Editor:
@huyennnBeta:
@Aki ReMột người làm cô bị tai nạn xe cộ, hơn nữa làm cô thành người thực vật hôn mê bất tỉnh, cô có hận hắn hay không, đây xem như là cái vấn đề gì vậy?
Cái này căn bản là không xem như một vấn đề, bởi vì đáp án rất rõ ràng.
Tô Mộc không chút suy nghĩ liền đối với Quý Bắc Lưu nói: "Em đương nhiên sẽ hận."
Chỉ cần không phải thánh mẫu, mặc kệ cái người kia làm mình xảy ra chuyện là ai, cố ý vẫn là cố ý, đều trong lòng sẽ có hận ý đi, huống chi lại còn là lâm vào hôn mê bất tỉnh đâu?
Quý Bắc Lưu đã sớm biết vấn đề này đáp án là cái gì, nhưng khi hắn chính tai nghe được đáp án của cô, sắc mặt hắn vẫn trắng nhợt.
Tô Mộc càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, cô bắt lấy cổ áo hắn, hoài nghi hỏi: "Anh có phải hay không lái xe đâm người?"
Hơn nữa khẳng định còn đâm người không nhẹ, nếu không BOSS nhà cô như thế nào giống người đa sầu đa cảm thật cẩn thận hỏi chuyện mà ngày thường hắn sẽ không hỏi.
Quý Bắc Lưu trấn định tự nhiên nói: "Không phải anh lái xe đụng phải người."
Là hắn sai những người khác lái xe đâm người...... Một câu này hắn không dám nói ra.
"Anh nếu không có lái xe đâm người, vậy anh như thế nào sẽ đột nhiên hỏi cái vấn đề kỳ quái này?"
"Là Lương Lương lái xe đụng vào người." Quý Bắc Lưu cũng không xem như trợn mắt nói dối, cho nên thời điểm hắn đang nói, đôi mắt cũng không nháy mắt một chút, đương nhiên, hắn là người làm ăn, vốn dĩ cũng giỏi việc lừa dối người, hắn nghiêm trang nói: "Hắn không chỉ có đụng vào người, còn không bồi thường tiền, chuyện này làm anh thực tức giận."
Ừm, hắn nói thật là hiên ngang lẫm liệt, hoàn toàn đều nhìn không ra hắn kỳ thật là tên gian thương Quý Bắc Lưu.
Tô Mộc hỏi: "Lương Lương là ai?"
"Là cháu trai bên nhà ngoại của anh."
"Vậy hắn thật là quá xấu rồi!" Tô Mộc cũng tức giận nói: "BOSS anh cũng không thể cùng người như vậy ở bên nhau, em sợ anh bị hắn dạy hư!"
Này!
Cô có phải hay không còn không có biết rõ ràng rốt cuộc là ai dạy hư ai!
Nếu Lương Lương ở đây, nhất định phải bị chọc tức hộc máu hết 3 lít!
Quý Bắc Lưu cơ trí thành công đem họa thủy đông dẫn (mang mối nguy hại dời đi chỗ khác, ý là đánh trống lảng), lời lẽ của hắn chính đáng lại cũng thật bất đắc dĩ nói: "Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là cháu ngoại của anh, hắn tuy rằng phạm vào sai lầm, anh lại không thể mặc kệ hắn, dẫn đường hắn thay đổi theo hướng tốt, thân là trưởng bối đây là trách nhiệm của anh."
"BOSS......" Mặt Tô Mộc đầy vẻ bội phục nói: "Anh thật là quá có trách nhiệm quá có tình yêu! Thật đẹp trai nha!"
Quý Bắc Lưu rất là sung sướng hôn khóe môi cô một chút, lại nhướng mày, khôi phục dáng vẻ tổng tài kiệt ngạo khó thuần như trước nói: "Anh vốn dĩ đã rất đẹp trai."
Tô Mộc nhìn chằm chằm hắn trong mắt phảng phất toát ra ngôi sao.
Đều nói nữ nhân đang yêu là mù quáng, lời này thật đúng là một chút đều không giả, liền tỷ như lúc trước Tô Mộc ghét bỏ hắn tự đại cuồng ngạo còn có bệnh tâm thần, nhưng hiện tại nhìn thấy Quý Bắc Lưu, khắp đầu óc cô chỉ biết kêu gào mấy chữ: Đẹp, đẹp trai, siêu cấp đẹp trai!
Lòng cô tràn đầy vui mừng cùng tin cậy, đây là mỗi người đều có thể cảm nhận được.
Ánh mắt Quý Bắc Lưu hơi u ám, tay đặt ở trên lưng cô cũng có một chút nhẹ vỗ về, hắn thấp giọng nói: "Mộc Mộc, sớm hay muộn có một ngày, anh sẽ đưa em từ trong trò chơi ra, trở lại thế giới hiện thực."
"Ừm......" Tô Mộc giang hai tay ôm lấy hắn, cô vùi đầu ở ngực hắn, ngọt ngào nói: "Em tin tưởng anh."
Cằm Quý Bắc Lưu để ở đỉnh đầu cô, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ được giờ phút này có cô trong ngực yên tĩnh cùng tốt đẹp.
Có một chút chuyện, hắn đã làm tốt khâu chuẩn bị, chôn xuống đáy lòng thật sâu, tuyệt đối sẽ không cho cô biết được.