Elter nhắm mắt lại không tiếp tục cuộc trò chuyện, Diệp Trần xoay người rời đi.

Đêm đó, Elter chuyển về lại nhà mình, chỉ còn Diệp Trần và Kyle ở cùng nhau.

Kyle là một tên con trai rất tùy tiện, cẩu thả, hầu như chẳng làm gì cả, Diệp Trần nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn cho anh ta, vừa làm vừa mắng.

“Mẹ nó, tôi đã bao giờ phải hầu vấy người khác như vậy đâu, ở các thế giới khác, lúc nào chẳng là người khác hầu hạ tôi chứ.”

Ba Tám thủng thẳng đáp: “Là nhân vật phản diện hầu hạ cô.”

Diệp Trần nghẹn lời.

“Giờ chúng ta đổi đối tượng mục tiêu thành nhân vật phản diện có được không? Tên cặn bã này tôi chẳng muốn chơi tí nào.”

“Được thôi,” Ba Tám đang ăn dưa, “cô muốn cảm hóa một gã mang trên mình huyết hải thâm thù… Nghe cũng được đấy.”

Diệp Trần câm nín.

Tưởng tượng nếu mình là Elter, trùng sinh sống lại xong, biết rõ có một thằng cha sau này lớn lên sẽ hại chết mọi người quanh mình, tiếp đó có một cô gái luôn mồm nói yêu mình bảo với mình là… anh tha cho thằng cha kia, thế giới sẽ ngập tràn tình yêu.

Mình sẽ nghĩ gì?

Thế thì chắc chắn là… mẹ kiếp, cô ả đó đích thị là gian tế, muốn hại chết cả nhà ta!

Dẫu Elter không oán hận Kyle thì cũng sợ anh ta. Năm đó, Kyle đã hại chết mọi người quanh cậu ta, cho dù giờ Kyle có chẳng làm gì thì đối với Elter, anh ta vẫn là một con quỷ hút máu chưa trưởng thành.

Ác cảm này không thể thay đổi được.

So ra thì chọn đối tượng là Kyle sẽ dễ hơn nhiều.

Anh ta là một người thanh niên có tình có nghĩa. Dựa theo nội dung thế giới gốc thì việc trở thành kỵ sĩ của đại pháp sư vốn là nguyện vọng ông nội phó thác cho anh ta. Theo cốt truyện cũ, anh ta sẽ trở thành một kỵ sĩ rồng. Lãnh địa của tộc rồng và thế giới này tách biệt hoàn toàn với nhau, nếu như không phải Kyle tình cờ tìm ra lối đi duy nhất nối liền hai thế giới thì anh ta đã không thể trở lại thế giới này, sau đó gây chiến với Elter, dẫn tới Elter hắc hóa, hủy diệt thế giới.

Vậy nên, nhiệm vụ duy nhất của Diệp Trần là dẫn anh ta theo cô tới lãnh địa rồng rồi phá hủy thông đạo nối liền hai thế giới, không còn đường quay về nữa.

Diệp Trần xiết chặt con dao phay trong tay, cố gắng nhẫn nhịn: “Không nói nữa, nấu cơm, nấu cơm thôi.”

“Hơn nữa…” Ba Tám lại chơi game, đủng đỉnh nói, “cho dù cô đổi đối tượng mục tiêu thành Elter thì hắn ta cũng sẽ chẳng hầu hạ cô đâu.”

Một nhát xuyên tim.

Diệp Trần vung dao lên chặt thật lực, trong lòng bức bối. Mọi chuyện càng ngày càng thấy sai, tất cả là tại cái hệ thống này!

Diệp Trần giơ con dao lên, Ba Tám quay đầu lại, mặt cười mỉm: “Cô muốn làm gì đấy? Tôi nói cho cô biết nhé, cô mà chém chết tôi thì thực sự sẽ không rời thế giới này được đâu. Nhân vật phản diện ở thế giới sau cực kỳ đẹp trai luôn đấy!”

Diệp Trần bỏ con dao xuống.

Cô chẳng nghĩ gì hết, chỉ muốn mau mau rời cái thế giới này, tránh xa tên Kyle cẩu thả và gã Elter kênh kiệu.

Trong lúc cô ở nhà vất vả, mệt nhọc, Kyle lại đi tiếp tục sự nghiệp mỗi ngày một việc tốt.

Vừa mới nấu xong cơm chiều, cửa nhà bỗng bị mở toang, hai gã đàn ông đô con đứng ở cửa nhìn vào trong: “Cô là Diệp Trần hả?”

“Ồ… vâng… ngài là?”

“Vị hôn phu của cô thiếu tiền chúng tôi, bắt cô gán nợ.”

Diệp Trần: “…”

Chắc cô nghe nhầm.

Kyle đem cô gán nợ? Mẹ cái tình tiết loại này mà cũng có ngày rơi xuống đầu cô?

“Tôi muốn hỏi một chút…” Diệp Trần nghiến răng hỏi, “Câu vừa rồi của ngài cụ thể là có ý gì? Kyle đi đánh bạc à?!”

“Anh ta vừa ý một cô gái trong tay chúng tôi. Hiện tại, hoặc là trả tiền, hoặc là cô đi theo chúng tôi.”

Nghe bảo vậy, Diệp Trần nở nụ cười.

“Ngài chờ chút.” Cô cởi tạp dề ra, đeo kiếm lên lưng rồi nói, “Đi thôi, gặp được anh ta, tôi sẽ đánh ra tiền cho các anh.”

“Hả??” Hai gã đô con ngớ ra không hiểu, đánh ra tiền là sao?

Diệp Trần vội vã muốn đi, đi được mấy bước thấy hai người kia vẫn chưa đi bèn gọi to: “Đi thôi!”

“Khỉ thật!” Đối phương chửi tục một câu. “Chưa thấy ai vội như vậy.”

Cả ba nhanh chân quay về quán rượu. Diệp Trần là người đi vội vã nhất, vừa vội vàng vừa hung dữ, tay đặt trên thân kiếm, trông rất nguy hiểm, khiến hai tên kia phải dợm bước chân, không dám sóng vai đi ngang với cô, chỉ theo ở phía sau. Lúc Diệp Trần đá văng cửa quán rượu, quát lên “Kyle đâu rồi?”, mọi người đều tưởng nhầm hai tên đó là người hầu của cô.

Diệp Trần quát xong liền nhìn thấy Kyle.

Anh ta đang đứng giữa một đám đàn ông lực lưỡng, ôm một cô gái đang run rẩy, vừa trông thấy Diệp Trần, đôi mắt lập tức sáng lên, gọi thật to: “Trần! Mau cứu chúng tôi!”

Mẹ kiếp!

Diệp Trần đấm một quyền lên cánh cửa, cửa nứt toác.

Ôm một người đàn bà khác rồi kêu cô cứu mạng, lại còn dám đem cô gán nợ, thấy cô tốt tính quá có phải không?!

“Sao lại thế này?” Diệp Trần dời mắt khỏi Kyle, nhìn lên người đàn ông trung tuổi mặc áo choàng pháp sư, cầm quả cầu thủy tinh, ngồi trên ghế tựa ở tầng hai.

Người đàn ông đó cười: “Cô đây thật tinh mắt, biết tôi là chủ ở đây. Thằng ngu này, là vị hôn phu của cô?”

Ông ta chỉ vào Kyle đã bị đánh cho bầm dập mặt mũi, Diệp Trần gật đầu. Ông ta bảo: “Thằng này muốn cướp một cô gái của quán chúng tôi nhưng không có tiền chuộc người nên đã bán cô đi.”

Nói xong, đối phương trình ra một tờ giấy: “Nghe nói cô đánh nhau rất khá phải không? Chỉ cần có thể đánh thắng trận đấu sắp tới, cô gái kia sẽ thuộc về vị hôn phu của cô, cô cũng sẽ được tự do.”

what a fuck?!

Diệp Trần chửi ầm lên trong bụng, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, trong đầu lại liến thoắng với Ba Tám.

