Khi Tôn Hồi xách hai túi đồ ăn tìm tới phòng học đã qua nửa tiếng. Bên trong, tiếng oán thán ngập Trời của một đám người gào khóc đòi ăn. Đinh Trác Tường hô to một tiếng duy trì trật tự. Tạ Kiều Kiều cười cậu bạn: "Ai bảo ban nãy cậu không ở đây. Cậu đi mua đồ với Tôn Hồi chẳng phải là được rồi à."
Đinh Trác Tường nhận lấy túi ni lông trên tay Tôn Hồi, đáp trả Tạ Kiều Kiều bằng một câu: "Ờ, lần sau gọi điện thoại cho tớ!"
Lời này khiến người ta á khẩu, mọi người lại ồn ào một trận. Đáng tiếc tâm trí của Tôn Hồi đã bay lên mây, căn bản không thể nghe thấy.
Một Tôn Hồi trước nay theo chính sách "ăn uống là lớn nhất", hôm nay hiếm khi không có khẩu vị, chỉ cầm đũa không ngừng trộn trộn, thi thoảng mới cắn một cọng mì xào. Xung quanh, mọi người đều đang cười nói tán phét, chẳng ai chú ý đến sự khác thường của cô. Trái lại Đinh Trác Tường nhìn cô mấy lần, hỏi cô có muốn uống trà sữa không. Tôn Hồi lắc đầu, tiếp tục uể oải cắn đũa.
Buổi tối về nhà, Tôn Hồi ngã xuống sô pha, chân tay lạnh buốt. Cô cuộn thành một đống, tầm mắt không có tiêu cự, dừng bừa ở một chỗ, trong đầu trước sau tua lại những lời của Đàm Đông Niên.
"Rất nhiều chuyện có nói với em, em cũng không hiểu được. Em ghét anh bởi anh đã đối xử như vậy với Tôn Địch sao? Anh không thất đức đến thế, nhưng anh lại không thể cái gì cũng nói rõ được với em. Em đừng nghĩ anh bỉ ổi vậy, những điều anh làm với em chỉ vì..." Lúc nói tới đây, anh ta có vẻ đang ngẫm nghĩ chọn lọc từ ngữ, ngừng một chốc mới tiếp tục: "Em quá sạch sẽ, chẳng qua anh hy vọng em có thể sống tốt, đừng dây vào những thị phi khác. Em có thể bảo anh bụng dạ khó lường, nhưng sự thực bày ra trước mặt, một thủ khoa khối tự nhiên dùng hết tâm tư làm gia đình em rối tung thì hắn tốt bụng nỗi gì chứ?"
Tôn Hồi rối bời, từng cơn lạnh lẽo thấm vào cơ thể, dường như ngay cả suy nghĩ cũng đóng băng, đông thành khối đá loang lổ vết nứt.
Muộn hơn, Hà Châu gọi điện thoại về hỏi Tôn Hồi hôm nay thế nào, chuẩn bị giấy tờ
và bút mực ổn thỏa chưa, Tôn Hồi nhỏ giọng đáp: "Vâng, ổn cả rồi!"
Hà Châu thoáng ngừng một lát rồi hỏi cô: "Sao ỉu xìu vậy, cảm cúm à?"
"Có lẽ thế!" Tôn Hồi dụi dụi mũi, tiếp tục để hồn vía đi tận đâu.
Hà Châu cau mày gác điện thoại, ngồi một chốc mới cầm áo khoác ra khỏi cửa.
Thành phố Hải Châu không có gió lạnh cắt da, nhưng buổi đêm rốt cuộc lạnh hơn ban ngày. Khoảnh khắc bước ra khỏi tòa nhà, anh có tia hoảng hốt. Độ ấm thế này giống như luôn ẩn giấu tại nơi sâu thẳm trong trí nhớ của anh. Ngẩng đầu nhìn bầu Trời, kẻ rời xa nơi chôn rau cắt rốn luôn thấy vật nhớ người, rõ ràng chỉ có một vầng trăng kia thôi, nhưng trăng của thành phố Hải Châu thật sự rất khác, như phủ một tầng sa, lại hệt đám mây mù ngưng tụ, tóm lại u ám hơn hẳn.
