Editor:
@Nữu hổ lộc thịBeta:
@Aki ReBạch Tường Vi khựng lại.
Nơi này là bệnh viện tốt nhất thành phố A, viện phí một ngày có thể bằng cả một tháng lương cơ bản của nhân viên bình thường. Bạch Tường Vi chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, còn chưa có việc làm, tiền tiết kiệm trong nhà cũng không nhiều, đương nhiên không thể chịu được chi phí đắt đỏ của nơi này.
Tuy nhiên, cho dù tiền viện phí cùng thuốc men của ba khiến cô túng quẫn cách mấy, cô cũng không có ý định hướng Quý Bắc Lưu khom lưng cúi đầu, cô căm tức nhìn Quý Bắc Lưu: "Không cần các người nhọc công, viện phí của ba tôi, tôi có thể tự lo được, còn các người, các người sẽ phải chịu sự trừng trị của pháp luật!"
Quý Bắc Lưu kéo kéo cà vạt, cười lạnh, "Tôi đây thực chờ mong pháp luật sẽ làm như thế nào để trừng trị tôi, khoa tâm thần ở ngay đằng kia, cô vẫn nên đi kiểm tra một chút thì hơn."
"Anh!"Bạch Tường Vi tiến lên một bước, nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt phảng phất như xem người chết của Quý Bắc Lưu, cô ta không khỏi bước hụt một bước, không thể phủ nhận, dù cô ta cố gắng bác bỏ như thế nào thì chính mình vẫn bị khuất phục dưới uy áp của cái tên thương nhân vô lương này, cũng không thể không thừa nhận dưới ánh mắt của Quý Bắc Lưu, cô ta có cảm giác bị khuất phục, có cảm giác của con mồi sắp bị tử hình.
Quý Bắc Lưu người này, trước nay đều không phải là công dân chuẩn mực gì cả, luôn đùa giỡn trong vòng pháp luật, nhưng không ai có thể bắt được hắn, khiến người ta kiêng kị, đây mới là bản lĩnh của hắn.
Nếu muốn Tô Mộc phát biểu cảm nghĩ lúc này, vậy chính xác là một nam nhân ác bá điển hình.
Nhưng Tô Mộc hiện tại còn đang ngồi dưới tán cây chịu tình cảnh ngượng ngùng, nam nhân cách xa năm mét kia vẫn đang tiếp tục nhìn chằm chằm cô, hắn tựa như sẽ không biết mệt mà nhìn cô, nếu không phải Tô Mộc xác định chính mình không quen biết hắn, cô thật sự sẽ cho rằng chính mình thiếu tiền hắn, tuy rằng cô cũng cảm thấy mình rất đẹp, nhưng cũng không có đẹp đến mức có thể khiến người nhìn chằm chằm không dời mắt.
Còn có tên gia hỏa Quý Bắc Lưu kia..... Đã nói sẽ trở về sớm. Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy bóng người!
Từ từ......
Tô Mộc lắc lắc đầu, cô mới không có thừa nhận rằng mình đang đợi hắn.
Mà ngay tại lúc Tô Mộc còn đang ở trong lòng âm thầm tức giận, Tô đại bá vương vì có công sự cần làm đã thoát game rồi, Tô đại bá vương rời đi không lâu, nam nhân bạch y cuối cùng cũng xuất hiện.
Quý Bắc Lưu đi đến gần cái cô nương còn đang ngồi ôm đầu, thú vị hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Không có làm gì cả!"Tô Mộc theo bản năng trả lời xong liền sửng sốt một chút, cô ngẩng đầu, nhìn thấy chính là nam nhân sắc mặt lạnh lùng kia, "Anh lại tới làm phiền tôi cái gì?"
Quý Bắc Lưu nhướng mày, không mặn không nhạt nói:"Em muốn để tôi đi làm phiền người khác?"
"Đương nhiên!" Tô Mộc chống cằm đem đầu hướng về bên khác, lại thật mạnh hừ một tiếng, biểu đạt khinh thường câu hỏi ngu ngốc kia.
"Thôn Hoa, tôi có thể tới đây xem em, đó là vinh hạnh của em."
"Loại vinh hạnh này, tôi mới không thèm...... A!" Thân mình bỗng nhiên bị nhấc bổng, sợ đến mức cô hét lên một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ nam nhân.
Quý Bắc Lưu vốn không phải người nói nhiều, trực tiếp liền đoạt lấy môi cô, đây chính là phong cách của hắn, tràn ngập tùy ý định đoạt.
Tô Mộc nghe được trong phòng phát sóng trực tiếp pháo hoa thanh tạc không ngừng, nhưng cô không rảnh bận tâm, lúc này toàn bộ hành động nam nhân trước mắt, đều lấy hết sự chú ý của cô.
Không có sấm sét đánh xuống, cũng không có phát sinh cố sự khác, lúc này đây, không có bất luận kẻ nào cũng không có bất luận cái gì có thể quấy rối bọn họ.
Thực mau, sắc mặt Tô Mộc cũng bắt đầu hồng, hô hấp dồn dập, toàn thân mềm nhũn ra, cổ tay không khỏi ôm hắn càng ngày càng chặt.
(Editor:Ây dza~~ người ta cũng là thiếu nữ đó nha, người ta cũng ngại muốn chết đây nè (///>-<///) nhưng nếu tác giả thả bả thì mình cứ đớp thôi!)