỷ, không có năng lực như thế nào, Lưu chưởng môn đã nhìn rõ rồi chứ?”
“Câm miệng!” Người đàn ông trung niên quát lên, lùi lại một bước, hô hào mọi người: “Lên! Xông lên cho ta! Ả không xong rồi!”
Diệp Trần bật cười to, quẳng hồ lô rượu rỗng tuếch đi, trường kiếm phá vòng vây, đâm thẳng về phía kẻ kia.
Lưu chưởng môn hoảng sợ rút kiếm ra, bước giật lùi, lựa lúc kiếm Diệp Trần tới gần, vận nội lực vào thân kiếm, vung kiếm chém tới.
Dù sao cũng là nhân vật nổi danh võ lâm một thời, là người đứng đầu một môn phái, tất nhiên không dễ đối phó như đám lâu la tiểu tốt kia. Diệp Trần bị thế kiếm tới ép phải lùi lại, lập tức cắn răng, lách kiếm tiến lên.
Ba Tám liên tục bơm thêm năng lượng cho Diệp Trần. Diệp Trần bám vào nguồn năng lượng Ba Tám tiếp tế và một phần ý chí của bản thân, chuôi kiếm xanh biếc, vẽ nên những đường sáng xuất thần, như rồng thiêng gặp nước, khiến Lưu chưởng môn không còn đường lùi.
Thái độ được ăn cả ngã về không, chẳng màng sống chết như vậy khiến đối thủ phải rùng mình.
“Vì sao… Vì sao…”
Ông ta lắp bắp nói, nhắm ngay lúc đó, tận dụng sơ hở, Diệp Trần đâm mạnh kiếm cắm ngập vào người lão, cuối cùng còn bồi thêm một nhát thấu tim.
Đối phương thổ ra một ngụm máu đen, khiếp nhược nhìn Diệp Trần: “Ngươi… Vì sao…”
“Chẳng vì sao hết,” Diệp Trần cúi đầu, lạnh nhạt đáp, “ta chỉ là, muốn để người kia, sống tiếp.”
Vừa nói xong, sau lưng bỗng có tiếng người gọi to: “Diệp Trần!”
Diệp Trần cười chua xót: “Chàng đến rồi.”
“Kí chủ, tôi không xong rồi.” Ba Tám thều thào nói, “Ba phút.”
“Được.”
Diệp Trần đáp xong liền xoay người lại. Nàng đứng trên chỏm núi nhỏ, gió cuốn gấu váy dài bay phần phật, tóc xõa ra trong lúc đánh nhau bay tán loạn trong gió, trông vô cùng đẹp, vô cùng cuốn hút, khiến người ta phải bối rối ngẩn ngơ.
Diệp Trần nhìn chàng trai trẻ cưỡi ngựa phi tới, cánh môi cong lên, cách một biển người, cười to mà rằng: “Thẩm Cảnh Phùng của Nhạc Sơn phái, tới đúng lúc lắm! Khi trước ngươi phụ ta, hôm nay hãy để mạng lại đây, Diệp Trần đến lấy!”
Nói xong, Diệp Trần nhún nhẹ mũi chân, lao thẳng đến chỗ Thẩm Cảnh Phùng, đâm mạnh kiếm tới. Thẩm Cảnh Phùng nhảy khỏi ngựa, rút kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần chuyển mình, nhào người thẳng vào mũi kiếm của Thẩm Cảnh Phùng!
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, Thẩm Cảnh Phùng tròn mắt, ngơ ngác nhìn Diệp Trần, kiếm của chàng đã cắm vào ngực nàng, máu của nàng chảy dọc theo thân kiếm tới bàn tay chàng, ấm gần như nóng giãy.
Thẩm Cảnh Phùng cảm thấy bàn tay mình dinh dính, đầu óc trống rỗng, người bất giác tiến lên trước một bước, bắt đầu run lên lẩy bẩy.
Diệp Trần ngước nhìn chàng, khuôn mặt đoan trang, toàn thân không còn chút khí lực nào. Ba Tám đã rơi vào trạng thái hôn mê, màn hình đen ngòm, chỉ còn đồng hồ đếm ngược đang chạy.
Cô gắng gượng nở nụ cười, vươn tay tới, ôm lấy từng đường nét trên khuôn mặt chàng, dịu dàng và lưu luyến.
“Kẻ thù của chàng, ta đã giết hết rồi.”
Diệp Trần khàn khàn nói: “Mẫu thân chàng, ta cũng đã đón về rồi.”
“Thẩm Cảnh Phùng…” cô nói thật dịu dàng, “sau này, hãy làm người tốt nhé, được không?”
Thẩm Cảnh Phùng không nói gì, cả người chàng run lên bần bật, mắt ầng ậc nước, một người đã lớn đến độ này, vậy mà lại trông như một đứa trẻ.
Diệp Trần nâng mặt chàng lên, nhìn chàng chăm chú, cố gắng cười: “Ta mong sau này, chàng có thể hành hiệp trượng nghĩa, không trái với lòng, có thể trừ gian diệt bạo, giúp người yếu thế, có thể làm một người tốt, rất tốt.”
“Ta cũng mong sau này, chàng có thể quảng giao với nhiều bằng hữu tốt, chu du thiên hạ, mỹ tửu giai nhân, sống một cuộc đời hạnh phúc.”
“Ta hy vọng chàng, giúp ta, chăm lo cho Dược Vương cốc, chăm lo cho người nhà của ta.”
“Ta còn hy vọng…” Diệp Trần bỗng dừng lời, ngắm khuôn mặt chàng, nhất thời không tách bạch được ai là ai.
