Chỉ mới vào giữa tháng chín, những cây Chi Mộc tê trồng ở dưới lầu đã tỏa ra một mùi hương nồng nàn, một cơn gió vừa thổi mùi hương vào cửa sổ đang mở trên tầng hai.

“Ý Ý tiểu thư, nên rời giường rồi.”, có ai đó gõ cửa, trong lời nói mang theo chút bất an. “Ông chủ, phu nhân cùng...Mân Văn tiểu thư đã đợi cô ở phòng khách.”

Tay Tiền Ý Ý giữ chặt bồn rửa mặt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trong giương.

Phía ngoài cánh cửa vẫn còn thúc giục, giọng cô khô khan: “Biết rồi.”

Tiền Ý Ý thức suốt đêm làm bản thiết kế, sáng sớm sau khi ngủ dậy liền thay đổi hình dạng.

Trong gương là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày căng đầu collagen, hình dáng này chỉ thuộc về cái độ tuổi thanh xuân mà thôi.

Trong đầu cô có rất nhiều thứ không thuộc về kí ức của cô, mà là kí ức của thân thể này. Tiền Ý Ý tiếp nhận một chút tin tức ở nơi này, cũng đã tạm hiểu tình hình của bản thân.

Mấy ngày hôm trước, cô có đọc qua một cuốn tiểu thuyết, có một nhân vật nữ trùng họ lẫn tên với cô, cô hiện tại chính là biến thành cái nhân vật nữ này.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ là được nuôi dưỡng ở Tiền gia trở thành thiên kim tiểu thư được vài chục năm, sau đó thì phát hiện thật ra cô bị ôm sai làm giả thiên kim tiểu thư. Mà thiên kim Tiền Mân Văn đã trở về, cô từ nhỏ đã phải sống trong xóm nghèo, lại xuất sắc nhiều mặt. Đã phân rõ thật thật giả giả, đương nhiên từ trân châu biến thành cá mục. Tiền Ý Ý không chỉ mất đi ch mẹ cùng một lúc mà còn mất đi vị hôn phu, còn trở thành cái gai trong mắt nữ chính, là nhân vật mà nữ chính muốn trả đũa. Nguyên chủ hướng đá kê chân trở thành nữ nhân vật chính, cùng nữ nhân vật chính đấu đá, cuối cùng rơi vào kết cục thanh danh bại liệt. 

Tiền Ý Ý hất nước lên mặt mình, ý muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Cô có thể là đọc tiểu thuyết đến mê, và tạo thành một giấc mơ thay thế.

Khuôn mặt Tiền Ý Ý dưới sự kích thích của nước lạnh mà trở nên căng phồng.

Tay Tiền Ý Ý chống đỡ tấm gương, im ắng than nhẹ.

Làm sao bây giờ, đây giống như là thật...không phải mơ. Cô thật sự đã biến thành một người khác rồi.

Ngoài cửa tiếng thúc giục ngày càng gấp, Tiền Ý Ý chậm rãi thở ra một hơi.

Mười phút sau, Tiền Ý Ý mang theo túi xách xuống lầu.

Cô gái đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách dưới lầu, là một cô gái bằng tuổi cô, tóc ngắn ngang tai, ôm túi xách ngồi nói chuyện với một người phụ nữ.

Bước chân Tiền Ý Ý dừng lại.

Cô bé kia chính là nhân vật chính – Tiền Mân Văn. Cô ấy đã được tìm về.

Thiên kim thật sự đã trở về, công chú giả vốn nên bị trục xuất. Cũng may, nguyên chủ là do ông nội của Tiền gia nuôi dưỡng lớn lên, ông nội đau lòng cháu gái, liền cân nhắc đến vấn đề danh phận, giữ lại nguyên chủ.

Bây giờ Tiền Ý Ý và Tiền Mân Văn đã trở thành song bào thai trên danh nghĩa. Mà Tiền Mân Văn với tư cách là con gái ruột nên thân phận là chị.

