Editor: Aki Re

"Tho, Tho, Tho, Thomas......" Vừa đúng lúc mặt trăng ngoài cửa sổ bị mây đen che khuất, giờ chỉ còn một mảnh bóng tối, Tô Mộc vội vàng bắt lấy góc áo của người nam nhân phía trước, chỉ nghe thanh âm của cô liền biết cô có bao nhiêu sợ hãi.

"Đừng khẩn trương, Tô." Thanh âm Thomas truyền đến, "Có lẽ là do đứt cầu dao, gió thổi vào khiến cửa đóng, tớ đi mở cửa."

"Ân...... Ân."

Tiếng bước chân của Thomas vang lên, trong bóng tối không lâu sau lại vang lên thanh âm của Thomas, "Kỳ quái...... Cái cửa này như thế nào lại mở không ra? Chẳng lẽ là bị khóa?"

"Thomas?"

"Đáng chết, di động cũng không còn pin." Thomas oán giận một câu, lại nói: "Tô, đừng lo lắng, tớ đi tìm xem có đồ vật có thể chiếu sáng được hay không."

Sau đó, tiếng bước chân của Thomas dần đi xa.

Hơn nửa ngày cũng không truyền đến thanh âm Thomas tìm được đồ vật, Tô Mộc không khỏi càng thêm thấp thỏm, tay cô bắt lấy góc áo nam nhân nắm thật chặt lại...... Từ từ.

Thomas đã rời đi đi tìm đồ vật, vậy cô hiện tại đang bắt lấy...... Là quần áo của ai!?

"A!!!!" Tô Mộc lập tức buông tay ra hoảng đến mức không thèm chọn đường đi vừa chạy vừa kêu, "Có quỷ a!!!"

"Tô! Làm sao vậy?"

Tô Mộc không rảnh lo thanh âm của Thomas, trong bóng đêm, cô cũng không biết chính mình vấp phải thứ gì, trực tiếp té lăn quay ngã trên đồ vật mềm mại gì đó, vừa đúng lúc này, ánh trăng chạy ra từ đám mây đen, nương theo ánh sáng mơ hồ, Tô Mộc thấy rõ, dưới thân chính mình chính là một người.

Nói đúng ra, là một người mở to hai mắt không có tay không có chân, mà biểu tình vặn vẹo của cô ấy thể hiện thực rõ nói cho người khác biết trước khi cô ấy chết đã phải chịu đựng thống khổ quá mức khiến người khác khó có thể thừa nhận, trên người cô ấy vết máu cũng đã sớm khô cạn.

Là hoa hậu giảng đường ngực bự Aggie!

"A!!!!!!" Lại có thanh âm lớn liên tiếp của nữ nhân, Tô Mộc không hề có hình tượng té ngã lộn nhào lui về phía sau, đụng thật mạnh vào cửa.

Cùng lúc đó, trong phòng không biết từ nơi nào truyền đến thanh âm cưa điện âm trầm khủng bố.

"Tô, có chuyện gì xảy ra......" Thomas còn chưa có nói xong đột nhiên im bặt, kế tiếp là thanh âm trọng vật rơi xuống đất.

Lập tức, có tiếng bước chân hướng tới cửa.

Tô Mộc không cho rằng chính mình còn không biết cái kia là gì, nhưng nhất định vật phẩm râu ria kia có thể giúp mỹ nữ cứu soái ca, cô vội bò dậy, tay liều mạng bắt lấy then cửa, có lẽ là mệnh của cô cũng không bị tuyệt, cuống quít bên trong, cửa rốt cuộc cũng mở nhưng lại là từ bên ngoài mở ra.

"Tô! Chạy mau!" Nữ nhân có tóc quăn màu nâu từ ngoài cửa bắt lấy tay Tô Mộc rồi chạy ra bên ngoài như điên.

Tô Mộc đi theo nữ nhân chạy một hồi lâu, hai người đều biết một khi chạy chậm, liền không sống nổi, bởi vậy ai cũng không dám dừng lại.

Dường như qua hơn mười phút, hai nữ sinh rốt cục cũng không thể chạy tiếp, nữ nhân tóc quăn mang theo Tô Mộc trốn vào một cái sân bóng bỏ hoang.

Các cô dựa lên ghế khán giả, lại thở hổn hển một hồi lâu, Tô Mộc mới dùng thanh âm không ổn định hỏi: "Adele, nơi này an toàn sao?"

Vị nữ nhân có thể nói là đã cứu Tô Mộc này, đúng là Adele nhát gan nhất trong nhóm bảy người.

"Từ ngày hôm qua chúng tớ lọt vào tập kích, tớ đều trốn ở chỗ này mới có thể còn sống......" Adele dùng khuôn mặt tiều tụy nói: "Tô, tớ tận mắt nhìn thấy Aggie đã chết, Angus cũng...... Cũng...... Tớ cùng Briand tách ra, tớ không biết hắn còn sống hay không......"

Nói xong, cô gái có lá gan vốn không lớn này bỗng nhiên khóc lên, cô vốn đang tránh ở rất xa, thấy Tô Mộc cùng Thomas vào căn nhà kia, cô muốn nhắc nhở bọn họ nhưng lại không dám ra, thẳng đến khi nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai, cô mới lấy hết can đảm xông ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play