“Nàng còn hy vọng điều gì?” Thẩm Cảnh Phùng rơi lệ, Diệp Trần mỉm cười, nói rõ từng chữ: “Ta còn hy vọng, có một ngày, chàng có thể nhớ ra ta.”
“Nếu như ta nói không, thì sao?”
Thẩm Cảnh Phùng nhìn đôi mắt dần dại ra của người trước mặt, lòng lặng ngắt như tờ nhưng chàng không cam tâm, chàng không muốn buông tay, chàng không muốn thấy nàng đi, không muốn nàng dặn mình làm gì hết.
Nếu như ta nói không thì sao?
Nếu như ta không làm người tốt thì sao? Nếu như ta không để nàng được yên lòng thì sao? Nếu như ta không nhận lời nàng chăm lo cho Dược Vương cốc, nếu như nàng còn nhiều điều lưu luyến thế gian này, có phải nàng sẽ ở lại không?
Ở lại đi, đừng đi, Diệp Trần, tại sao không thể bình an đi theo ta, trọn đời này chứ?
Chàng ôm siết lấy Diệp Trần, vùi đầu vào gáy nàng.
Diệp Trần mỉm cười, thời gian đếm ngược chuyển sang màu đỏ, cô nhắm mắt lại: “Nhưng mà, Cảnh Phùng, ta đã đánh đổi nhiều thế rồi…”
“Nên… hãy nhận lời ta đi.”
“Làm… người tốt nhé…”
Nói xong, đồng hồ đếm ngược nhảy về “0”, trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, tất cả đều rời xa.
Dường như cô đã rơi xuống một đại dương mênh mông, không ngừng chìm sâu xuống đáy.
Dường như cô thoáng có nghe thấy tiếng gọi xé ruột xé gan của Thẩm Cảnh Phùng, thoáng nghe thấy tiếng chàng gọi tên mình và cả tiếng khóc của chàng.
Nhưng rồi xung quanh dần dần yên tĩnh, cuối cùng, cô không còn nghe thấy gì nữa.
Thẩm Cảnh Phùng phát hiện người con gái trong lòng không còn sinh lực, tuột dần khỏi lòng chàng, không còn hơi thở, cuối cùng chàng cũng không thể kìm nén cảm xúc của mình thêm nữa, ôm ghì lấy nàng, quỳ rạp xuống đất.
Ngay khoảnh khắc Diệp Trần ngã xuống, đám đệ tử xung quanh lập tức hò reo hoan hô, trận chiến đẫm máu này, cuối cùng cũng đã đi đến hồi thắng lợi.
Cho dù người giết được ả lại đang ôm ấp thi thể của ả ta, cho dù sơn cốc này đã máu chảy thành sông.
Tất cả, vào thời khắc Diệp Trần ngã xuống, đã kết thúc, đám đệ tử sợ hãi ôm nhau ăn mừng may mắn.
Thẩm Cảnh Phùng ôm Diệp Trần, người run lên bần bật, chàng cắn chặt răng, nước mắt rơi ào ạt.
Tiếng hò reo râm ran rộn rã, chàng nghe thấy mọi người gọi Diệp Trần là yêu nữ, nghe thấy tiếng mọi người vừa khóc vừa cười, cảm xúc trong chàng cuối cùng bộc phát thành một tiếng cười cuồng tiếu, sau đó, chàng bật khóc thất thanh.
Tiếng khóc da diết, ai oán như tiếng cuốc kêu đêm hè, khiến lòng người nao nao trong nỗi niềm tuyệt vọng, hoảng hốt.
Đám đệ tử đứng quanh dần nhỏ tiếng lại, họ chăm chú nhìn người đàn ông đang ôm xác ả yêu nữ khóc đứt ruột đứt gan.
Dáng vẻ người đó lúc này trông y như một đứa trẻ nhưng làm gì có đứa trẻ chưa rành sự đời nào có thể khóc đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Cuối cùng, tiếng khóc ấy trở thành thứ âm thanh duy nhất vang vọng trong sơn cốc, lẫn vào tiếng tuyết rơi lộp độp, như điệu kèn tiễn người đi xa.
Đóa sen tuyết chàng vất vả lắm mới đem về được vẫn còn đặt kề bên người nọ nhưng nàng thậm chỉ chẳng kịp mở ra xem một lần.
Chàng ôm Diệp Trần khóc khản giọng, khóc đến mức mất cả tiếng.
Người trong sơn cốc lúc này đã tản đi hết, trận tuyết lớn đã chôn vùi hết dấu máu tươi và các thi thể, đến tận lúc này, Thẩm Cảnh Phùng mới mở miệng, bằng phần cổ họng đã bị mất tiếng, chàng cố gắng nói ra: “Ta nhận lời với nàng.”
Ta nhận lời với nàng, sau này sẽ hành hiệp trượng nghĩa, không trái với lòng, trừ gian diệt bạo, giúp người yếu thế, làm một người tốt, rất tốt.
Ta nhận lời với nàng, sau này sẽ quảng giao với nhiều bằng hữu tốt, chu du thiên hạ, mỹ tửu giai nhân, sống một cuộc đời hạnh phúc.
Ta nhận lời với nàng, sẽ chăm lo cho Dược Vương cốc, chăm sóc người nhà của nàng, bằng hữu của nàng, sư huynh sư đệ sư muội của nàng.
Ta còn nhận lời với nàng, có một ngày, ta sẽ nhớ ra nàng.
Tuy rằng ta không hiểu, thế nào là “cuối cùng có một ngày, ta sẽ nhớ ra nàng”.
Diệp Trần, nàng đã phải đánh đổi nhiều như vậy, nàng yêu ta như vậy, tất nhiên ta, sẽ nhận lời với nàng tất cả.
Nếu như, ta không giữ được nàng.
Thẩm Cảnh Phùng nhắm mắt lại, bế nàng rời khỏi sơn cốc.
Thẩm Cảnh Phùng cõng Diệp Trần, đưa nàng và đóa sen tuyết về cùng chôn ở Dược Vương cốc.
Về sau, Thẩm Cảnh Phùng hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ dân chúng khắp nơi.
Về sau, Thẩm Cảnh Phùng trở thành minh chủ võ lâm, mở thiện đường, thành lập Quân tử minh, bảo vệ bốn cõi yên bình.
Về sau, thiên hạ đại loạn, Thẩm Cảnh Phùng và Mạc Tinh Thần liên thủ, dốc hết sức mình bảo vệ dân chúng khỏi phải khổ vì chiến tranh.
Về sau, bằng hữu của Thẩm Cảnh Phùng rải khắp thiên hạ, đi ngao du bốn phương, ngắm non xanh nước biếc. Chàng vẫn luôn mang theo mình một hồ lô rượu, hành tẩu khắp nơi.
Lại về sau của về sau, Thẩm Cảnh Phùng bị bệnh qua đời. Hôm qua đời đúng vào ngày trận tuyết lớn cuối cùng của mùa đông trút xuống, chàng nằm trong Dược Vương cốc, ôm hồ lô rượu, tự đào phần mộ của Diệp Trần lên rồi nằm xuống cạnh nàng. Lúc ấy, người kia từ lâu đã chỉ còn là một nắm xương trắng.
Chàng nhẩm tính sơ sơ, cách ngày nàng đi, đã tròn mười năm.
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu
Giang hồ dạ vũ, Thập niên đăng.
[Cuốn bốn – Thập niên đăng: hết]
Thẩm Cảnh Phùng nhắm mắt lại, ôm bộ xương khô kia, cảm giác xung quanh dần trở nên đen kịt.
Đám đệ tử đứng bên cạnh đợi, thấy Thẩm Cảnh Phùng hoàn toàn không nói tiếng nào nữa, một đệ tử của Dược Vương cốc mới nhảy xuống kiểm tra hơi thở của Thẩm Cảnh Phùng, sau đó lắc đầu.
Các đệ tử lặng lẽ xúc đất chôn Thẩm Cảnh Phùng.
Lúc bùn đất rơi xuống người Thẩm Cảnh Phùng, một luồng sáng xanh lam mà mắt thường của mọi người không thể nhìn thấy được bỗng lọt vào trong cơ thể Thẩm Cảnh Phùng.
Cạch cạch hai tiếng xong liền có tiếng người máy.
“Báo cáo tổng đài, hệ thống nhân vật phản diện lội ngược dòng 666 đã load, đang trong quá trình tải xuống, năng lượng hệ thống giám sát không đủ, xin được kích hoạt.”
“Báo cáo tổng đài, đã nhận được lệnh, 666 tạm thời đang hôn mê, xin được kích hoạt.”
Nói xong, luồng sáng xanh biến mất.
Trận tuyết lớn ở thế giới này, vẫn tiếp tục rơi.
*********
Lúc Diệp Trần tỉnh lại, trước mắt là ánh sáng trắng chói lóa, xung quanh là một pháp trận quỷ quái, trên mặt bị vẽ hoa văn kỳ lạ bằng máu. Dựa vào vốn hiểu biết ít ỏi về trận pháp học được lúc ở Thiên Kiếm tông, Diệp Trần có thể miễn cưỡng nhận ra, đây…
Là một trận pháp rất không tốt.
Dù sao thì cái trận pháp này cũng được vẽ bằng máu.
Diệp Trần không hiểu tình hình hiện tại là thế nào, nheo mắt lại gọi: “Ba Tám?”
“Kí chủ, cô tỉnh rồi à?!”
Ba Tám bổ nhào tới, cái biểu cảm lè lưỡi ra “lêu lêu lêu” làm Diệp Trần giật nảy mình. Diệp Trần sửng sốt, ngơ ngác gọi: “Ba… Ba Tám?”
“Kí chủ, là tôi đây! Là Ba Tám đây! Tôi thăng cấp rồi!”
Nói xong, Ba Tám lại biến về khuôn mặt mỉm cười quen thuộc.
Diệp Trần chẳng hiểu ra làm sao, không phải là mất hết điểm tích lũy rồi sao? Không phải là sẽ bị phạt roi đánh hồn sao? Sao lại thăng cấp thế này?
Ba Tám nhìn thấu những ngờ vực của Diệp Trần, ngượng ngùng nói: “Chuyện là thế này, nhiệm vụ lần này của chúng ta được đánh giá hạng A…”
“???”
Cực nhọc, vất vả làm nhiệm vụ không được A, đánh liều một phát lại được A?
“Do là, lần này, nhân vật phản diện không chết, lại còn tạo phúc cho thế giới nên đã thưởng cho cô rất nhiều điểm tích lũy. Vốn chuyện cô làm là không đúng nhưng vì nhiệm vụ lần này của chúng ta được loại A nên năng lượng của tôi cực kỳ dồi dào, tôi bèn xin với tổng đài, đổi điểm tích phân của cô và một nửa năng lượng của tôi để cô không bị đánh nữa…”
Diệp Trần mở tròn mắt, run run hỏi: “Bao… bao nhiêu điểm?”
Ba Tám ngượng ngùng cười: “5000…”
Trước mặt Diệp Trần bỗng tối sầm, túm Ba Tám lại hỏi: “Có thể nói lại với tổng đài để tôi bị đánh đi được không? Đánh chết tôi còn hơn để tôi chết vì nghèo!”
“Kí chủ đừng lo!” Ba Tám cắt lời, “Không phải còn có tôi hay sao? Chúng ta mỗi người góp một phần sức lực, ra sức phấn đấu!”
“Ừ… Được rồi…”
“Có điều, bởi vì tôi chỉ có một nửa năng lượng, nên nhiệm vụ lần này chúng ta làm… cũng chỉ… có một nửa thời gian.”
Diệp Trần: “…”
“Còn bao lâu?”
“Hơn năm năm…”
“May quá.” Diệp Trần rất biết tự động viên bản thân, “Không phải năm tháng là may rồi. Nào,” Diệp Trần nhắm mắt lại, “đi thôi.”
“Ừ!” Ba Tám gật đầu thật mạnh. Diệp Trần lập tức thấy đầu óc quay cuồng, đã kinh qua bốn thế giới, cảm giác này thực sự rất quen thuộc, cô nhanh chóng được cho biết nội dung của thế giới.
Thế giới này gần như không khác gì xã hội hiện đại, chỉ có điều ở đây, phong thủy huyền học rất thịnh hành, thầy phong thủy là một nhân vật cực kỳ có quyền lực, bất kể là giới chính trị hay thương nghiệp đều phải nể họ mấy phần.
Thầy phong thủy ở đây, tuy gọi là thầy phong thủy nhưng cũng không hẳn vậy, chiêm tinh, đoán mệnh, bắt quỷ, bắt yêu, phong thuỷ, phàm là chuyện có dính dáng đến huyền học là họ đều làm được. Chỉ là bình thường, việc họ hay làm nhất là xem phong thủy nên mọi người chỉ nhớ gọi họ là thầy phong thủy mà quên mất năng lực thực sự của họ.
Thế giới phong thủy này, có hai nhà đại thế gia, nhà họ Lâm ở phía Nam giỏi bày trận, đoán mệnh, nhà họ Diệp ở phía Bắc giỏi phong thủy, vẽ bùa.
Câu truyện bắt đầu khi nhà họ Lâm bắt đầu sa sút, Lâm Tuyên, gia chủ mới của nhà họ Lâm, trong trận đấu “định Càn Khôn”, cuộc thi dành cho những ngôi sao mới trong giới phong thủy, đã để thua Diệp Lãng, gia chủ mới của nhà họ Diệp. Người nhà họ Lâm đều biết đây là điểm bắt đầu đánh dấu sự suy tàn của Lâm gia. Lâm Tuyên không cam chịu số mệnh, lúc đó, con trai trưởng của ông là Lâm Giản Tây vừa mới chào đời, có cơ thể thuần dương, Lâm Tuyên liền bày một pháp trận tụ tai để bảo vệ sự hưng thịnh của Lâm gia.
Pháp trận tụ tai có nghĩa là chuyển vận rủi sang một nơi khác, vận rủi và vận may cũng như hai mặt âm dương, bởi vậy muốn dời được nó, thì cần phải có âm dương cân bằng. Lâm Giản Tây có cơ thể thuần dương, vốn đáng ra sẽ được may mắn thuận lợi cả đời thân thể, vừa kheo có đủ “dương” để cân bằng với “vận rủi”, thế là Lâm Tuyên đã dùng Lâm Giản Tây như vật dẫn, dời hết mọi vận rủi của Lâm gia sang người Lâm Giản Tây.
Là mắt trận của pháp trận tụ tai, cả đời Lâm Giản Tây nhất định sẽ đầy đau khổ, người ở bên cạnh cậu ta cũng không được chết già. Người của Lâm gia tuyên bố với bên ngoài rằng Lâm Giản Tây có mệnh cách “thiên sát cô tinh”, đem đuổi ra khỏi nhà.
Lâm Giản Tây lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, âm khí đầy người, cơ thể ốm yếu, nhiều bệnh tật, hơn nữa, chuyện đáng buồn nhất là, phàm người nào đối tốt với cậu bé thì đều sẽ chết.
Cũng may là cậu bé có tấm lòng rất lương thiện, chủ động xa lánh mọi người, đi về một mình, cuối cùng trở thành một tiểu thuyết gia, cả ngày say mê game, tiểu thuyết, vẽ tranh, một tên ru rú xó nhà chính hiệu.
Sau này lớn lên, Lâm Giản Tây thích một cô gái tinh thông phong thủy, tên là Giang Huyền. Giang Huyền có thể chất thuần dương, không sợ tai họa. Cô bạn dạy cho Lâm Giản Tây về thuật phong thủy, Lâm Giản Tây thì dần dần yêu cô ấy, nhưng thật không ngờ, hóa ra, Giang Huyền lại vốn là vợ sắp cưới của Lâm Dục, em trai Lâm Giản Tây.
Lâm Dục là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Lâm. Sau khi biết anh trai mình bị bày pháp trận tụ tai mà vẫn còn sống được nhiều năm như vậy, bèn kết luận rằng thể chất của Lâm Giản Tây đã được chuyển hóa thành thể chất “cực âm”, thế là nảy sinh ý đồ biến Lâm Giản Tây thành “âm cốt”.
“Âm cốt” là một loại pháp khí rất quan trọng, có được pháp khí này, Lâm Dục chắc chắn có thể áp đảo hoàn toàn những người khác trong giới phong thủy.
Lâm Giản Tây bị Giang Huyền lừa đi tu luyện, sau khi hoàn toàn trở thành thể chất âm cốt thì bị bắt về Lâm gia, luyện hóa trực tiếp luôn từ người sống.
