Thị trấn này rốt cuộc còn có bao nhiêu sát nhân cùng yêu ma quỷ quái đây chứ?
Ai....đều không rõ nữa.
Tô Mộc có thể nói là cả một đường "Vượt năm ải, chém sáu tướng". Lúc này cô vẫn là nên cảm tạ hệ thống đã cấp cho chính mình một cái vật phẩm giống "Đại lực sĩ" này. Bởi vì cô ôm Tô Bạch một đường chạy như điên lâu như vậy, cư nhiên lại không cảm thấy mệt.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Tô Mộc cũng thấy lối vào thị trấn. Cô cố nện bước nhanh hơn, đến nơi lại không thấy người của Tô Bạch, có lẽ những người đó đang tìm kiếm Tô Bạch.
Cô ôm Tô Bạch đến trước cổng thị trấn, vội đỡ hắn ngồi xuống tảng đá dưới tán cây. Lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sau một lúc, cô mới cúi đầu nhìn Tô Bạch nói:" Chỉ cần ra khỏi cái thị trấn quái quỷ này anh liền an toàn. Tô Bạch, anh cứ ở nơi này chờ người đến tìm đi, bất quá em đoán, nếu họ đã vào thị trấn thì lành ít dữ nhiều, nên sau một canh giờ, nếu không thấy người tới tìm, anh liền gọi điện cho họ, em tin tưởng sẽ có người tới cứu anh."
Dù gì Tô Bạch có thể đem Tô gia phát triển ra toàn Mễ quốc, thì ít nhất cũng nuôi dưỡng được một đám thân tín. Chỉ cần một cú điện thoại liền có thể có rất nhiều người nguyện ý rơi đầu đổ máu vì hắn, chuyện này Tô Mộc liền không cần lo.
Nói xong liền cảm thấy Tô Bạch dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn mình, cô liền lập tức cảm thấy không thoải mái mà xoa eo bất đắc dĩ nói:" Em nói thật, em không phải cố ý để anh một mình ở nơi này, em biết chân anh bây giờ cũng không được tốt, theo lí mà nói em không nên để anh lưu lại nơi này. Nhưng mà em cũng không có biện pháp, với lại anh sống dai như vậy, vừa thấy liền không phải người đoản mệnh nha".
Tô Mộc nói xong liền xoay lưng bước đi, đúng lúc gió nổi lên, cô lại chần chờ dừng bước, ảo não xoay người lại, ngồi xổm xuống trước mặt Tô Bạch nói:"Em còn không biết đi lần này còn có thể gặp lại hay không, nhưng mà Adele đã cứu em, nói sao thì cũng là em thiếu cô ấy một cái ân tình, mà thiếu thì phải trả, em không thể mặc kệ cô ấy. Em tìm được cô ấy liền sẽ quay lại, còn nếu mà em không có quay trở lại... Tô Bạch, anh cũng không cần phải phái người đi tìm em, còn nữa, em đối với gia sản của Tô gia liền không có hứng thú, nên anh cũng không cần lãnh đạm với em như vậy, về sau khi thoát ra khỏi đây rồi thì liền tìm một người tri kỷ, an ổn mà sống".
Như thế nào mà nãy giờ nói giống như đang nói di chúc vậy chứ...=.=
Tô Mộc liền lấy lại khí thế mà đứng lên:"Được rồi, em tại sao lại nói nhiều như vậy chứ, đúng rồi, Tô Bạch, anh về sau nhớ rõ phải ít đi cùng đám bạn bè đua xe, anh chắc cũng không muốn lên ngắm gà khỏa thân sớm như vậy đi, phải sửa lại cái hứng thú yêu thích đó, chỉ cần đi câu cá cho vui là được, đừng suốt ngày làm ba mẹ em lo lắng.... Được rồi, em chỉ nói nhiều như vậy thôi".
Tô Mộc xoay người, lại một lần nữa tiến về phía trước vài bước, một lát sau, bước chân cô hơi dừng lại, dùng ngữ khí phức tạp nói: "Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại".
Lời nói trôi theo gió, mà cô cũng không quay lại lại cứ thế đi vào trong thị trấn.
Ánh trăng lạnh lùng đem thân ảnh nam nhân kéo dài trên mặt đất, màn đêm kia phảng phất có thể kéo người lâm vào vực sâu của bóng tối khi có bất cứ ai dám tiếp cận nó.
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【Tiểu Hung rõ ràng có thể rời khỏi thị trấn, tại sao lại trở về (  ̄ェ ̄)】
Sát thủ ca ca: 【Vì đây là nguyên tắc】
Phải, đây là nguyên tắc.
Adele đã cứu cô.
Tô Mộc biết, Adele lưu lại thị trấn liền sống chết không rõ, nếu cô cái gì cũng không làm liền cứ như vậy coi cô ấy như người đã chết, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng làm không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT