Editor: Dương Gia Uy Vũ

"Tỷ tỷ đừng sợ, không phải thuốc độc đâu."

Lâm Trí sờ lên hai mắt đang mở to của cô, đầu ngón tay dừng một lát tại mí mắt cô, dường như đang cảm thán xúc cảm nhẵn bóng xuôi tay này.

Viên thuốc vừa vào miệng đã tan ngay lập tức, Lâm Vãn rất nhanh đã cảm giác toàn thân mất hết sức lực, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Uống viên thuốc vào, cô thật đúng là muốn xong đời* luôn.

* Lâm Vãn chơi chữ: viên thuốc là dược hoàn (药丸), đồng âm với chữ hoàn (完) nghĩa là xong đời, kết thúc.

Lâm Hầu phủ bị hủy diệt chỉ trong một đêm, triều đình huân quý tức giận, đương kim Thánh thượng lập tức hạ chỉ phong tỏa toàn kinh đô, đào sâu ba thước cũng phải tìm ra kẻ cầm đầu.

Có điều đợi đến khi cửa thành giới nghiêm, hai người Lâm Trí đã sớm đào thoát khỏi kinh đô, thậm chí đến khi bắt đầu kiểm tra, Lâm Vãn đã thân ngoài ngàn dặm.

"Phu nhân, Bắc địa lạnh lẽo, không thể so với kinh đô, người nên mặc nhiều y phục hơn mới được."

Tiểu nha hoàn trên mặt bị đông cứng ra hai mảng đỏ ửng, cầm trong tay áo choàng lông thỏ thật dày đi tới, cẩn thận từng li từng tí phủ thêm cho cô.

Lâm Vãn đứng trong sân, nhìn trên mặt đất bị bao phủ trong làn áo bạc tuyết trắng, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô hiện tại miệng không thể nói, phạm vi hoạt động chỉ có trong nhà này, xung quanh đều là người chăm sóc.

Chẳng hạn như hoàng mao nha đầu mười mấy tuổi trước mắt này, nhìn có vẻ cực kỳ gầy yếu, nhưng một bàn tay có thể đập một con cá lóc to đến choáng váng.

Lâm Vãn đến nơi này, quả thật so với mèo Ba Tư tinh quý còn yếu đuối hơn.

"Phu nhân, chúng ta vào nhà đi, bên ngoài đã bắt đầu kết sương rồi. Gia sẽ trở về nhanh thôi."

Trên mặt tiểu nha hoàn biểu lộ ra mười phần vui mừng, vừa nói vừa đỡ tay Lâm Vãn, không nói gì nữa liền đưa cô vào phòng.

Đáng thương cho cô cả ngày cứ như người có trên cao liệt nửa người, bị một tiểu nha đầu xách tới xách lui, còn không thể phản kháng.

Lâm Vãn đang quấy rối hệ thống: "Thằng nhóc kia cho ta uống thuốc gì vậy hả? Ta vẫn luôn là một người câm."

Hệ thống: "Sao, cô biết tên thuốc thì có thể tạo ra thuốc giải chắc?"

Lâm Vãn tức giận: "Thì mi không thể cho ta thuốc giải hay sao? Ta muốn mi có tác dụng gì chứ, suốt ngày chỉ biết cản trở."

Hệ thống: "Không thể, an tâm làm phu nhân của cô đi."

Nhắc đến chuyện này, Lâm Vãn liền tức giận.

Sau khi Lâm Trí đút cô uống thuốc xong, cô vừa mở mắt thì đã đến cái nơi cực lạnh này.

Người xung quanh đều nhận cô là nữ chủ nhân, từng người đều gọi cô là phu nhân, cô ngay cả một câu giải thích cũng không có.

"Tỷ tỷ, ta về rồi đây."

Ngoài viện truyền đến giọng nói vui sướng của Lâm Trí, hắn không âm tình bất định như ở kinh đô nữa, từ sau khi trở về nơi này, cả người giống như trở nên hoạt bát khỏe mạnh hơn.

Màn cửa được nhấc lên, Lâm Trí vừa lộ mặt ra, Lâm Vãn đã quơ lấy chén trà trên bàn, trực tiếp quăng về phía ngưỡng cửa.