Tuy nhiên, nhờ thiên phú khác người, Lâm Giản Tây đã động tay động chân, dùng trận pháp luyện hóa của Lâm gia để tiêu diệt Lâm gia. Sau đó, y trở thành thầy tà phong thủy, làm hại nhân gian.
Mười năm sau, nam chính chân chính của thế giới này mới xuất hiện, trở thành kình địch của Lâm Giản Tây. Lâm Giản Tây đấu qua đấu lại với nam chính nhiều lần, cuối cùng tạo nên thế cục phong thủy “Đoạn Long đài” khiến đất nước rung chuyển, tai họa tận thế, nam chính tuy đã cố sức ngăn cơn sóng dữ nhưng cũng chỉ là vớt vát lại chút ít, không tránh khỏi cảnh chúng sinh lầm than.
“Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chỉ cần bảo vệ Lâm Giản Tây, trợ giúp cậu ta trở thành gia chủ nhà họ Lâm sau đó chờ nam chính xuất hiện thì nhận làm tiểu đệ của nam chính là xong rồi đấy.”
Ba Tám sử dụng cái biểu cảm “lêu lêu lêu”: “Có phải là đơn giản siêu cấp không?”
“emmm…”
Diệp Trần không nói gì, nhiệm vụ đơn giản thế này cứ làm cô thấy sờ sợ.
Bảo vệ Lâm Giản Tây thì phải làm sao để người nhà họ Lâm không tìm ra được cậu ta.
Trợ giúp cậu ta trở thành gia chủ nhà họ Lâm? Thế thì lại phải dạy cậu ta mấy thứ thuật pháp phong thủy linh tinh chưởng, dù sao nhân vật phản diện trước nay đều là kẻ thông minh kiệt xuất, chắc là cũng không cần phải lo lắng chuyện dạy thế nào.
Làm tiểu đệ của nam chính? Vậy chắc chỉ có thể nhờ vào… tẩy não…
Diệp Trần ngẫm nghĩ một hồi mới nghĩ tới một vấn đề: “Tôi là ai?”
“À, quên không gửi trí nhớ cho cô.”
Ba Tám vội vàng tải trí nhớ xuống cho Diệp Trần, lập tức trong đầu Diệp Trần xuất hiện rất nhiều thông tin.
Chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Diệp Trần, trưởng nữ nhà họ Diệp, được ngầm định là người thừa kế đời kế tiếp của gia tộc.
Diệp Trần là một thiên tài, thiên tài thực sự, có giai thoại kể rằng, ngay khi vừa mở mắt chào đời, thứ đầu tiên cô bé nhìn thấy là một tờ phù chú, thứ đầu tiên cô bé cầm bút lông vẽ ra là một tờ chú văn, bức tranh đầu tiên cô bé vẽ là một trận pháp, bài văn đầu tiên cô bé viết là “Mười điều kiêng kỵ trong phương pháp giải hung cát phong thủy theo phi tinh”.
….khi đó, cô chưa đầy bảy tuổi.
Một thiên tài như vậy, chưa tròn hai mươi tuổi đã là một ngôi sao sáng trong giới phong thủy, cho dù là người có vai vế cao đến đâu, ngay cả Diệp Lãng, cha Diệp Trần, gặp cô cũng đều cung kính.
Thiên tài thì có tính cách của thiên tài. Tính tình của Diệp Trần từ trước đến nay luôn là, cực kỳ lười, cực kỳ không thích quan tâm người khác, cực kỳ không thích nói chuyện.
Người ta nói với cô chục câu, cô cũng chỉ lười biếng liếc mắt lên, “ừ” một tiếng.
Đấy là lúc tâm trạng tốt. Còn lúc không tốt, bạn sẽ bị sút bay luôn ra ngoài.
Vì có tính cách như vậy, và vì quá có thiên phú, vì chưa từng biết nhường ai, lại hay thích tranh đoạt nọ kia…
Tóm lại là vì có cực kỳ nhiều khuyết điểm nên dù cho địa vị trong giới cực kỳ kỳ cao nhưng danh tiếng của Diệp Trần cực kỳ không tốt đẹp, người ghét cô có cả núi.
Nhưng đấy chỉ mới là người ghét thôi, đáng sợ nhất là, người hận cô, cũng có cả núi.
Diệp Trần tuy không thích nói chuyện nhưng tính lại cực kỳ thích lo chuyện bao đồng.
Những gã thầy phong thủy cố tình hại người, những gã thầy phong thủy cố ý lừa người để moi tiền, tóm lại, chỉ cần là những gã thầy phong thủy không nghiêm chỉnh, Diệp Trần gặp người nào đánh người đó. Còn loại thầy tà phong thủy thì là gặp một người giết một người.
Vậy nên, đám yêu quái, quỷ hồn bị cô giết tới giết lui mỗi ngày muốn thủ tiêu cô.
Đám thầy phong thủy không nghiêm chỉnh bị cô đánh tới đánh lui mỗi ngày muốn thủ tiêu cô.
Đám thầy tà phong thủy bị cô chém tới chém lui mỗi ngày, lại càng muốn xử lý cô.
Cũng may, Diệp Trần rất có thực lực, cho tới nay vẫn chưa hề xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc, đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Diệp Văn Văn, em gái ruột của Diệp Trần, vốn cũng có thể coi là một người có thiên phú, đáng tiếc ngày ngày phải sống dưới cái bóng của Diệp Trần, không gây được tiếng vang gì. Diệp Văn Văn ganh ghét Diệp Trần suốt nhiều năm nhưng Diệp Trần lại quá sơ ý, không hề biết, lại còn vô cùng yêu thương cô em gái này, chỉ có điều là cô quá lười, lười cả thể hiện nó ra. Thế nên, Diệp Văn Văn chưa từng được biết đến tình cảm Diệp Trần dành cho mình.
Vốn Diệp Văn Văn vẫn cố nhẫn nhịn.
Cho đến tận khi Diệp Trần đính hôn với Giang Hoài.
Nhà họ Giang và nhà họ Diệp có quan hệ thâm giao nhiều đời. Diệp Trần, Diệp Văn Văn và Giang Hoài cùng lớn lên bên nhau. Diệp Trần lúc nào cũng chỉ một lòng dốc sức vào học tập đủ thứ đông tây kim cổ, vốn không hề thân thiết với Giang Hoài. Tuy vậy, nó không hề ảnh hưởng đến việc Giang Hoài yêu cô gái thiên tài xinh đẹp mạnh mẽ này. Là thanh mai trúc mã, Diệp Văn Văn lại một lòng thầm mến Giang Hoài, sau khi đủ tuổi thành niên, cô đã mạnh dạn tỏ tình với Giang Hoài, không ngờ Giang Hoài lại bị lời tỏ tình của Diệp Văn Văn gây kích động đến mức quyết định tỏ tình thẳng với Diệp Trần.
Diệp Trần lười, chẳng thèm quan tâm chuyện này, để mặc cho hai bên gia đình làm chủ. Diệp Văn Văn bị cướp người yêu, không thể nhẫn nhịn nổi nữa, bèn liên thủ với kẻ thù bên ngoài bày đại pháp trận hại chết Diệp Trần.
Sau khi Diệp Trần chết, Diệp Văn Văn với tư cách là một người trẻ tuổi có thiên phú không tồi, tất nhiên dần dần có cơ hội được thể hiện, lúc nào cũng ở bên Giang Hoài như hình với bóng, vài năm sau, hai người thành hôn, trở thành trụ cột vững vàng của giới phong thủy chính đạo, sau này cũng tham gia vào việc đối phó, chống lại Lâm Giản Tây.
Nói về Diệp Trần, cô gái này rốt cuộc ấn tượng đến mức nào?
Ấn tượng đến mức, sau khi cô chết mười mấy năm, khi Lâm Giản Tây làm hại thế gian, vẫn còn có người bùi ngùi thầm tiếc…
Nếu Diệp Trần còn sống thì tốt biết mấy.
Nhận được thông tin về “Diệp Trần”, Diệp Trần lâm vào trầm tư.
Cô vừa phát hiện ra một chuyện thật khiến người ta tuyệt vọng.
Diệp Trần quan sát đại trận pháp xung quanh, nhìn mái nhà rách nát trên đầu, nhìn tàn tích hỗn loạn của cuộc giao tranh, cô bỗng nhận ra…
“Vậy là, tôi đã chết rồi hả?!”
“Phải…”
Ba Tám lúng túng nói.
Tiếp đó, một người, một hệ thống cùng im bặt.
Một lúc sau, Ba Tám mới chầm chậm nói: “Kí chủ, cô đừng lo, ở thế giới này, có tồn tại quỷ!”
“Thế Diệp Trần nguyên bản đâu rồi?”
“Tất nhiên là đã hồn phi phách tán…”
Diệp Trần hít hà: “Diệp Văn Văn ác đến vậy cơ à…”
“Còn gì độc ác hơn lòng dạ đàn bà.” Ba Tám thở dài rồi nói tiếp, “Thôi thôi, kí chủ à, chúng ta chỉ có thời gian tối đa năm năm thôi, cô càng sớm hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta càng sớm được đi thế giới tiếp. À, tôi phải nhắc cô một câu, điểm tích lũy của chúng ta hết sạch rồi, thế giới này mà không qua được là ngoẻo đấy, cô biết rồi chứ?”
Diệp Trần: “…”
Diệp Trần bắt đầu nhớ lại những kiến thức mà bản gốc đã học được, sau một hồi, cô sụp xuống, ôm đầu gào khóc.
Dung lượng não của thánh học thật là lớn, cô thực sự không chứa nổi!!
“Đừng khóc …” Ba Tám hút một hơi thuốc, “Mau mau đi tìm nam chính đi, để tôi gửi bản đồ cho cô.”
“Được rồi…” Diệp Trần phủi phủi bụi trên người… Thôi được, cô không có bụi để phủi, một con quỷ thì lấy đâu ra bụi?
Diệp Trần ủ rũ rời khỏi căn nhà gỗ rách nát, đập vào mắt, bao quanh cô là một cái hố to…
Xem ra sức chiến đấu của bản gốc, thực sự khủng khiếp!
Diệp Trần nhìn quanh cái hố sâu, cau có hỏi: “Làm sao mà tôi leo lên được đây?”
“Bay thôi.”
Ba Tám đáp: “Chưa từng xem phim ma à?”
Phim ma thì xem rồi, còn quỷ làm thế nào bò ra khỏi hố… thì thực sự chưa từng xem.
Cũng may Diệp Trần cũng tương đối có tinh thần học tập, cô phát hiện ra, khác nhau giữa người và quỷ cơ bản là cơ thể nhẹ hơn một chút, có thể lựa chọn bay, cũng có thể lựa chọn đi, đi thì mệt hơn một chút.
Còn leo lên khỏi hố thì dùng hai chân hai tay leo lên dễ hơn một chút, thế là cô liền hì hà hì hục leo lên.
Leo lên được rồi, đập vào mắt lại là một cánh rừng rậm, Diệp Trần đến là nản.
Nhưng nghĩ kĩ thì, cũng chẳng sao, cô là quỷ, thể lực của cô rất tốt…
“Ọc ọc..”
Bụng cô kêu.
Diệp Trần nản thực sự: “Khỉ thật, quỷ cũng biết đói à?!”
Ba Tám câm nín không nói tiếng nào, nó đã làm quỷ bao giờ đâu, không biết.
Diệp Trần biết Ba Tám không biết, đành phải cắn răng bay tiếp.
Diệp Trần bay suốt đêm, cuối cùng cũng ra được khỏi khu rừng, đến lúc này thì Diệp Trần đã đói đến hoa mắt chóng mặt, nhìn thấy ở đằng xa có một bến xe buýt, bèn vội vàng chạy qua đó, đọc thử biển báo. Cô đứng cạnh một người, xung quanh còn có mấy con quỷ bu quanh, người nọ đang chơi game, lũ quỷ đứng sau lưng xem anh ta chơi game, vừa xem vừa thảo luận.
“Đánh chán thế…”
“Trình độ cỡ này thì đừng có chơi làm gì kẻo lại kéo tụt điểm của đồng đội.”
“Chậc chậc, tồi quá, tồi quá.”
Diệp Trần tò mò, cũng ngó đầu qua xem.
Ừm, thế giới này ngoài có thêm giới phong thủy ra thì những thứ khác vẫn giống như thế giới của Cố Gia Nam, vẫn có game “Vương giả vinh diệu” này.
Cô xem một lúc, gật đầu đồng tình: “Đúng là tồi thật.”
Đám quỷ kia liền xán lại bắt chuyện, mọi người bình phẩm trình độ kém cỏi của người nọ một lúc thì một chiếc xe buýt chạy tới, người nọ lên xe, Diệp Trần cũng vội vàng lên theo, kết quả là dương khi bỗng ùn ùn ập tới khiến cô gần như không thở nổi.
Đám quỷ vừa nãy mới nói chuyện với cô vội vàng kéo cô về, tỏ vẻ sợ hãi ra mặt: “Đó là xe của người, lại còn có nhiều người ở trong xe như thế, cô muốn đi chết à?”
“Hả?” Diệp Trần ngơ ngác, thì ra xe có nhiều người thì quỷ không lên được.
Một con quỷ thấy dáng vẻ ngô nghê của Diệp Trần bèn thở dài: “Từ nông thôn lên, chưa ngồi xe buýt bao giờ phải không?”
“Ớ… vâng.” Diệp Trần vội vàng gật đầu, “vừa mới lên thành phố, chưa ngồi bao giờ ạ.”
“Không sao, không sao, tôi dẫn cô đi. Cô định đi đâu?”
Diệp Trần xem thử vị trí của Lâm Giản Tây, đáp luôn: “Tiểu khu Hòa Nhuận, anh biết chứ?”
“Tiểu khu Hòa Nhuận? Tôi biết, cô đi cùng xe với tôi rồi, có điều tôi xuống trước.”
“Tốt quá.” Diệp Trần cảm kích ra mặt, “Tôi là Diệp Trần, người anh em họ gì?”
Nghe thấy cái tên này, cả đám quỷ đều ngoái đầu lại nhìn, con quỷ nói chuyện với cô đâm ra cảnh giác: “Cô… cô là Diệp Trần nào thế?”
“Tôi… chẳng qua chỉ là một Diệp Trần rất bình thường.”
Diệp Trần lập tức hiểu ra, cái tên Diệp Trần này rất nổi tiếng.
Cả đám quỷ lại trở lại bình thường, tên quỷ kia bảo: “Tôi biết ngay mà, Diệp đại sư sao có thể thân thiện như thế này được. Tôi là Trình Lực, mất được mười năm rồi, trước kia là cảnh sát.”
“Hân hạnh, hân hạnh, trước kia tôi… trước kia tôi là người nhà quê, mới mất gần đây.”
Trình Lực và Diệp Trần huyên thuyên trò chuyện với nhau. Ba Tám không nói tiếng nào. Trình Lực rất hay chuyện, dẫn cô lên xe cho quỷ xong còn chỉ đường cho cô biết. Diệp Trần thuận lợi tới được tiểu khu Hòa Nhuận, sau đó tìm kiếm vị trí của Lâm Giản Tây.
Lâm Giản Tây ở cô nhi viện đến năm mười tuổi thì được một bà lão đón về nuôi. Bà lão vốn có một người con, chẳng may mất sớm, không còn người thân chăm sóc trước lúc lâm chung nên đã nhận nuôi Lâm Giản Tây. Kết quả, năm Lâm Giản Tây chưa đầy mười bốn, bà lão bị bệnh rồi mất. Bà lão vốn cũng chỉ có một thân một mình, sau khi bà mất, toàn bộ gia sản đều thuộc về Lâm Giản Tây, người giám hộ mới là một người chú họ xa nhưng ông ta chẳng bao giờ ngó ngàng tới. Lâm Giản Tây sống một mình trong tiểu khu Hòa Nhuận, đi về một mình, không có ai quản lý.
Hôm nay, Lâm Giản Tây vừa khéo gặp được một người bạn học sống cùng tiểu khu. Cha của bạn ấy đưa Lâm Giản Tây về. Sau khi xuống xe, vì nhà ở tòa khác nên Lâm Giản Tây đi một mình ra thang máy.
Tầng ngầm để xe bí bách, Lâm Giản Tây cố đi thật nhanh.
Cậu ta không thích mấy chỗ này lắm, những chỗ như thang máy, hàng hiên, hầm để xe đều rất âm u, khiến cậu ta cảm thấy cực kỳ sợ. Thể chất mình thế nào, cậu ta hiểu rất rõ.
Cậu ta có thể nhìn thấy quỷ, cũng hay gặp phải quỷ, có quỷ tốt cũng có quỷ xấu, Lâm Giản Tây thì rất hay đụng phải cái loại muốn giết người.