Đây là tình cảm của ông nội dành cho nguyên chủ, nhưng nguyên chủ lại cảm thấy như bị sỉ nhục. Sau đó bị Tiền Mân Văn chèn ép, cả hai đều muốn tranh giành làm nữ nhân vật chính, muốn cướp đi tình yêu thương của cha Tiền, mẹ Tiền.

Có lẽ chính vì như vậy, khiến chi nguyên chủ và nữ nhân vật chính lúc đó không thể hòa thuận, sinh ra mâu thuẫn.

Tình cảm giữa Mân Văn và Ý Ý dường như là không hề có.

Tiền Ý Ý ngước mắt, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.

Tiếng cười trong phòng khách lập tức dừng ngay sau khi nghe tiếng bước chân gõ vào cầu thang, ba người ngồi trên ghế sô pha đồng thời ngẩng đầu.

Trong nội tâm của Tiền Mân Văn giống như bị nhéo một cái, tên trộm đã trộm đi cuộc sống mười bảy năm qua của cô cuối cùng cũng đã đến.

Tiền Mân Văn hâm mộ, ghen ghét, thậm chí là oán hận.

Vì cái gì cô vốn là con gái của kẻ có tiền mà phải sống ở phố nghèo, hàng ngày bán ve chai kiếm tiền đóng học phí, mà người con gái thế thân mình này lại có quyền ăn xài, tiêu tiền như nước?

Đồ giả gặp đồ thật, cũng không biết xấu hổ ư.  

Trong nội tâm Tiền Mân Văn hừ lạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người con gái đang bước xuống từ cầu thang.

Cùng là mười bảy tuổi, mái tóc đuôi ngựa của cô gái đi xuống lầu hất hất lên, mang theo túi xách, bước chân nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng nõn lớn cỡ bàn tay, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của Tiền Mân Văn là loại đại tiểu thư hung hăng vênh váo, hoặc là dạng xấu hổ không được tự nhiên thích giả mạo, một cô gái đơn thuần và bất khả chiến bại, giống như một con nai tơ vô hại.

Tiền Ý Ý bước đến gần, Tiền Mân Văn có thể nhìn thấy đôi tay trắng nõn mọng nước không tỳ vết, mỗi một tấc da của Tiền Ý Ý giống như da của trẻ con, mỗi một tấc đều làm cho người ta cảm thấy tự ti. Cô rụt đôi tay thô ráp lại vào trong túi xách.

Tự tin cái gì chứ, những thứ này vốn nên thuộc về cô! Tiền Mân Văn buổi sáng đã phải ngồi trên ghế sô pha đợi Tiền Ý Ý hơn mười phút, đã nén đủ giận rồi. Cô thân là con gái ruột, ở trong nhà của cha mẹ ruột còn phải đợi thêm một kẻ giả mạo. Mà Tiền Ý Ý rõ ràng không hề giác ngộ mình ăn nhờ ở đậu, vừa mới sáng sớm đã bắt cô chờ đợi.

Chiếm đi mười bảy năm cuộc sống vô ưu vô lự của cô, chiếm đi cuộc sống được nuôi dưỡng dưới tiền tài của cô. Mỗi một chỗ của Tiền Ý Ý, Tiền Mân Văn đều nhìn không thuận mắt.

Tiền Ý Ý mang cặp xách, chào hỏi ba người Tiền gia.

“Một nhà bốn miệng” chính thức ngồi vào bàn ăn sáng.

Đối với Tiền Ý Ý đây chỉ là một vấn đề nho nhỏ. Cô vẫn luôn sống dưới sự nuôi dưỡng của ông nội, quanh năm sống ở quận Cẩm Bưu, cha mẹ thì ở quận Đông Hạ, cách nhau nửa cái thành phố biển. Một tháng chỉ có thể gặp mặt được một lần.

Trước kia là người mẹ Tiền luôn hiền dịu, tỏ thái độ ân cần với con gái, nhưng hiện tại toàn tâm đều đang quan tâm đến đứa con gái mới. Dán vào người Tiền Mân Văn, hỏi han ân cần, hỏi món yêu thích của cô.

Trên bàn bởi vì chiêu đãi Tiền Mân Văn, bày ra bảy tám loại thức ăn không hề giống một bữa sáng. Những món ăn Tiền Ý Ý thích cũng không có lấy một món.

Tiền Ý Ý lấy một mảnh bánh mì nướng và một ly sữa bò, ăn xong liền nâng cặp xách đi ra ngoài.

“Con đến trường.”

“Không có phép tắc sao? Mọi người vẫn còn đang ăn mà con lại đi, ai cho phép cho con đi?”

Một mực chăm sóc Tiền Mân Văn, mẹ Tiền xanh mặt bỏ nĩa xuống: “Quay lại cho mẹ! Chờ Mân Văn cùng đi!”

“Ý Ý, nghe lời mẹ con, tốt xấu cũng là con cái của Tiền gia chúng ta, đừng có không biết quy củ.” Cha Tiền chép miệng, “Đi lấy cho chị con ly nước đi.”

Có người hầu, còn sai con gái đi, xem ra quan hệ giữa cha mẹ nuôi và con gái cũng thật là bấp bênh.

Nhưng mà không sao cả, cô không quan tâm.

Tiền Ý Ý dừng bước lại, quay đầu: “Dì Điền, lấy cho chị con ly nước.”

Dì giúp việc Tiền gia đang bận rộn nhưng không dám không đáp ứng, nhanh chóng bưng ly nước cho Mân Văn.

Ánh mắt Tiền Mân Văn lập lòe nói cám ơn với với dì Điền.

Tiền Ý Ý đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, đầu không ngẩng lên. Cho đến bây giờ, cô vẫn không hề tỏ ra mình là người đáng thương, ngược lại ly nước còn để dì giúp việc lấy giúp.

Tiền Mân Văn cảm thấy cô đang bị xem thường.

Tiền Ý Ý trả lời vài tin nhắn của bạn bè, ước chừng hơn mười phút, bàn ăn bên kia một nhà ba người đã dùng xong bữa sáng.

Cặp xách của Tiền Mân Văn là mẹ Tiền cầm giúp, giống như bà muốn bù đắp tổn thất vài chục năm cho đứa con gái thất lạc này. Dính sát Tiền Mân Văn, tỏ vẻ rất giống một người mẹ tốt.

Hôm nay là ngày hai đứa con gái chuyển trường, Tiền Mân Văn theo học một ngôi trường tầm thường, Tiền Ý Ý theo học một ngôi trường quý tộc ưu tú, cả hai song song đi vào trường công lập của thành phố học lớp mười.

Đây là ý của ông nội Tiền. Ông đối với cháu gái đã nuôi dưỡng từ lâu đã có cảm tính sâu sắc. Biết cha mẹ Tiền đối với đứa con gái này rất lạnh nhạt, dứt khoát tự mình đưa các cháu gái đi nơi khác học. Đưa ra đề nghị nếu thi Đại học tốt, ông sẽ cho người đó một phần thưởng có giá trị.

Tiền Ý Ý cầm cặp xách nhớ lại, nội dung cốt truyện của đoạn này hình như là điểm trọng điểm. Ở trong trường học các cô chuyển vào, có một nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn sách này, đó là Lương Quyết Thành.     

Nhưng những thứ đó đối với cô không hề có chút hứng thú. Tiền Ý Ý ngáp một cái, tính toán tìm cách làm bài kiểm tra sớm một chút, sớm thoát khỏi cái cảnh khốn khổ này.

Trong ga-ra Tiền gia đang đậu một chiếc xe sang trọng. Lão Vương lái xe đang đợi sẵn.

Mẹ Tiền dẫn đường, Tiền Mân Văn nhắm mắt theo đuôi. Ánh mắt cô bị chiếc xe kia làm cho lóa mắt.

Chúng ta đừng nói trước xe có sang trọng hay không, nhưng chiếc xe này rất đúng theo tiêu chuẩn chỉ có bốn chỗ ngồi.

Một lái xe, cha mẹ, còn có cô.

Không có chỗ của Tiền Ý Ý.

“Ý Ý.” Tiền Mân Văn lần đầu tiên nói chuyện chính diện với Tiền Ý Ý, giọng cô ôn nhu, “Xe không đủ chỗ ngồi, em có cần tiền lẻ đi xe buýt không?”

Cô giả vờ lục cặp xách tìm tiền lẻ đưa Ý Ý.

Đi sau một nhà ba người này, lông mày Tiền Ý Ý nhảy lên.

Ngồi xe buýt?

“Cám ơn ý tốt, không cần.”

Tiền Ý Ý lười biếng cầm cặp xách sang cái ga-ra khác bên cạnh: “Chú Lưu lập tức tới đón em.”

Đang nói, chú Lưu lái xe chạy tới

Đây là tài xế do ông nội sắp xếp cho Ý Ý, lái xe cho Ý Ý cũng đã nhiều năm.

Ga-ra phía bên kia mở toang ra, chiếc Ferrari màu vàng đang đậu bên trong.

Ánh mắt Tiền Mân Văn lướt qua chiếc xe, cắn môi: “Thế nhưng không phải đang để trong nhà xe sao, chúng ta đã đi chung với nhau còn phải đi hai chiếc xe, rất phiền toái a..., nếu không thì em vẫn nên...”

“Chị.”

Tiền Ý Ý lười biếng cắt lời Tiền Mân Văn, sống trong cái xã hội này nhiều năm như vậy, cô có thể nhìn thấu trò hề của cô gái nhỏ kia một cách đơn giản. Khóe miệng cô nhếch lên, ánh mắt ngạo mạn: “Đây là xe của em.”

Tiền Ý Ý lễ phép, để xe cha mẹ đi trước.

Tiền Mân Văn sững sờ bị mẹ Tiền kéo lên xe, xe của bọn họ đi trước một đoạn, phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng bị kéo về sau, Tiền Mân Văn không cam lòng hỏi: “Ý Ý vừa nãy nói, chiếc xe kia là của nó? Nó không phải là vị thành niên sao, baba mama sao lại mua xe cho nó?”

Cha mẹ Tiền mua cho xe Tiền Ý Ý, vậy cái xe đó chẳng nhẽ cũng của cô?

Vì sao Tiền Ý Ý lại dám lái chiếc xe không thuộc về mình trước mắt cô?

Tiền Mân Văn vừa dứt lời, trên mặt cha mẹ Tiền có chút biến sắc.

“Mân Văn, chiếc xe kia không phải mama mua...”

Mẹ Tiền và cha Tiền liếc nhau một cái.

“Đúng vậy, đó là baba mua cho nó.” Cha Tiền tiếp lời câu chuyện, “Đã đưa cho nó thì đã là của nó. Mân Văn a..., con là con gái của baba, sau này baba nhất định sẽ tặng con thứ tốt hơn.”

Tiền Mân Văn vẫn không cam lòng, oán trách da mặt Tiền Ý Ý quá dày, lợi dụng thân phận con gái trong nhà mua xe, một chút cũng không biết xấu hổ.

Mẹ Tiền không nói chuyện.

Chiếc xe kia không phải do bọn họ cho tiền Ý Ý mua. Mà là ông nội Tiền tặng quà sinh nhật mười sáu tuổi cho Tiền Ý Ý.

Ông nội tự mình nói chuyện, tiền là do bọn họ cho Ý Ý, lại có thể cho Tiền Mân Văn lấy đi sao, phàm là ông nội và chú nhỏ cho Ý Ý, ai cũng không cho phép động vào.

Qua nhiều năm như vậy, những đồ vật mà cha mẹ Tiền cho Tiền Ý Ý chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như đều là đồ của ông nội và chú nhỏ tặng cho, kể cả chiếc xe đậu ngoài ga-ra của bọn họ.

Nhưng đó là ý của chồng mình, ông ấy nhất định có dụng ý. Mẹ Tiền theo gót ý cha Tiền dỗ dành Tiền Mân Văn vài câu.

Trong phòng giáo vụ của trường học, cha mẹ Tiền mang theo Tiền Mân Văn đang làm thủ tục nhập học.

“Ông bà Tiền, hai người yên tâm, học sinh Tiền đã giao cho tôi, tôi nhất định sắp xếp ổn định.” Giám đốc bộ Chính trị và Bộ giáo dục Địa Trung Hải mở mặt cười toe toét, “Thành tích học tập của học sinh Tiền có thể phân vào lớp hai, mặc dù có chút khó khăn nhưng tôi tin rằng học sinh Tiền là một đứa trẻ chăm chỉ, bài kiểm tra sau có thể sẽ phù hợp với học sinh Tiền.”

“Còn có một việc...” mẹ Tiền mở miệng, “Con gái nhà tôi ấy, thành tích không tốt lắm...”

“Bà yên tâm, nếu là chị em, vậy thì để cả hai cũng ngồi một bàn với nhau, bà xem như thế nào?” Chủ nhiệm Chánh nhiệt tình đưa ra ý kiến.

“Không, ý của tôi là,...” Mẹ Tiền giảm âm lượng xuống, “Con bé không thích nghe lời, học tập không tốt, nếu phân đến lớp giỏi sẽ gây ảnh hưởng đến các bạn học khác, thầy xem, có lớp nào tiến độ chậm hơn một chút thích hợp với con bé hơn.”

Chánh giáo chủ nhiệm: “Đây không phải là lớp cấp hai sao, chỉ có điều học sinh trong lớp này, khả năng có chút...nghịch ngợm”

“Không sao, con gái nhà tôi là dạng hoạt bát, hai chị em bất đồng, không thích học tập.”

“Bà yên tâm, dù cho không thích học tập thì giáo viên chủ nhiệm của họ vẫn có trách nhiệm, dạy rất tốt.”

Trên mặt mẹ Tiền hiện ra tâm trạng vui vẻ, “Thầy giáo là một người vui vẻ, không ràng buộc học sinh thì tốt hơn, chúng tôi đối với con trai con gái không yêu cầu cao, vui vẻ là hàng đầu.”

Khi bà nói, một phong thư được đẩy đến trước mặt chủ nhiệm.

Chủ nhiệm giáo vụ cúi đầu nhìn, do do dự dự hỏi: “Cái đó, chủ nhiệm lớp đổi một người không thích ràng buộc hoc sinh?”

“Đừng gò bó việc học tập nhiều quá, nên ưu tiên việc chăm sóc lẫn nhau, có thể nghiêm khắc một chút. Chuyện này xin nhờ thầy” Trong ý cười của mẹ Tiền, chỉ có người trưởng thành mới có thể hiểu thấu ý nghĩa đó

Toàn bộ quá trình, Tiền Mân Văn hầu như không hề nói chuyện. Cô biết rõ đây là gì. Ông nội đã nói, còn hơn một năm nữa phải thi, hai cháu gái nếu học giỏi sẽ được tặng cho một số tiền lớn, khoảng tiền này rõ ràng không nên thuộc về Tiền Ý Ý, thoạt nhìn ý của cha mẹ cũng giống vậy.

Nơi phòng giáo vụ im lặng hẻo lánh chỉ có tiếng bàn ghế sột soạt, không ai chú ý đến một góc của văn phòng, một nam sinh đứng dậy.

Nam sinh mặc bộ đồng phục đỏ thẫm, nửa bên đôi má còn có chút ửng đỏ, đôi mắt đào hoa của nam sinh vừa ngủ dậy nhấp nháy, như bị sương mù che mờ đi, cậu ta nhếch môi mỏng bước ra.

Vóc dáng của cậu nam sinh này rất cao, vai rộng eo nhỏ, còn thuộc kiểu thiếu niên có dáng người đơn bạc như bước ra từ trong truyện tranh vậy. Nhất là âm thanh lạnh buốt của cậu ta

“Nhường cái.”

Người của Tiền gia nhìn chằm chằm vào cậu ta mấy lần, không nghĩ tới nơi đây còn cso một nam sinh có giá trị nhan sắc cao đến như vậy, so với minh tinh trên TV còn chói mắt hơn nhiều phần, nhất là Tiền Mân Văn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam sinh như bị người ta hút hồn vậy.

Thầy chủ nhiệm mệt mỏi nhìn chằm chằm vào người của nam sinh không có chút thú vị này, đau đầu: “Lương Quyết Thành, cậu tại sao lại chạy đến đây ngủ? Mau trở về lớp học của cậu mà ngủ!”

Nam sinh đeo cặp không lên tiếng, cậu ta cúi cầu, tóc đen hơi dài che mất trán của cậu, ẩn đôi mắt đào hoa đi.

Thầy chủ nhiệm vô cùng đau đầu, phất phất tay: “Đi đi, cậu tìm chỗ khác mà ngủ, đừng chạy lung tung.”

Nam sinh cất bước đi, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua ba cái miệng của Tiền gia.

Trong lúc ngủ bị ép nghe thấy...con gái nhà này, sợ không phải là con ruột, đãi ngộ so với chị mình, thật thảm.

Nhưng mà không liên quan đến cậu.

Lương Quyết Thành ngáp một cái, đi tìm chỗ khác ngủ bù.

Tiền Ý Ý chạy sau xe của Tiền gia một chút, lại bị kẹt xe, lúc đến trường đã là thời gian phải lên lớp.

Cũng may, cô là học sinh chuyển trường, được giáo viên chủ nhiệm dẫn đi lấy đồng phục, đưa cô đến phòng y tế của trường để thay đồng phục, rồi đưa cô đến lớp.

Bác sĩ lại không có trong phòng y tế. Chỉ có tấm rèm kéo che lại một chiếc giường.

“Có người không?” Đợi không có người nào trả lời.

Tiền Ý Ý khóa trái cửa lại.

Đồng phục là dạng đồ thể thao màu đỏ thẫm, tràn đầy khí tức của chủ nghĩa xã hội khoa học.

Cô tiện tay ném cặp lên bàn, bắt đầu thay quần áo.

Hôm nay cô mặt là áo swo mi cổ tròn và quần jean, áo khoác đồng phục có thể khoác lên áo sơ mi nhưng quần thì không thể.

Tiền Ý Ý vừa cởi quần jean, bên ngoài phòng y tế có tiếng bước chân, đồng thời tay cầm cửa cũng bị vặn vặn.

Cô khóa cửa.

Tiền Ý Ý nhanh chóng nắm chặt quần.

Tay cầm cửa bị vặn, cửa mở một đường nhỏ.

Da đầu Tiền Ý Ý run lên.

Cái khóa này lại không tốt.

Tiền Ý Ý xốc rèm lên, cầm quần áo trốn phía sau.

Cô vội kéo quần lên một chút, nhanh chóng một giây trôi qua, Tiền Ý Ý hơi bình phục.

Âm thanh thở hơi của cô cùng một tiếng hít thở khác hòa lại với nhau.

Âm thanh chỉ cách nhau trong tầm tay.

Tiền Ý Ý đột nhiên vừa quay đầu lại, một nam sinh đang ngồi trên giường.

Nam sinh đã quay lưng đi, nhìn từ góc độ của Tiền Ý Ý chỉ thấy đôi tai đỏ ửng của nam sinh kia.

Tiền Ý Ý chắn chặt răng.

Lúc cô bước vào đã hỏi rất rõ câu có người hay không thì nam sinh này lại không lên tiếng trả lời...!

Cậu ta sẽ không...thấy chứ?

Cách một tấm rèm, người vừa bước vào bắt đầu nói chuyện.

“Mân Văn, thay đồng phục ở đây xong, sau đó giáo viên chủ nhiệm sẽ dẫn con về lớp học.”

Người nói chuyện là mẹ Tiền.

“Lớp mới này là lớp giỏi, con phải cố gắng học tập thật tốt, thể hiện ra ưu điểm,” mẹ Tiền dừng một chút, “Đừng cho Tiền Ý Ý vượt qua con.”

“Con biết rồi mẹ, mẹ không cần lo lắng. Con dù cho không học cũng có thể thi tốt hơn Tiền Ý Ý.”

Âm thanh của Tiền Mân Văn ngoan ngoãn dịu dàng.

“Mẹ đã sắp xếp ổn thỏa, lớp học của Tiền Ý Ý là lớp không tốt, chủ nhiệm mới cũng là người không tốt, Tiền Ý Ý học không tốt. Nhưng đừng vì thế mà lơ là, ông nội con thiên vị nó, không chừng về sau có thể cho nó chút gì đó. Lúc ra về khoan về nhà, qua nhà ông nội, dành nhiều thời gian với ông nội một chút, để cho ông nội thích con.”

“Được, con biết rồi.”

“Mẹ, chiếc xe của Tiền Ý Ý...” Tiền Mân Văn ấp a ấp úng.

“Con gái ngoan đừng lo lắng, sau này con nhỏ đó sẽ là của con.”

Bên ngoài cửa Tiền Mân Văn đã thay đồng phục xong, hai mẹ con đã đi ra.

Tiền Ý Ý thụ động ngồi một góc nghe, chán nản mà thu lại lực chú ý.

Mẹ Tiền ngược lại tính toán rất tốt, nhưng mà để xem có thể làm đc hay không.

Lực chú ý của cô còn đặt trên người nam sinh kia.

Cậu ta đã xoay đầu lại.

Cậu ta vừa tỉnh ngủ, đôi má còn một vệt ủng đỏ, cực kỳ giống đang xấu hổ. Chẳng qua là bị tóc đen che đi cái trán, để lộ ra ánh mắt âm u, cậu ta liếc mắt nhìn Tiền Ý Ý, ánh mắt không có chút ấm áp, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Một nam sinh như vậy, trên người viết lấy ba chữ “không dê chọc”.

Tiền Ý Ý loạng choạng, mở đồng phục mặc vào.

Vừa nãy là việc khẩn cấp, hai người cũng không phải cố ý, nếu đã như vậy thì xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Một tấm thẻ học sinh rơi ra, vừa đúng trượt vào tay của nam sinh.

Tròng mắt của nam sinh.

Bên trên tấm thẻ học sinh đề ba chữ: “Tiền Ý Ý”.

Vậy người vừa rồi mà hai mẹ còn ở phòng giáo vụ, và ngoài rèm nhắc tới hư hư thực thực không phải con ruột là đây sao?

Nam sinh không hứng thú dời tầm mắt.

Tiền Ý Ý biết rõ nam sinh này sẽ không giúp mình nhặt thẻ học sinh lên, đành phải tự mình thò tay đi lấy.

Thẻ học sinh nằm ngay bên chân của nam sinh, Tiền Ý Ý xoay người vừa vươn tay ra, cửa phòng y tế lại mở ra.

“Lương Quyết Thành, có đây không?”

Người vừa tiến vào liền đi đến xốc rèm lên.

“Đừng ngủ nữa, bài kiểm tra của các cậu này...này?”

Người đến là giáo viên, vừa nhìn thấy tư thế ngồi xổm trên giường mập mờ của nam nữ, liền trợn tròn mắt: “Lương Quyết Thành, giữa ban ngày ban mặt cậu cùng nữ sinh khác ở trong phòng y tế lại dám làm chuyện xấu hổ như vậy, tính người của cậu đâu?!”

Tiền Ý Ý sững sờ.

Ai? Lương Quyết Thành?

Lão đại nhân vật phải diện ư?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play