Cô mở cửa phòng Ka Hee bước vào. Jun Seok đang xoa thuốc lên chỗ tay bị phỏng của Ka Hee.
Ka Hee quay đầu, thấy cô thì mỉm cười gọi đến.
- Eun Ri. Đến đây nào.
Cô lững thững đi đến. Jun Seok cầm hộp thuốc rồi đưa cho cô, ý bảo xoa thuốc phần bụng chân hộ anh. Sau khi Eun Ri gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, anh vỗ vai cô một cái rồi bỏ ra ngoài.
- Xoa thuốc cho tớ đi!_ Ka Hee vui vẻ chìa chân ra. Thấy cô cứ đứng đực người ra, Ka Hee nghiêng đầu:
- Sao vậy? Chỉ là vết bỏng nhẹ thôi mà, sao cậu lại cảm thấy tội lỗi?
Eun Ri lắc nhẹ đầu, sau đó ngồi xuống xoa thuốc cho cô.
- Không có đâu. Đừng lo cho tớ. Cứ nghỉ ngơi đi.
- Tất cả là tại Young Ra mà, đâu phải lỗi của cậu. Cứ giữ cái mặt đưa đám đó sẽ làm tớ buồn đấy!
- Dù gì cũng là lỗi tại tớ!_ Eun Ri cúi gằm mặt, không hiểu tại sao nước mắt lại chảy ra, rơi xuống bàn chân của Ka Hee.
- Lại khóc? Từ bao giờ mà cậu mít ướt vậy hả..._ Ka Hee bông đùa, nhưng cô biết Eun Ri cũng chẳng cười nổi.
- Dạo này tớ mau nước mắt quá, xin lỗi nhé!_ Eun Ri nhanh chóng quẹt nước mắt. Cứ nghĩ đến việc cô đã làm người bạn thân nhât của mình bị thương là cô không sao chịu nổi.
- Hồi nãy tớ với Young Ra cãi nhau ngoài cổng_ Cô nói tiếp_ Chị ta nói sẽ làm hại cậu nếu tớ không chịu thỏa hiệp với chị ta.
"Làm hại tớ? Nực cười!" Ka Hee thầm khinh bỉ trong lòng, ngoài mặt vẫn lãnh đạm hỏi lại.
- Rồi sao nữa?
Eun Ri biết Ka Hee đủ thông minh để hiểu chuyện cần thỏa hiệp là gì, bỏ qua đoạn đó nói tiếp:
- Tớ nghe xong liền tát chị ta một cái, sau đó còn tuyên bố sẽ giành lại tên Young Min nữa chứ...
Ka Hee nghe đến đây có chút phấn khích, nhưng một giây sau nhanh chóng thất vọng.
- Xem ra tớ đã bỏ qua một màn kịch tính rồi?
- Bỏ qua cũng không sao, lúc đó trông tớ cũng không oai cho lắm. Chỉ là tức giận nên mới nói vậy thôi..._ Eun Ri nói đến đây liền thở dài một cái.
- Vậy tức là cậu sẽ không giành lại anh Young Min?_ Ka Hee tròn mắt.
- Còn tùy. Phải xem tên Young Min đó có xứng đáng hay không đã_ Eun Ri đóng hộp thuốc lại, sau đó nhìn Ka Hee_ Sau này cậu nhất định phải tự bảo vệ bản thân. Cậu có thể sẽ trở thành điểm yếu của một ai đó, vì vậy đừng dựa dẫm bất kì ai.
Nhưng với một người, cậu là sức mạnh của anh ấy, là động lực của anh ấy, là đức tin duy nhất tồn tại cho đến giờ này.
Eun Ri nói rồi bỏ ra ngoài. Còn Ka Hee bên trong, hơi ngẫm nghĩ về câu nói của Eun Ri một lát, sau đó cũng không để tâm nữa nên lấy cuốn sách Tiếng anh ra đọc.
- Em đi đâu vậy?_ Young Min thấy Eun Ri định đi đâu đó thì tò mò hỏi. Từ "nhóc" nay lại biến thành "em", nghe vô cùng lạ lẫm.
- Kệ tôi!_ Eun Ri đáp lại. Thực chất không phải cô giận dỗi gì ai, chẳng qua là bây giờ cô cũng không biết nên đi đâu.
Young Min nhè chân dài, ba bước thành một túm tay Eun Ri kéo lại.
- Anh làm trò gì vậy!?_ Cô hét to.
- Yên nào!_ Cậu cầm tay Eun Ri, kéo tay áo cô lên. Trước mắt cậu hiện lên một cánh tay đỏ tấy do bị phỏng.
Cậu nhìn cô một cách bực bội.
- Đi theo anh!_ Sau đó cậu kéo tay cô đi qua phòng mình. Ném cô ngồi xuống giường, sau đó cậu không nói không rằng (P/S: Cấm nghĩ bậy bạ >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT