Editor: @-Jenny-

Beta: @Aki Re

Tô Mộc nhón mũi chân, thân mình lắc lư nói:" Này! Tô Bạch! Quân tử động khẩu không động thủ! Anh không hài lòng thì có thể mắng em, anh nếu dám động thủ em sẽ báo cảnh sát!"

" Em nghĩ rằng cảnh sát có thể quản được anh, phải không?" Âm thanh cuối cùng phát ra, nó không hề chứa sự sợ hãi, mà nó lại rất bá đạo.

Tô Mộc tiếp tục bất mãn kêu, " Anh buông em ra đi!"

" Ngữ khí này của em, là đang muốn ở chỗ này ra lệnh cho anh sao?" Tô Bạch cúi xuống, gương mặt tuấn mỹ sát lại gần gương mặt của cô.

Tô Mộc cắn răng, bỗng nhiên nhớ tới mình có vật phẩm đại lực sĩ. Cô cảnh cáo," Em nói cho anh nghe, anh tốt nhất là mau buông em ra, nếu không..... Cũng đừng trách em không khách khí."

" Nga~ em không khách khí." Tô Bạch có vẻ thích thú, hắn ghé vào tai cô, bàn tay nắm chặt không buông, thú vị hỏi:" Em đối với anh như thế nào gọi là không khách khí?"

" Anh nếu không buông em ra..... Anh có tin hay không, em sẽ đá vào chân của anh!"

Tô Bạch " A" lên một tiếng, " Anh không tin."

Đột nhiên, có tiếng" Răng rắc" trong không khí.

Tô Bạch đầu tiên bị đá một cái, tiếp theo trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Mọi người xung quanh đều có thể nghe rõ tiếng" Răng rắc" phát ra từ trên người hắn truyền đến.

Sắc mặt Tô Bạch cứng đờ, bàn tay nắm lấy tay Tô Mộc dần buông lỏng. Hắn lắc đầu vài cái, đột nhiên té ngã xuống đất, thuộc hạ phía sau của hắn thấy tình huống không ổn, vội vàng chạy lên đỡ hắn dậy.

" Cậu chủ, cậu không sao chứ?"

Tô Bạch đứng bằng một chân, mày hắn nhíu chặt lại, khóe mắt cũng nhướn lên, có thể nhìn ra được hắn đang chịu đựng nỗi đau thống khổ.

" Tô tiểu thư!" Một người thuộc hạ của Tô Bạch bất bình đi lên, phẩn nộ nói: "Chân của cậu chủ bị thương còn chưa có lành, vì đi tìm cô đã qua mấy ngày rồi không hề nghỉ ngơi, cô ngay cả câu cảm ơn còn chưa còn chưa có nói, như thế nào cô lại có thể đối xử với cậu chủ như vậy!?"

" Không.... Không phải tôi...." Tô Mộc vẫy vẫy tay một cách vô tội, " Tôi không có động vào chân của hắn!"

Sắc mặt Tô Bạch tái nhợt, im lặng không nói, là bởi vì từ trong đau đớn hắn không hồi phục lại tinh thần được.

Hai người đàn ông mặc áo đen đỡ Tô Bạch ra ngoài để đến bệnh viện, nhưng Tô Bạch vừa mới xoay người, liền dùng sắc mặt không tốt quay lại nhìn Tô Mộc đang đứng bất động, hét lên:" Còn không mau đi theo, em đây là muốn đứng một mình ở nơi hoang vu này tới khi nào!?"

" Nga...." Tô Mộc gật gật đầu một cách ngốc nghếch, đi theo phía sau hắn.

Tô Bạch liếc nhìn xuống đôi chân không có mang giày của cô, biểu tình trên gương mặt không vui, kêu một tiếng, " A Đại, ngươi bồi cô ấy lên xe."

" Vâng!"

Một người nam nhân đi đến đối diện Tô Mộc, cúi xuống. Tô Mộc nhìn xuống chân mình, rồi nhìn con đường đầy sỏi đá phía trước, vẫn là ngoan ngoãn ghé lên trên lưng của nam nhân.

Sau khi trở lại bệnh viện, Tô Bạch lại lần nữa được đưa vào khoa chỉnh hình. Bác sĩ nói rằng nó không ổn, xương chân của hắn đã bị gãy, bởi vì vết thương cũ chưa lành, lại làm việc quá sức cho nên vết thương trở nên càng nghiêm trọng.

Tô Mộc sau khi thay một bộ quần áo, mang một đôi giày mới, cô ngồi trước giường bệnh của Tô Bạch, lần đầu tiên cô có cảm xúc áy náy đối với Tô Bạch, cô cúi đầu không lên tiếng, cắt một quả táo, cô không biết mình phải nói cái gì đây.

Tô Bạch nằm trên giường bệnh, liếc mắt nhìn cô, tức giận nói:" Được rồi, đừng cắt."

" Nga... " Tô Mộc buông quả táo xuống, đưa con dao qua" Ăn đi."

Tô Bạch nhíu mày, " Em có chắc muốn anh ăn cái này?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play