Đúng giờ hẹn, Hà Châu tới một khách sạn dưới trướng của tập đoàn Hải Sơn.
Cả tuần nay anh bận rộn suốt, trước tiên thì theo Lê Thu Sinh đi một chuyến đến xưởng đồ gỗ của ông ta ở Hải Châu, rồi tới mấy nhà có công ty thương mại qua lại với tập đoàn Hải Sơn. Sau khi trở về, anh luôn nghiên cứu nội dung trong lĩnh vực buôn bán xuất khẩu này, kết thúc một ngày một đêm nhồi nhét, cuối cùng anh nghĩ ra một biện pháp khả thi.
Tối nay Mai Đình Sơn mở tiệc chào đón con gái. Bữa tiệc này đã được chuẩn bị suốt hai tuần, ai cũng biết con gái bảo bối của Mai Đình Sơn du học ở nước ngoài về, đang muốn "nhảy dù" tiến vào tập đoàn Hải Sơn, chỉ là chưa định chức vụ. Có người hoảng sợ trong lòng, có kẻ nghển cổ mong đợi. Tối nay có lẽ sẽ quyết định. Tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hải Sơn đều tham dự, ngoài ra còn có một số thương nhân nổi tiếng của thành phố Hải Châu. Mai Đình Sơn còn trả nhiều tiền để mời đến ba ngôi sao làm khách quý.
Lúc Hà Châu tới, khách khứa còn chưa đông đủ. Anh tìm được Lê Thu Sinh trước. ông ta kéo cánh tay anh, mỉm cười: "Tới rồi, đợi lát nữa tôi giới thiệu Cẩn An cho cậu làm quen!"
Hà Châu gật đầu, lại ghé sát tai Lê Thu Sinh nói mấy câu. Nghe xong, hai mắt ông ta sáng lên, nụ cười rạng rỡ.
Bữa tiệc bắt đầu đúng tám giờ, Mai Cẩn An mặc một bộ váy dạ hội bằng lụa trắng,
khoác tay của Mai Đình Sơn từ từ bước ra. Tiếng vỗ tay cùng âm nhạc đồng loạt vang lên. MC nói xong lời dạo đầu, đèn bật sáng, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người đại tiểu thư cao ráo xinh đẹp này của nhà họ Mai.
Mái tóc dài lượn sóng, rẽ ngôi và buông rủ, lộ ra một khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi lông mày dài tinh tế, khóe mắt hơi vểnh lên, mũi cao môi mọng, chân mang một đôi giày cao gót tám phân, còn cao hơn Mai Đình Sơn bên cạnh cô ta một đoạn.
Ánh mắt của Hà Châu khẽ quét qua người cô ta rồi cúi đầu nhấp một ngụm cocktail trong tay.
Ánh sáng dạ tiệc lộng lẫy, sau một hồi chúc mừng, một hồi tán tụng cuối cùng cũng có thể tiến hành các hoạt động riêng. Mai Đình Sơn và Mai Nhược Vân ở bên kia tiếp đãi khách khứa, một lúc lâu mới có thể thoát thân. Lê Thu Sinh bước tới, Mai Cẩn An vừa mới đặt ly rượu xuống lập tức tiến lên đón với nụ cười trên môi: "Dượng ạ!" Ánh mắt cô ta chuyển sang Hà Châu. Lê Thu Sinh tự nhiên thay họ giới thiệu một lượt.
Mai Cẩn An ra nước ngoài năm hai ba tuổi, ở bên đó bốn năm, học tập và làm việc đều dùng tiếng Anh, nay vừa về nước được hai tuần, cô ta dùng từ nói chuyện vẫn có chút không thích ứng kịp, tự giễu: "Sính ngoại đây cũng là bất đắc dĩ, nhưng tôi chung quy vẫn yêu nước, anh xem câu này của tôi có phải rất chuẩn không?"
Hà Châu mỉm cười, ngược lại Lê Thu Sinh đứng bên cạnh thoáng ngạc nhiên, về sau ông ta mới nói với Hà Châu: "Mấy năm nay Cẩn An đã thay đổi tính nết rồi, trước đây nó nhìn người khác mà mũi hếch cả lên Trời. Ra nước ngoài suốt bốn năm cũng chẳng về lấy một lần!"
Đêm nay Mai Cẩn An rực rỡ thân thiết, đáng mến khiến phái nam trong dạ tiệc tới tấp phóng ánh mắt như có như không nhìn qua.
Đêm nay Hà Châu uống sâm panh trong sảnh lớn của dạ tiệc tráng lệ, nhưng Tôn Hồi lại trằn trọc khó ngủ, mãi tới khi trời hửng sáng cô mới chợp mắt được một lát. Thiếu ngủ cộng thêm tâm sự nặng nề trực tiếp dẫn tới việc cô phát huy sự thất thường trong phòng thi.
Đầu tiên cát sét đột nhiên mất điện, sau khi luống cuống mượn được sạc pin thì tim cô đập bình bịch, những câu tiếng Anh nghe vào trong tai vậy mà như ngôn ngữ sao Hỏa. Cô đoán mò, thật vất vả mới hoàn thành đề nghe, qua một lúc cô lại rề rà ở phần câu
hỏi trắc nghiệm, làm hại ít thời gian cuối cùng của cô căn bản không đủ để làm hết đề thi.
Lúc này Hà Châu đang ngồi trong phòng khách trên tầng cao nhất của tập đoàn Hải Sơn, bên ngoài cửa thủy tinh là cảnh đẹp của trên cao.
Trong văn phòng của chủ tịch hội đồng quản trị, mười ngón tay của Mai Đình Sơn giao nhau đặt trước ngực, ông ta tựa đầu vào chiếc ghế, nhíu mày suy tư. Căn phòng im ắng, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của đồng hồ quả lắc.
Sau một lúc lâu, Mai Đình Sơn thả tay ra, gác lên tay vịn của ghế ngồi, nhìn về phía Lê Thu Sinh và cất lời: "Nhận lời của hải quan?"
"Đúng vậy!" Lê Thu Sinh nhìn Mai Đình Sơn: "Trả lương cao mời nhân viên hải quan đã rời khỏi chức vụ hoặc mời người đã về hưu. Tôi nghe nói đợt trước bên Hải Quan vừa mới thay máu!"
Mai Đình Sơn "Ừm" một tiếng, cánh tay chống lên bàn, tay phải để trước mặt trỏ trỏ Lê Thu Sinh, bảo: "Anh có biết vì sao Trung Quảng "trâu" như vậy không?" Ánh mắt Mai Đình Sơn thâm trầm, nói tiếp: "Chính là bởi đến đâu cũng là người của họ, bất kể hải quan hay các cơ quan nhà nước khác, trên đó đều dán nhãn của Trung Quảng!"
Lê Thu Sinh cười đáp: "Vậy hiện tại vừa khéo có một cơ hội này, chả ai sẽ chê tiền đâu, cũng chẳng có tên đàn ông nào không háo sắc cả. Chúng ta có nhiều cách mà!"
Nhân lúc lộn xộn chen ngang một chân, trước kia bỏ lỡ thời cơ nay đúng lúc có thể thấy khe hở mà cắm kim, mời những người hoặc đã rời khỏi chức vụ, hoặc đã về hưu tới, sắp xếp một số vị trí quan trọng, dùng lợi ích đổi lấy quan hệ chặt chẽ, đây sẽ là vụ làm ăn chưa từng có.
Mai Đình Sơn khoác áo choàng, gọi một cú điện thoại rồi ra khỏi cửa như một cơn gió. Lê Thu Sinh bám sát sau lưng.
Hà Châu đã đợi ở bên ngoài. Mai Đình Sơn vừa ra lệnh vừa cất bước tiến lên trước, lúc đi qua Hà Châu, ông ta bỗng dừng chân, quay đầu nhìn về phía chàng trai có vẻ suốt tuần qua còn chưa mở miệng nói quá mười câu, lông mày ông ta nhíu lại, rồi thoáng trầm ngâm liếc nhìn Lê Thu Sinh. Mai Đình Sơn nở nụ cười: "Tiểu Hà cũng đi cùng đi!
Hôm nay đã định thế nào cũng bận rộn rồi, thậm chí Hà Châu không có thời gian gọi điện thoại cho Tôn Hồi.
Thỉnh thoảng Tôn Hồi liếc nhìn di động, mất tập trung trong giờ dạy kèm, bạn học nhỏ gõ gõ lên bàn nhắc cô: "Cô ơi, cô đừng lơ đễnh ạ!"
Tôn Hồi "Ờ" một tiếng, giở sách giáo khoa đang định tiếp tục thì học trò lại sán đến hỏi: "Cô ơi, có phải cô thất tình không ạ?"
Tôn Hồi đẩy cái đầu nhỏ của cô bé học trò: "Em xem, em xem, bảo em bớt coi phim truyền hình đi, muốn coi thì coi phim hoạt hình ấy! Chẳng có chút dáng vẻ trẻ con nào cả!"
Học trò nhỏ bĩu môi:"Cô cũng chẳng có dáng vẻ giáo viên ấy!"
Hai mắt Tôn Hồi trừng to, lấy "quyền lực" ra, phạt học trò làm hơn mười bài số học, dùng hành động chứng minh cho cô bé học trò cái gì là "dáng vẻ giáo viên."
Mãi đến ngày hôm sau Tôn Hồi mới nhận được điện thoại của Hà Châu. Đầu dây bên kia âm thanh ồn ào. Hà Châu nói: "Khả năng phải lùi ba, bốn ngày nữa mới có thể về!"
Tôn Hồi há miệng nhưng một lúc lâu mới đáp:"Ừm!"
Hà Châu không yên lòng về cô: "Thời tiết Giang Nam lạnh đấy, dự báo thời tiết nói ngày kia có lẽ trời đổ tuyết, em mặc thêm quần áo. Buổi tối ngủ nhớ khóa cửa, không thì về ký túc xá ngủ luôn đi!"
Tôn Hồi ngoan ngoãn vâng lời, nhỏ giọng: "Vậy anh về sớm nhé!"
Cúp máy, cô lại ngồi ngẩn ngơ trong nhà, khung cảnh tươi đẹp bên ngoài cửa sổ chẳng thể nhìn ra dấu hiệu tuyết rơi.
Buổi chiều, Tôn Hồi ra ngoài một chuyến, ngồi lên tuyến xe bus quen thuộc, tới gần nhà nghỉ họ Tôn thân quen. Lúc đi trên đường phố, dường như đã cách mấy đời. Xa xa, có thể trông thấy khu tái định cư, rất nhiều tòa nhà đã thay đổi diện mạo, ngay cả nhà nghỉ của gia đình họ cũng đóng chặt cửa lớn, một người mặc quần áo công nhân
lao động cầm dụng cụ vẽ đi qua đi lại.
Tôn Hồi lượn một vòng, cắn môi cau mày sầu não suy tư vừa vặn gặp bà chủ quán cơm sát vách.
Bà ấy kinh ngạc: "Ôi, chẳng phải Tôn Hồi đây ư, có lẽ cả một dài không gặp rồi nhỉ!"
Tôn Hồi cười hì hì, đáp: "Bà chủ à, ngạc nhiên lắm phải không ạ!"
Bà chủ quán cười cô: "Ngạc nhiên chết đi được! Bố mẹ cháu cũng đã lâu không thấy. Nếu chẳng phải hôm nay dì tới đây lấy ít đồ còn thật sự không gặp được cháu ấy!"