Phải nói là, nếu không phải cậu ta mạng lớn thì chắc đã sớm bị lũ quỷ này giết chết.
Cậu ta mạng lớn nhưng người bên cạnh thì không, bà đã mất thế nào…
Lâm Giản Tây cúi đầu, không dám nghĩ nhiều, chân vội bước mau hơn.
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, đèn dưới tầng hầm để xe bắt đầu chớp tắt nhay nháy.
Lâm Giản Tây không chút do dự, ôm cặp sách chạy bạt mạng, không dám quay đầu lại nhìn, cảnh này cậu ta đã gặp nhiều rồi, đã rất có kinh nghiệm.
Trước lối vào tầng hầm để xe có ánh sáng, quỷ không thích những chỗ thế này lắm.
Diệp Trần từ rất xa đã phát hiện ra Lâm Giản Tây, biết làm sao được, cậu thiếu niên này rất ưa nhìn.
Tuy mới mười bốn, mặc đồng phục học sinh, ôm cặp sách, tóc rối tung nhưng cũng khó mà rời mắt được.
Thế là Diệp Trần bước tới gần cậu ta hơn, kết quả, mới tới gần một chút, Lâm Giản Tây đã co giò chạy như điên.
Diệp Trần sốt sắng gọi to: “Lâm Giản Tây!”
Khỉ thật!
Trong lòng Lâm Giản Tây run rẩy.
Gọi mình.
Loại lệ quỷ biết gọi người thế này, tuyệt đối không thể quay đầu!
Cậu ta càng cố chạy nhanh hơn. Diệp Trần buồn bực, đi theo đằng sau.
Lâm Giản Tây chạy một mạch khỏi hầm để xe. Diệp Trần ngẫm nghĩ một hồi, dù sao cô cũng biết nhà Lâm Giản Tây ở đâu, cứ thế chui vào một thang máy, bay lên tầng trên rồi bay vào phòng Lâm Giản Tây.
Cô thấy hơi đoi đói nhưng không biết làm sao để ăn.
Diệp Trần ngồi vất vưởng trên sô pha, không có việc gì làm, món đồ nào ở đây, cô cũng đều không dùng được.
“Ba Tám ơi…” Diệp Trần thở dài, “Tôi đói quá, làm sao để ăn đây…”
“Kí chủ, cô đợi một chút,” Ba Tám phấn khởi nói, “tôi tìm được một thứ hay ho, nhất định có thế giúp cô!”
Nói xong, mấy quyển sách nện uỳnh uỳnh rơi xuống.
Diệp Trần cúi đầu xem thử, đống sách này đều là…
“Ta làm quỷ những năm ấy”
“Bí kíp sinh tồn khi thành quỷ”
“Làm thế nào để trở thành một con quỷ tốt”
Diệp Trần: “…”
Lúc này, Lâm Giản Tây chạy một hồi lâu, cuối cùng cũng về tới nhà, nhà này được bà tìm cao nhân bày đại trận pháp, vẽ vô số phù chú, tuyệt đối an toàn, là chốn ẩn náu an toàn duy nhất của cậu ta.
Cậu ta tưởng rằng mình đã thoát khỏi con quỷ kia, kết quả, vừa mở cửa nhà.
Cậu ta nhìn thấy gì thế này!
Nhìn thấy gì thế này!
Một đứa mặc áo đen lượn lờ trên sô pha nhà cậu ta, lật sách đọc, ngẩng đầu nhìn cậu ta và mỉm cười.
“Lâm Giản Tây, về rồi đấy à?”
“A a a a a!!!!! Cứu với a a a a!!!!”
Lâm Giản Tây cắp cặp bỏ chạy.
Nhìn Lâm Giản Tây chạy xa.
Diệp Trần lặng thinh không nói nổi tiếng nào.
Cô cảm thấy nhiệm vụ này thật gian nan.
Chú thích:
*Tiếng cuốc kêu: ngày xưa trong sách chưa cải cách có truyện về sự tích con cuốc, giờ không biết còn không nhưng nói chung tiếng cuốc kêu là một thứ âm thanh rất khắc khoải, nghe muốn cồn cào ruột gan. Có một đoạn
trích từ báo viết thế này:
“Chẳng hạn tiếng cuốc kêu giữa trưa làm tăng thêm sự tĩnh mịch. Cuốc kêu lúc mặt trời xuống núi như kéo dài mãi một nỗi buồn đầy tính hoài niệm. Cuốc kêu giữa đêm trăng thanh, khi trời đất chỉ còn lại một màu vàng sánh gợi đến niềm thao thức về ngày mai. Sau mưa rào cuốc kêu, hân hoan và đằm thắm. Cuốc kêu báo hạn khắc khoải lo âu. Tiếng cuốc rộn lên vào ngày mùa. Tiếng cuốc kêu da diết, ai oán khi làng có người vĩnh viễn đi xa…”*biểu cảm “lêu lêu lêu” là cái mặt này
*phi tinh (tiếng Trung: 飞星) là một khái niệm thuộc về cửu cung phi tinh trong phong thủy, sự thay đổi của phi tinh được dùng để đoán định hung, cát trong một quẻ.
*666: tên của hệ thống 666 trong ngôn ngữ mạng có nghĩa là rất mạnh mẽ, trâu bò.
*lệ quỷ (tiếng Trung: 厉鬼): quỷ xấu, quỷ ác. Quỷ: hồn ma của người chết.
*tiểu đệ: ở đây không có nghĩa là em trai mà nghĩa như “thằng đệ”, bạn bè, cách gọi nhẹ nhàng giữa hai người đàn ông thân thiết.