Hệ thống: "Ái chà, gan lớn nhỉ. Dám phát cáu với Bạo Ngược, cẩn thận sau này hài cốt không được đầy đủ đấy."

Lâm Vãn uất ức đúng lý nói: "Tiểu biến thái là do ta nuôi, hắn thích ta đối xử với hắn như vậy! Liên quan gì đến mi!"

"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Lâm Trí trực tiếp chạy tới, kéo cô vào trong ngực, ôm cô ngồi vào ghế.

Lâm Vãn đã sớm phát hiện, Lâm Trí đặc biệt thích kề cận cô, tiếp xúc thân mật với cô.

Có thể ôm tuyệt đối không buông tay, có thể nắm tay tuyệt đối không buông ra.

Cô không thể nói chuyện, chỉ có ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.

Lại thấy hắn tươi sáng cười một tiếng: "Nhất định là những nha đầu ngốc này hầu hạ không được tốt rồi, không sao cả, đệ đệ trút giận cho tỷ. Chặt hết tay chân của bọn chúng, treo dưới hiên cửa làm băng côn* được không?"

* Chặt hết tay chân là một hình phạt tàn khốc thời xưa, người bị chặt hai tay hai chân được gọi là nhân côn, vì ở Bắc địa lạnh nên Lâm Trí mới nói là băng côn, biến thành băng.

Giọng điệu của Lâm Trí vẫn thản nhiên như thường, tựa như chỉ là đi bắt con dế tới vậy.

Mấy nha hoàn trong phòng đều bị dọa đến mặt không còn chút máu, nhao nhao quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ.

Lâm Vãn đưa tay cách quần áo bóp cánh tay của hắn, kết quả bóp được một khối thịt cứng rắn, người bị đau lại chính là cô.

"Thôi, tỷ tỷ của ta thiện lương như vậy, tất nhiên không nỡ giết các ngươi."

Hắn vẫy đám người lui xuống, ôm lấy Lâm Vãn, thậm chí còn chun mũi nhẹ ngửi, giống hệt như một chú chó.

Lâm Vãn vỗ vỗ hắn, chỉ chỉ cổ họng của mình.

"Tỷ tỷ, trên người tỷ có mùi máu tươi." Lâm Trí làm như không biết, ngược lại còn chuyển sang đề tài khác.

Lâm Vãn nhíu mày, sau khi cô đến Bắc địa, chỗ nào cũng không được đi.

Bên người có mấy tầng người chăm sóc, lông tóc không hao tổn, sao có thể có mùi máu tươi.

"Thật sự có, sau khi ta rơi xuống vách núi, tỷ tỷ mới có kinh lần đầu."

Hắn dựa đầu vào Lâm Vãn, gần như thở dài nói ra: "Đây là lần đầu tiên, tỷ tỷ tới kinh nguyệt có ta ở bên cạnh."

Lâm Vãn vẻ mặt mộng bức: "Ai nói người cổ đại bảo thủ hả, đánh rắm! Nhìn tiểu đệ đệ biến thái của ta này, ngay cả loại lời như có kinh lần đầu cũng nói đến mặt không đỏ tim không loạn."

Hệ thống nghiền ngẫm nửa ngày, mới nói: "Có phải Bạo Ngược sinh sai giới tính rồi không? Hắn thoạt nhìn hệt như tiểu muội muội của cô vậy, nói không chừng tiếp theo đây sẽ muốn nghiên cứu loại đai nguyệt sự nào dùng tốt."

Lâm Vãn: "..."

Ngay cả hệ thống cũng hoài nghi mục tiêu nhiệm vụ, Lâm Vãn thì càng không chống đỡ nổi.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

"Lâm Trí, nàng dâu nhỏ của ngươi đâu?"

"Nghe nói ngươi mang theo một cô vợ về, đừng có kim ốc tàng kiều nữa, mang ra cho bọn ta nhìn một cái đi!"

Bên ngoài viện bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, lộ ra mười phần ầm ĩ.

Lâm Trí ôm eo cô, đưa tay lấy áo choàng trên ghế đến mặc vào cho cô.

"Bên ngoài là mấy người bằng hữu của ta, tính tình đều tương đối hào sảng, tỷ tỷ không cần bị bọn họ dọa sợ."

Lâm Vãn cứ như vậy bị hắn ôm ra ngoài, vẫn là được áo choàng bao bọc nửa chặn nửa che, thấy được vài người đang ầm ĩ ngoài cửa.

"Lâm Trí, như vầy sao thấy rõ mặt đây, bọn ta nhìn cũng sẽ không mất miếng thịt nào." Một đại hán thô ráp mở miệng.

"Vợ ta ngươi nhìn làm gì, ta thấy nàng ấy đẹp là được."

Lâm Vãn vùng vẫy một hồi, cô không muốn bị hắn ôm vào trong ngực giống như đứa bé, rất mất mặt đó.

Có điều chuyện mà Lâm Trí đã quyết định, không thể dễ dàng lay chuyển, cũng như hiện tại hắn muốn cùng Lâm Vãn dính vào nhau như hai đứa bé sinh đôi, ai cũng không thể động đậy.

"Ta thấy thân thể của vị tỷ tỷ này hình như có chút không khỏe, ta bắt mạch cho tỷ ấy nhé?"

Lâm Vãn vậy mà nghe được một giọng nữ dịu dàng, không khỏi có chút ngẩn người.

Lâm Trí hơi do dự, liền gật đầu, phân phó người dìu Lâm Vãn vào nội viện, còn hắn thì ở ngoại viện tiếp đón mấy vị bằng hữu này.

"Tỷ tỷ đã đính hôn với Lâm Trí từ nhỏ sao?"

Vị cô nương bắt mạch cho cô này, vừa nhìn đã biết ngay là đến từ cao môn đại hộ, không hề giống nữ tử Bắc địa nhân cao mã đại*, ngược lại còn lộ ra sự dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam.

* Nhân cao mã đại (人高马大): chỉ người có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, dáng người khôi ngô. (Theo Baike)

Lâm Vãn lắc đầu, cô nương à, nói ra sợ hù chết ngươi đấy, bọn ta là tỷ đệ.

"Vậy mà Lâm Trí còn gạt bọn ta, nói tỷ là con dâu nuôi từ bé của hắn. Ăn hắn dùng hắn, từ nhỏ đã trông mong gả cho hắn rồi."

Lâm Vãn bĩu môi, ái chà, nhóc con thật không biết xấu hổ, dùng chuyện này để an ủi bản thân cũng rất tốt.

"Sao tỷ tỷ không nói chuyện? Ta là Mộc Nhu, từ nhỏ đã học y thuật, lúc trước khi Lâm Trí được sư phụ cứu, toàn thân đều đầy vết thương, ta còn giúp hắn chữa thương nữa đó..."

Mộc Nhu là một cô nương nói nhiều, không cần Lâm Vãn tiếp lời, tự mình đã tuôn hết ngọn nguồn của Lâm Trí ra ngoài.

Lâm Vãn chỉ chỉ cổ họng của mình, nhẹ nhàng lắc đầu.

"A, thì ra tỷ tỷ là người câm điếc."

Lâm Vãn tỏ vẻ tiểu cô nương cổ đại đều có EQ thấp thế à? Loại chuyện tổn thương người ta này có thể nói thẳng ra mà được sao?

"Tỷ tỷ trúng độc phải không?" Mộc Nhu tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói một câu.

Lâm Vãn lập tức gật đầu, tràn ngập chờ mong nhìn nàng.

"Là Lâm Trí cho tỷ tỷ uống?"

Lâm Vãn tiếp tục gật đầu, tiểu muội muội mau cứu ta.

"Vậy thì không có cách nào khác, ta không dám đắc tội Lâm Trí, tỷ tỷ tự giải quyết cho tốt đi."

Sau khi Mộc Nhu viết một phương thuốc xong, liền cáo từ rời đi, nửa đường cũng không chịu tiếp tục nói với Lâm Vãn một câu, giống như cô là hồng thủy mãnh thú vậy. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.

Quay lại đây, ngươi không cứu ta còn chọc ta làm gì!

"Ta nghe Mộc Nhu nói tỷ tỷ muốn chạy trốn?"

Lúc Lâm Trí trở về, liền bày ra vẻ mặt u ám nhìn cô.

Lâm Vãn lập tức vội vàng lắc đầu: Không, thiếu hiệp, đệ hiểu lầm cái gì rồi? Ta không có gì mập mờ với nàng ta hết!

"Tỷ tỷ, thành thân với ta không tốt sao? Tỷ muốn cái gì liền có cái đó, đệ đệ còn có thể cho tỷ xem chim lớn."

Lâm Vãn: "Hệ thống, có phải hắn đang đùa giỡn lưu manh không vậy? Chim lớn là cái gì ta không hiểu."

Hệ thống cười lạnh: "A, giả bộ ngây thơ cái gì, trước kia khi cô dạy hắn hại người móc chim, cũng không phải nói như vậy."

"Tỷ muốn cái gì, đệ đệ sẽ cho tỷ cái đó. Mấy cái lục lạc nhỏ kia tỷ có thích không? Ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tỷ mang toàn bộ chúng lên, đinh đinh đang đang, ta hơi lay động một chút thân thể của tỷ cũng sẽ động theo, sau đó những cái lục lạc kia sẽ không ngừng vang to, tỷ tỷ cũng —— "

Lâm Vãn một tay bịt miệng hắn, sắc mặt thẹn đến đỏ bừng.

Cô thật không thể để cho Lâm Trí nói nữa, nếu không tay chân ảo* của cô sẽ phải cứng rắn.

*Tay chân ảo (Phantom Limb): là thuật ngữ mà giới y học dùng để diễn tả hiện tượng rất thông thường ở một người sau khi đã bị cưa cụt cánh tay hoặc cẳng chân do tai nạn, nhưng tại vị trí trước đây của tay và chân vẫn có cảm giác như nóng, lạnh, ngứa ngáy, đau buốt... giống như chúng đang tồn tại. Nhưng cũng có trường hợp tay chân còn đầy đủ nhưng vẫn xuất hiện hiện tượng này. Hiện tượng này thường xảy ra với những người có tâm lý không ổn định, bị shock bởi một biến cố nào đó bất ngờ xảy đến với mình.

"Chúng ta rất nhanh sẽ thành thân, tỷ tỷ ngoan một chút. Ta không muốn biến tỷ tỷ thành con rối đâu, chờ chúng ta thành thân xong, ta sẽ để tỷ tỷ nói chuyện ngay có được hay không?"

Lúc nói những lời này hắn vô cùng dịu dàng, thậm chí còn cúi người xuống hôn một cái lên khóe miệng của cô.

"Ta còn muốn nghe xem lúc tỷ tỷ động tình, sẽ gọi ta như thế nào đây này."

Lâm Trí hướng về phía cô nháy nháy mắt, nghịch ngợm như một đứa trẻ đáng yêu.

Hệ thống bất mãn nói: "Cô đừng có run nữa được không vậy, ta sắp bị cô run đến mắc Parkinson* luôn rồi."

* Parkinson: bệnh rối loạn vận động.

Lâm Vãn vẫn đang run rẩy: "Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng đệ đệ thật đáng yêu quá, hệ thống, ta muốn thượng hắn."

Hệ thống: "..."

Một lúc lâu sau hệ thống mới nhăn nhó nói: "Cô có muốn chạy trốn không, ta có thể giúp cô làm thuốc giải."

Lâm Vãn hừ lạnh: "Mi bảo ta đi thì ta đi à, ta còn cần mặt mũi nữa không? Làm xong hắn rồi tính."

Hệ thống: "..."

Trên đầu chữ sắc có một cây đao, nó chưa nói với Lâm Vãn rằng sau khi làm Lâm Trí, có thể sẽ xuất hiện một chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

_________

Dương: Tạm thời lịch đăng của bộ này sẽ là 3, 5, 7 hàng tuần từ 20h ~ 22h nha mọi người. Nếu có thay đổi ta sẽ thông báo sau. Love u.

(っ˘з(˘⌣˘) ♡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play