Tôn Hồi liền khoác lấy cánh tay dì ấy, sau khi ngọt ngào nói mấy câu thì hỏi về chuyện trên con phố này.
Quả nhiên ba ngày sau, Trời trút trận tuyết lớn, Tôn Hồi bọc mình thành một con gấu. Sau khi từ trạm xe phía Bắc bên đó quay về, cô thật sự bị cảm, ôm túi chườm nóng hai ngày lên lớp, ngáp và chảy nước mũi không ngừng. Dưới mắt treo quầng thâm nhợt nhạt, bộ dạng ủ rũ.
Ngày thứ ba, khi tinh thần Tôn Hồi tố hơn, chạng vạng hôm ấy những bông tuyết bay lả tả. Cô nhớ trước kia luôn là nửa đêm tuyết mới rơi, tỉnh dậy mở mắt một cái thì có thể trông thấy thế giới màu trắng. Đợt tuyết này xem ra không có niềm vui bất ngờ, ban ngày gió lạnh ào ào, mưa tuyết bay bay. Tôn Hồi ôm cốc nước nóng ngồi trên ban công, đáng thương hít hít nước mũi.
Có điều lần này ông Trời vẫn rất phúc hậu, niềm vui bất ngờ tới lúc về đêm.
Bấy giờ Tôn Hồi đang gặm bánh bao lấp bụng, rụt tay rụt chân ngồi xếp bằng trên sô pha, chợt nghe thấy một loạt tiếng động ngoài cửa. Cửa lớn "kẹt" một tiếng, Hà Châu rời nhà đã mười ngày, mặc một chiếc áo khoác da màu đen, kéo va li đập vào tầm mắt của Tôn Hồi. Anh mỉm cười, gọi: "Hồi Hồi!"
Tôn Hồi quệt quệt vụn bánh bao bên miệng, từ trên sô pha nhảy bật dậy, đứng đờ tại chỗ nở nụ cười, nói: "Anh về rồi!"
Hà Châu nheo mắt, từ từ khép cửa.
Trong phòng lạnh quá, Tôn Hồi cứ không nỡ bật máy sưởi. Lúc này cô chạy đi mở điều hòa, đem hành lý của Hà Châu để vào phòng chứa đồ lặt vặt, lại hỏi anh đã ăn gì chưa?
Hà Châu đáp: "Ăn trên máy bay rồi!" Anh cởi áo khoác, tiện tay vứt lên sô pha, chăm chú nhìn Tôn Hồi đang từ trong phòng chứa đồ lặt vặt đi ra. Anh hỏi cô: "Em ăn chưa?"
Tôn Hồi gật đầu, đá đá chân nhất thời im lặng.
"Sao vậy?" Hà Châu tới gần, đưa tay vén tóc cô.
Tôn Hồi nhỏ giọng: "Không có gì, tiếng Anh cấp bốn của em thi không tốt!"
"Kém lắm à?"
"Kém lắm!"
Hà Châu cười: "Không sao, lần sau thi nữa!"
Tôn Hồi từ sau lưng lấy ra một tờ đề thi tiếng Anh, chỉ vào một câu hỏi trên đó, hỏi:
"Anh bảo em chọn gì?"
Hà Châu nhìn cô, ngừng một chốc anh mới liếc tờ đề, đáp: "B."
Tôn Hồi ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại chỉ vào một câu khác hỏi tiếp. Hà Châu ngoan ngoãn trả lời, liên tục mấy câu, em hỏi anh đáp, như thể đang ganh nhau đoán giành giải thưởng, tốc độ trả lời của Hà Châu đều đặn, cuối cùng Tôn Hồi ném tờ đề đi, nói:"Hỏa Diệm Sơn là thung lũng Lỗ Phiên, tàu Titanic chìm ở Đại Tây Dương, không phải anh đoán bừa, tại sao anh phải lừa em?"
Hà Châu lặng thinh. Tôn Hồi thu tay thành nắm đấm: "Rõ ràng thành tích của anh tốt như vậy, rõ ràng anh từng học trường tốt. Anh trông coi quán net? Anh cho vay lãi cao? Anh lừa gạt bố mẹ em?"
Hà Châu vẫn nín thinh. Điều hòa ù ù không thổi ấm nổi chân tay nhưng lại gom tất thảy máu huyết của Tôn Hồi thổi cả lên trên mặt cô. Thậm chí cô hỏi rất nhiều lần, Hà Châu trước sau cũng vẫn im lặng. Tôn Hồi điên tiết: "Anh câm hả? Nói đi!"
Bấy giờ Hà Châu mới mở miệng: "Nghĩ linh tinh cái gì, nhà nghèo nên không học tiếp. Anh chưa bao giờ lừa dối em!"
Nghe xong, Tôn Hồi mở to mắt, xoay người liền lao về phía phòng ngủ, nháy mắt thì đã kéo vali hành lý ra, cũng không buồn nhìn Hà Châu, cứ thế đi về phía cửa lớn, giọng nói cũng không trong trẻo nữa: "Em dọn ra ngoài ở trước đã!"
Vừa chạm vào tay nắm cửa thì một luồng gió mạnh từ sau lưng ào tới, cánh cửa còn chưa mở ngay lập tức bị người đấm một phát, "rầm" một tiếng cực lớn, một cánh tay dài và to lớn gắt gao ôm lấy Tôn Hồi. Hà Châu dùng sức dán sát Tôn Hồi, chống lên cửa, trầm giọng: "Chỗ nào cũng không thể đi!"
Tôn Hồi liền vùng vẫy, gỡ cánh tay của anh ra, hét toáng: "Anh không có quyền quản em. Em cho anh biết, Hà Châu, anh là ai không liên quan tới em. Anh muốn nói thì nói, nhưng anh không có quyền quản em!"
Đôi con ngươi của Hà Châu tối đi, như thể bão cát bất ngờ đánh tới, gió to thình lình nổi trận. Anh siết chặt Tôn Hồi, hơi dùng sức liền khiến hai chân cô nhấc khỏi sàn nhà, ôm thẳng cô lên.
Tôn Hồi thét chói tai, vừa đá vừa giãy dụa: "Anh buông em ra! Anh bỏ ra cho em, anh nghe thấy không hả?"
Hà Châu đột nhiên bịt miệng cô, âm thanh đều bị nén trong lòng bàn tay. Đôi môi mềm mại dưới lòng bàn tay thô ráp của anh khẽ run run. Hà Châu kề sát mặt Tôn Hồi, khẽ bảo: "Trước nay anh chưa từng lừa gạt em, anh đã học Đại Học nhưng năm thứ ba trong nhà xảy ra chuyện nên bỏ học!"
Tôn Hồi bị anh bịt miệng đến nỗi mặt mũi đỏ gay, chân tay tiếp tục giãy giụa, nhưng chỉ hệt châu chấu đá xe. Hà Châu đứng nguyên tại chỗ chẳng mảy may nhúc nhích.
"Anh trai anh bị tai nạn giao thông bất ngờ, làm người thực vật ba năm, tất cả tiền trong nhà đều đổ cả vào cho anh ấy. Trước đó anh ấy từng làm việc trong một tập đoàn lớn của Hải Châu, nhưng giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gây nên thù hận. Anh vừa kiếm tiền vừa trốn người ta, không thể tiếp tục đi học. Hồi tháng năm, anh ấy đã qua đời, hôm ấy em cũng ở bên cạnh anh. Em nạt anh, còn mời anh ăn một bữa món nướng!" Hà Châu thấp giọng: "Hồi Hồi, em muốn nghe không?"
Cuối cùng, Tôn Hồi yên tĩnh lại, cô trân trối nhìn vào vách tường, ngay cả bàn tay to lớn phủ trên miệng mình đã nới lỏng mà cô cũng không nhận ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT