Editor:
@ArtHauBeta:
@Aki ReQuý đại tổng tài lúc này đang ở trong chăn trốn...... Ồ, không, là ngủ, hắn chính là ở trong chăn ngủ suốt một buổi tối.
Tô Mộc chỉ có thể bị giam trong một biển hoa lúc mặt trời lặn, cô ngồi dưới đất, một đêm qua cũng chỉ tự hỏi một vấn đề, cô như thế nào mà có thể vào trong cái di động này, nhưng cô vẫn nghĩ không ra đáp án, không có lý do gì lại là hắn cả, thật sự mới nhìn thì thế giới này rất bình thường mà lại luôn phát sinh ra những chuyện không bình thường.
Ví như cô như thế nào liền biến thành một NPC, rồi lại chạy vào cái điện thoại này, một câu hỏi cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, Quý Bắc Lưu cái tên bệnh tâm thần này vì sao luôn làm phiền cô!?
Tô Mộc thở phì phì nghĩ, bất tri bất giác trời cũng đã sáng.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đã dậy lại nháo nhiệt cả lên.
Gió thổi khí lạnh: [ Tổng tài đại nhân hình như đã ngủ cả đêm rồi.]
Tô đại sắc: [ Tuy rằng vị tổng tài đại nhân này có chút bệnh, nhưng tôi không thể không nói... hắn chọc trúng điểm manh* của tôi nha!]
*manh: đáng yêu, dễ thương
Ta dạy Mary Sue chơi cung đấu: [ Đầu năm nay, bạo kiều* cũng rất hot.]
*bạo kiều: nóng tính, kiêu ngạo,...
Không sai, thuộc tính của Quý Bắc Lưu là bạo kiều, không phải ngạo kiều*.
*ngạo kiều: ngoài lạnh trong nóng
Tô Mộc chán chết nhìn màn hình trò chuyện, không có ai ngoại lệ, tất cả đều nói tổng tài làm sao manh như vậy.
Thật sự thì...... Cái bệnh tâm thần này là tổng tài hả?
Tô Mộc cảm thấy ngoài ý muốn.
Sát thủ không quá ấm: [ Đã 8 giờ rưỡi, tổng tài bị muộn giờ làm rồi.]
Hài tử ta phóng tủ lạnh: [ Tiểu Hung không kêu tổng tài rời giường đi làm sao (?????)]
"Tôi cũng không phải mẹ hắn hay là người giúp việc của hắn sao phải kêu?" Tô Mộc khó chịu "Sách" một tiếng, "Hắn đi làm trễ liên quan gì đến tôi, tôi với hắn quan hệ cũng không có tốt đẹp gì làm sao lại có nghĩa vụ nhắc nhở hắn đi làm trễ."
Hài tử ta phóng tủ lạnh: [ Như vậy đi, Tiểu Hung, nếu cô đồng ý gọi hắn dậy, tôi liền tặng một cái khăn quàng đỏ như thế nào (?????)]
Khăn quàng đỏ!
Một vạn điểm tích phân!
Còn chưa có nhận được quà quý trọng như vậy Tô Mộc lập tức lấy lại tinh thần, cô vẫn còn cảnh giác, hoài nghi hỏi: "Có thật không?"
Hài tử ta phóng tủ lạnh: [ Nếu tôi lừa Tiểu Hung, về sau sẽ vĩnh viễn không tìm được bạn trai (*?ω?)]
"Đây chính là cô nói!" Tô Mộc đứng lên, cô vỗ mấy chiếc lá cây dính trên quần áo xuống, "Những người khác cần phải làm chứng, tôi kêu bệnh tâm thần rời giường, tôi liền sẽ có cái khăn quàng đỏ."
[ Tôi làm chứng.]
[ Tôi làm chứng.]
[ Tôi cũng làm chứng.]
......
Nhóm người xem phát sóng trực tiếp này vỗn dĩ sống rất nhàm chán, hiện tại ngồi xem có khả năng có thể không chê náo nhiệt sao?
Nhiều người làm chứng như vậy, Tô Mộc liền có tự tin, cô đi về phía trước vài bước, lại ho khan vài tiếng, thanh thanh giọng nói, sau đó, cô nhắm mắt hít sâu, tiếp theo chính là một tiếng rống long trời lở đất.
"Trên người của anh có vị cay rát! Phạm tội khiến mũi tôi ngửi không được! Vì không ngửi được tôm ngon! Lau đi hết giúp anh ngủ ~~!!!"
Tiếng cuối cùng, còn muốn hát đến tắt thở, như vậy mới có vẻ như kỹ xảo của cô đã được hoàn thành.
"Câm miệng!"
Chỉ thấy người trên giường xốc chăn lên ngồi dậy, mặt nam nhân đen như đáy nồi, mặc một thân tây trang quý báu xuống giường, "Bang" một tiếng hắn đem điện thoại lật mạnh xuống bàn, Tô Mộc chỉ có thể nhìn thấy mặt bàn, không thấy người.