“Bọn chúng thấy tôi dễ bắt nạt lắm lắm à? Hay đầu óc tôi có vấn đề? Tuy tôi chẳng có ý gì với Kyle nhưng cũng phải có tôn nghiêm cơ bản chứ? Bảo tôi đi đánh nhau để lấy vợ bé cho hôn phu?? Hừm! Tôi mặc kệ, tôi dứt khoát mặc kệ đấy, thật sỉ nhục người khác!”

Thế nhưng Ba Tám chỉ cần nói một câu đã thuyết phục được cô.

“Mẹ của cô gái này là rồng đấy, cô ta có chìa khóa đến lãnh địa rồng.”

Diệp Trần: “…”

Được, cô sai rồi, nam chính đúng là trâu bò, mỗi ngày tùy tiện làm một việc tốt cũng có thể nhặt được một con rồng.

“Hơn nữa, tốt nhất cô nên thắng vất vả một chút. Kyle sẽ cảm thấy mình nợ cô nhiều hơn. Cảm giác có lỗi với cô càng lớn thì chúng ta càng dễ lừa anh ta đến chỗ tộc rồng.”

Diệp Trần tỏ vẻ đã hiểu, ngẩng đầu lên, giữa tiếng gào “Trần, không cần, tờ giấy đó là bọn chúng lừa tôi ký! Đừng đồng ý! Không cần…” của Kyle, cô gật đầu.

“Được.” Cô đáp, “Tôi thắng, ông thả cả hai đi.”

“Đừng!!” Kyle gào lên đau đớn, Diệp Trần quát: “Im đi!”

Kyle bàng hoàng nhìn Diệp Trần, cảm thấy người thiếu nữ trước mặt, dưới ánh đuốc, tay cầm thanh kiếm, trông vừa ấm áp vừa kiên cường.

“Xin lỗi…” Anh ta cúi đầu, cô gái được anh ta cứu đứng bên sợ hãi giữ tay anh ta: “Anh ơi…”

Diệp Trần thấy thật đáng sợ, thật ngứa mắt, mẹ kiếp, sao lại có thứ đàn ông cặn bã đến thế nhỉ, cùng một lúc được lòng cả hai cô gái!

Diệp Trần cố gắng giữ nụ cười mỉm, không ngừng tự nói với bản thân.

Bình tĩnh, hold, nhất định không được thay đổi vai diễn.

Là một thành viên của tập đoàn hậu cung của nam chính, cô phải hiến dâng tất cả vì Kyle…

Hiến dâng cái con mẹ ấy!

Diệp Trần quay đầu đi, vội vã chạy thẳng tới nhà Elter.

Ba Tám hoảng hốt: “Kí chủ, cô định làm gì vậy?!”

“Trận này tôi không thể đánh suông được.” Diệp Trần chạy đến nhà Elter, gặp cậu ta ở phòng khách, trông qua vẫn là dáng vẻ cao ngạo, khinh khỉnh giống trước đây nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhận thấy niềm vui trên gương mặt cậu ta.

“Tới tìm tôi làm gì?” Elter cầm tách trà lên, thổi một hơi. Diệp Trần cười nịnh nọt, Elter lập tức có dự cảm chẳng lành. Đối phương nói: “Ngài Elter, tôi đến muốn mượn chút tiền.”

Elter đờ người ra, đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.

Cậu ta cứ tưởng người này tới hoặc là xin lỗi hoặc là van xin quay về bên mình.

Vay tiền? Cái khỉ gì thế này?

“Vay tiền làm gì?”

“Đánh… bạc…”

“Cút!” Elter gọi người: “Lôi cô ta ra ngoài!”

“Đừng! Đừng mà!” Diệp Trần bị người ta kéo ra ngoài, cô cuống cuồng hét lên: “Thiếu gia Elter! Ngài Elter! Người đẹp à! Tình yêu à! Cưng à! Xin anh đấy, cho tôi mượn chút tiền đi mà! Tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, thật đấy! Cả đời tôi đều trông cậy vào lần này! Làm ơn đi!”

Còn chưa kêu hết, Diệp Trần đã bị người ta ném ra ngoài. Diệp Trần chống người dậy, đang định mở máy chửi thì một cái túi to kêu leng keng bay từ trên tầng trên xuống.

Diệp Trần giật mình, nhặt cái túi lên, mở ra xem, bên trong toàn là tiền vàng!!

Diệp Trần tròn mắt, ôm túi tiền, đứng bật dậy.

“Elter! Tôi yêu anh! Tôi cực kỳ yêu anh! Anh là tim, là gan, là ba phần tư đời tôi!”

Cô ở phía dưới tíu tít hò reo, Elter đứng bên cửa sổ, kiêu ngạo “hừ” một tiếng, quay người bỏ đi, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt, trông như một chú mèo đang cực kỳ vui vẻ, dựng thẳng đuôi, đủng đỉnh bước đi.

Diệp Trần thấy cậu ta không còn ở đó, hôn túi tiền mấy cái rồi hét thật to: “Elter, tôi làm ăn có lời về sẽ mời anh ăn cơm!” Nói xong liền chạy vù đi.

Cô cất túi tiền vào trong túi, quay lại quán rượu. Chỗ này là quán rượu lớn nhất ở đây, có gốc rễ vững chắc, bán rượu, bán phụ nữ, cá cược, chỉ cần bạn muốn thì không gì họ không có. Trong quán rượu giờ đã dán đầy các tờ quảng cáo, trên đó viết: “Trận quyết đấu cuối cùng: sát thủ Barbie và người đẹp phương Đông”, cả quán rượu sôi sùng sục cứ như bị bỏ bùa. Diệp Trần chen vào trong xem, trên tờ quảng cáo vẽ hình cô và ba cô gái xinh đẹp. Ba cô gái này, mỗi người một phong cách nhưng không khó để nhận ra họ là chị em sinh ba.

“Tôi đặt cho Diệp Trần!” Diệp Trần đập tiền lên quầy, hào hứng nói: “Tôi đặt cho Diệp Trần! Phải, cược hết! Cô ấy nhất định sẽ thắng!”

“Tiểu thư à,” người ghi sổ lắc đầu, “e là cô sẽ mệt đấy, ba chị em Barbie chưa từng thua đấu sĩ thách đấu đâu!”

Tôi là đấu sĩ mạnh nhất!!

Diệp Trần phấn khích nghĩ, tỉ lệ cược 1:10, tưởng tượng thôi đã thấy lâng lâng rồi.

Ba Tám sốt ruột gần chết.

“Cô đang làm cái gì thế?!! Lỡ bị Kyle biết thì anh ta sẽ nghĩ cô không phải hi sinh vì anh ta mà là vì kiếm tiền đấy!! Aaa, mau lấy tiền về đi…”

Giữa tràng hò hét của Ba Tám, Diệp Trần đã đặt cược xong xuôi, chỉ còn chờ ngày mai thi đấu.

Hoàng hôn ngày hôm sau, Diệp Trần được người đưa tới quán rượu. Đằng sau quán rượu có một sàn đấu lớn giống sàn thi đấu quyền anh hiện đại, khán đài trên tầng hai đều đã được những kẻ lắm tiền bao hết, sàn đấu nằm ở chính giữa sân dưới tầng một.

Diệp Trần đã biết sơ sơ các quy tắc đấu, thực ra cũng không khác quyền anh là mấy, nếu người tham gia thi đấu bị đo ván, không thể gượng dậy trong vòng năm giây hoặc bị đánh rớt khỏi sàn thi đấu thì coi là thua.

Nhưng điểm khác là, đối phương có ba người.

Sát thủ Barbie là ba chị em sinh ba, trước đây đều ba đấu ba, lần này, mình cô chấp tất.

Một mình cô đấu với ba người.

Diệp Trần túm lấy ông chủ quán, một pháp sư cấp trung, phẫn nộ quát lên: “Ông không nói trước với tôi! Ông chơi ăn gian!! Đấu luân phiên còn dễ hơn!”

Cả ba cùng lên, sao cô đỡ nổi.

Thế nhưng ông ta chỉ nhẹ nhàng xòe tờ giấy bán mình có chữ ký của Kyle ra.

Kyle đứng một bên, cúi đầu nín thinh.

Diệp Trần nhắm mắt lại, xiết chặt nắm đấm, không nhìn qua Kyle, nhảy thẳng lên sàn đấu.

Xung quanh ngập tiếng hò reo, Diệp Trần hít sâu một hơi, nói với đối phương: “Tới đi.”

Vừa nói xong, một nắm đấm màu hồng nhanh như chớp nện lên mặt Diệp Trần.

Diệp Trần bị đập ngã nhoài xuống sàn, trong lòng khóc òa lên.

Không muốn chơi nữa, thật đấy, không đánh nữa đâu.

Thế nhưng nghe tiếng trọng tài đếm “năm, bốn,…”

Cô lại nghĩ tới túi tiền vàng kia, đứng thẳng dậy.

Vì tiền, cô phải đem thân ra gánh vác, quyết không từ nan!

“Tới đi!!”

Cô thét lên một tiếng rồi xông về phía ba cô gái!

Sau đó, dưới những con mắt tràn ngập chờ mong của mọi người, cô túm tóc một người trong bọn, vung tay lên, tát một cái.

Bốn cô gái lao vào quần ẩu với nhau, từ thi đấu quyền anh, chớp mắt biến thành cảnh một đám đàn bà đánh nhau ở đầu đường xó chợ.

Lão chủ quán hút điếu thuốc, quay lại nhìn Kyle: “Đây là cái mà mày nói là đánh rất khá đấy hả?”

Kyle bi thương quay đầu.

“Tôi chưa từng thấy cô ấy đánh nhau không dùng kiếm.”

Giờ thấy rồi.

Ba Tám cũng muốn phát điên: “Cô đang làm cái gì thế!”

“Anh có dạy tôi đánh nhau không dùng kiếm thì thế nào đâu.”

“Thế thì cũng không thể đánh như vậy chứ.”

“Họ đều là dân quyền anh nhà nghề, dùng cách thông thường thì sao thắng được… Hơn nữa anh còn bảo là phải thắng vất vả một chút.”

Ba Tám: “…”

“Tăng cường thêm thể lực và sức chịu đựng cho tôi đi, tôi muốn kéo dài thời gian chết bọn họ!!”

Ba Tám: “…”

Nó thấy là kéo dài thời gian chết chính cô thì có.

Thể lực, sức chịu đựng đều đã được tăng cường nhưng trình độ đánh đấm không có nên tình hình cuộc đấu biến thành Diệp Trần bị đánh tới tấp… Diệp Trần ngã xuống… Diệp Trần đứng dậy… Diệp Trần tiếp tục bị đánh… Diệp Trần lại ngã xuống… Diệp Trần lại đứng lên!

Cô bị đánh đến nỗi mặt mũi be bét máu, cứ ngã xuống rồi lại đứng lên.

Một lần, hai lần, ba lần…

Mọi người ban đầu chỉ đơn thuần hứng thú xem thi đấu, dần dần tâm tình thay đổi.

Phải có tính cách kiên cường cỡ nào mới có thể khiến một người đứng dậy hết lần này đến lần khác.

“Không được thua… Không được thua…”

Diệp Trần bị đánh đến choáng đầu hoa mắt vẫn tiếp tục đứng dậy, Kyle đứng bên sàn đấu, nghe rõ từng lời Diệp Trần nói.

Máu và mồ hôi cô chảy hòa vào nhau như đang rơi xuống lòng anh ta, nở bừng một đóa hoa rực rỡ.

Anh ta ngơ ngác nhìn, đôi tay cô run run, chống người, từ từ đứng dậy.

“Không được thua… Không được thua…”

Một thứ tình cảm không tên bắt đầu nẩy mầm, cắm rễ trong lòng anh ta.

Anh ta bất giác cũng nhắc lại theo cô… Không được thua, không được thua.

Những người xung quanh cũng bị lây lan cảm xúc, người nọ tiếp người kia hô: “Không được thua, không được thua.”

Ban đầu chỉ nói nhỏ, dần dần, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng, toàn bộ khán đài sôi trào hừng hực, đồng thanh hô: “Không được thua! Cố lên!”

“Diệp Trần, không được thua, cố lên!”

Lúc Elter đến nơi thi đấu, từ xa đã nghe thấy những tràng tiếng cổ vũ như vậy.

Cậu ta nghe người hầu báo lại Diệp Trần đến chỗ này nên cũng đến, vừa đến đã chứng kiến ngay cảnh tượng như vậy.

Diệp Trần ở trên sàn, bị ba cô gái vây quanh, mặt bê bết máu tươi, cơ thể run rẩy nhưng vẫn cứng đầu từ từ đứng dậy.

Ánh đèn rọi thẳng lên người cô, khắp khán đài gọi tên cô, cả bốn cô gái đều cạn kiệt sức lực. Mặc dầu trên người Diệp Trần đầy các vết thương nhưng cô vẫn đứng dậy.

Như đóa hoa nở rộ giữa trời đông buốt giá, đâm thủng lớp tuyết đọng, hiên ngang giữa gió gào mưa tuyết.

Thu hút đến mức khiến người ta không thể dời nổi mắt.

Cho dù không muốn thừa nhận thì Elter cũng không cách nào mở miệng phủ nhận vẻ đẹp này. Cậu ta không cách nào lừa dối bản thân, nói rằng mình ghét sự đẹp đẽ ấy.

Thực tế là cậu ta cũng giống như những người đang có mặt ở đây, rất tán thưởng thái độ cứng cỏi này, tim đập rất nhanh, muốn chậm lại cũng không được.

Cậu ta thấy cô lại bị ba cô gái kia đánh ngã xuống sàn một lần nữa, quản gia đứng bên hỏi: “Thưa ngài, có cần ngăn lại không ạ?”

Elter im lặng, xiết chặt nấm đấm, nhìn người đó thở hổn hển, chống người đứng dậy thêm một lần nữa, cuối cùng cũng đáp: “Không.”

“Cô ấy sẽ thắng.”

Cậu ta nói.

Vốn cậu ta đến là để cứu người nhưng giây phút này đây, cậu ta lại không muốn ra mặt nữa.

Cô đang nỗ lực để đạt được điều mình muốn, vươn tới niềm vinh quang, cậu ta không thể làm cô phải bỏ dở nửa chừng. Đã cố đến vậy rồi, nhất định phải thắng.

Diệp Trần cũng nghĩ như vậy.

Mặc cho đau nhức khắp toàn thân, cô vẫn nói: “Ba Tám, anh mau nhắc tôi đi, tôi đặt cược cho mình bao nhiêu đồng vàng?”

“Năm trăm.”

“Anh mau nói cho tôi biết, nếu thua thì hậu quả sẽ thế nào?”

“Khốn khó chán nản, lưu lạc đầu đường, không có tiền trị thương. Hơn nữa, sẽ mất luôn Kyle, uổng công chịu đau.”

“Vậy nên tôi không thể thua!”

Diệp Trần bỗng dưng khí thế dâng trào, thét lên một tiếng!

Ba người đối địch đã bị cô giằng dai đến đuối sức, bất ngờ nghe thấy tiếng hét lớn thì giật mình đờ người ra.

Tất cả đều trông thấy Diệp Trần chống tay đứng dậy, hét một tiếng thật to rồi…

Bất ngờ phản công!

Cứ như thể khoảng thời gian dài vừa qua là để tích lũy năng lượng, đến giờ mới thình lình bộc phát.

Trái một quyền, phải một quyền, trên một quyền, dưới một quyền, chân đá tay đấm! Xách đai lưng đối thủ ném ra ngoài!

Người tiếp theo xông tới, lập tức bị đá văng!

Người còn lại cuối cùng bị cô giẫm dưới chân, áp cả người đè lên khóa cứng đối phương, cả khán đài đồng thanh đếm ngược.

“Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!”

“Diệp Trần! Diệp Trần! Diệp Trần!”

Mọi người nhao nhao gọi tên cô. Cuối cùng, Diệp Trần cũng kiệt sức, thả đối phương ra, nằm sõng soài dưới sàn, thở hồng hộc.

“Năm trăm đồng vàng…” Cô nhắm mắt lại, “Giữ được rồi…”

Bất ngờ, đúng lúc này, cô gái kia vươn tay tới, xiết cổ họng của cô. Mọi người hoảng hốt hét lên, một luồng sáng lao tới, trong chớp mắt, ả bị luồng sáng bắn xuyên thấu vai, cả người lao theo đập vào tường.

Pháp thuật thật là mạnh, cả khán đài im phăng phắc, nhìn về hướng luồng sáng xuất hiện.

Một thiếu niên mặc áo choàng hai màu xanh trắng đứng ở đó, sau lưng có vệ sĩ, trên áo gắn gia huy phượng hoàng lửa, tất cả mọi người đồng loạt nín thở.

Lão chủ quán rượu đứng bật dậy. Elter mặc kệ tất cả, đi thẳng về phía sàn đấu.

Mọi người tự giác tránh đường cho cậu ta đi. Elter leo lên sàn thi đấu, quỳ xuống cạnh Diệp Trần.

Cả người cô chằng chịt vết thương, mặt bị đánh đến biến dạng. Elter châm chọc bảo: “Xấu chết mất.”

Diệp Trần gượng cười. Elter tháo găng tay trắng sạch sẽ ra, áp tay lên mặt cô, hờ hững nói: “Cười lên lại càng xấu.”

“Diệp Trần! Diệp Trần, cô vẫn ổn chứ?!”

Là giọng Kyle, anh ta vẫn đang bị người ta giữ, mặt mày đầy vẻ sốt ruột. Trên đường đến đây, Elter đã sớm nắm được chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy giọng Kyle, cậu ta lập tức dựng đứng lông, lạnh lùng thi triển thuật chữa trị căn bản cho Diệp Trần xong thì đi thẳng đến trước mặt Kyle. Kyle bị người ta ép phải quỳ, nhìn Elter đầy hoang mang. Elter đeo lại găng tay vào.

“Elter?”

“Bốp!” Elter vung tay lên tát.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, ai ngờ Elter tát xong vẫn chưa thấy đủ, lại giơ chân lên đạp.

“Mày còn dám mở mồm nói nữa à! Còn dám nói nữa à! Ngày nào cũng gây chuyện bắt người khác phải dọn dẹp, sống cạnh mày có cái gì tốt đẹp? Mượn tay người khác để mình làm việc tốt à, có giỏi thì mày tự đi mà đánh lấy! Để một đứa con gái đánh thay mày thì ra cái gì!”

Elter vung tay vung chân đánh Kyle, hoàn toàn không có chút phong độ của một quý tộc. Quản gia vội vàng kéo cậu ta ra, Elter vẫn còn giãy, đòi đánh tiếp.

Kyle không dám nói tiếng nào, Diệp Trần nằm giả chết.

“Kí chủ, kí chủ, cô nói gì đó đi.”

“Không nói.” Diệp Trần nhắm mắt lại: “Đáng đánh, đánh chết thì thôi!”

Dù sao Elter cũng là một pháp sư, đánh một tên kỵ sĩ da dầy thịt béo được một lúc thì mệt, đến lúc này mới chịu thôi, cởi áo choàng của mình, đắp lên người Diệp Trần, cận thận bế cô lên, đi ra ngoài.

“Đợi đã…” Diệp Trần cố hé mắt ra nhìn. Giờ là lúc cô phải cải thiện điểm thiện cảm của Kyle. Thế mà Elter lại ấn đầu cô vào ngực cậu ta rồi lạnh lùng bảo: “Cô đừng có mà không biết tốt xấu đi nói chuyện với hắn, giờ cô mà nói, tôi đánh cả cô đấy.”

Diệp Trần nghe thấy tiếng tim cậu ta đập, có vẻ cậu ta thực sự rất giận.

Cô biết, thái độ vô tư làm tất cả vì Kyle của mình khiến Elter nhớ tới những người bên mình kiếp trước. Vậy nên cô ngoan ngoãn không dám nói nữa.

Elter đi được vài bước lại cảm thấy mình cứng rắn quá cũng không tốt bèn nghiêm mặt nói: “Cô theo đuổi con trai như vậy không được đâu, phải giữ chút khoảng cách chứ.”

“Giữ chút khoảng cách hả?”

“Ừ, cô xem, không phải hắn ta mới tìm một cô gái tới chọc giận cô sao? Cô không cần một mực đối tốt với hắn làm gì, cũng phải học cách lạt mềm buộc chặt đi, tìm một người đến chọc tức hắn.”

“Tôi biết tìm ai đây?” Diệp Trần ngẩn ra, thực sự thì ý tưởng này của Elter cũng thật hay… Tình cảm cần có chất xúc tác.

Elter nhướn mày, kiêu ngạo nói: “Tôi này.”

“Diễn trò tình cảm thôi mà.” Trông Elter đầy tự tin. “Tôi rất chuyên nghiệp.”

Làm hại Kyle, đả kích Kyle, cậu ta đều rất chuyên nghiệp.

Diệp Trần thoáng thẫn thờ nhìn biểu cảm kiêu ngạo của người trước mắt.

Cô nhớ tới một người, mặc dù, rõ ràng, Elter không phải người đó.

Thế nhưng, thật là lạ, những chuyện người này làm, lần đầu gặp nhau hay vừa rồi ra tay giúp đỡ, đều khiến cô bất giác nhớ tới vị sư đệ cợt nhả ngày xưa.

Tạ Vô Song.

Những việc này, thực ra, cậu ta đều đã từng làm.

Tác giả có chuyện muốn nói: [vở kịch nhỏ]

Mặc Thư Bạch: “Bác sĩ, hôm nay mời anh tới là để báo đáp anh, tôi đã chuẩn bị một tiết mục biểu diễn.”

Bác sĩ: “Ừ, cô bắt đầu biểu diễn đi.”

Mặc Thư Bạch: “Giờ, nào, tiết mục đầu tiên, độc giả nuốt lưỡi dao!”

Bác sĩ: “Khoan đã, không phải cô biểu diễn à?!!”

Mặc Thư Bạch: “Hả? Ừm, phải, vậy để tôi, tác giả nuốt một ngàn cây kim châm!!”

Bác sĩ: “Giữ chặt cô ta! Mau đi gọi bảo vệ!”

Mặc Thư Bạch: “Không! Thả tôi ra! Để tôi biểu diễn! Đây là giấc mộng của tôi!!”

Bác sĩ: “Giật điện!! Giật điện cô ta đi!! Mau!!”

Mặc Thư Bạch từ từ đổ xuống, buồn bã, tuyệt vọng nhìn bác sĩ.

Cô thò ra một cây kim châm…

“Trong gió trong mưa”, cô run rẩy nói, “Tấn Giang đợi bạn…”

Mẹ kiếp, sao tôi đâm anh không chết!!

Chú thích:

*”Anh là tim, là gan, là ba phần tư đời tôi”: là một câu trong bài hát, giọng nam hát: em là tim của tôi, là gan của tôi, là ba phần tư đời tôi, để bày tỏ tình cảm với cô gái mình yêu. Từ “tim” và “gan” ghép lại với nhau sẽ thành cách gọi người thương yêu nhất trong tiếng Trung, ba phần tư cuộc đời, đây chỉ là một con số ước lượng, nếu gặp nhau năm 20 tuổi và cùng nhau sống bạc đầu đến năm 80 tuổi, như vậy là sẽ bên nhau 3/4 cuộc đời.

*Trong gió trong mưa, XXX đợi em: là 1 kiểu câu nói đùa bên Trung, vì là đợi khiếp quá =)) Tất nhiên là vẫn có thể hiểu nó theo nghĩa nghiêm túc, 1 sự đợi chờ mòn cmn mỏi:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play