Editor: Dương Gia Uy Vũ

_____________

"Đinh -- "

Hệ thống: "Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của Lâm đại gia đã đầy, từ đây sẽ đối với cô tiểu yêu tinh này muốn ngừng mà không được."

Lâm Vãn không thèm tán dóc với hệ thống, nhanh chóng đứng lên mặc y phục.

Lâm đại gia quả nhiên là một tên biến thái, cô chẳng qua chỉ tiện tay vớt một cái yếm từ trong nước ra mà thôi, gã liền kích động đến nỗi lấp đầy độ hảo cảm.

"A Trí." Cô vội vàng gọi tên Lâm Trí.

"Tỷ tỷ, tỷ đừng ra đây!" Lâm Trí quát lên bảo cô ngừng lại.

Lâm Vãn đã chạy đến cửa, lại không dám đẩy cửa ra ngoài.

Cô nghe được tiếng kêu đau đớn của Lâm đại gia ở ngoài phòng, nghĩ tới biểu hiện lạnh lùng sát sinh như vậy của Lâm Trí, Lâm Vãn cũng có hơi chột dạ.

Lâm Vãn: "Hệ thống, số liệu này của bọn mi có phải biến thái không vậy? Hiện nay là thời đại hòa bình, mi muốn ta nuôi ra một tên bạo ngược, sẽ không bị bắt đấy chứ?"

Hệ thống vậy mà ấm ức nói: "Nhóm đồng nghiệp của ta đại đa số đều là hệ thống tốt, chỉ có ta là lật xe thôi. Xe này tạm thời không phải ta lái, mục tiêu chính là loại người như thế này, cô bảo ta làm sao bây giờ, ta cũng rất tuyệt vọng mà..."

Nếu như bây giờ hệ thống là đứa bé, Lâm Vãn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nó níu ống tay áo của mình, thút tha thút thít.

"Tiểu tạp chủng, lúc trước không nên để ngươi vào phủ, ngươi lại còn muốn giết cha à?" Lâm đại gia giờ chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dốc, nhưng chưa từng dừng lại việc quát mắng hắn.

"Cha à, cha vẫn nên bớt nói lại thì hơn, trâm vàng trong tay của con không có mắt đâu."

Giọng điệu của Lâm Trí đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, mặc dù còn kèm theo vài phần non nớt, nhưng bởi vì hắn đã đè thấp tiếng nói, ngược lại còn nghe ra được mấy phần ý tứ uy hiếp.

Lâm đại gia vốn là người miệng cọp gan thỏ, bé trai đứng dưới ánh trăng khuôn mặt thanh lãnh, trâm vàng trong tay dính máu, giống như La Sát chuyển thế, bất cứ lúc nào cũng có thể tiễn gã quy thiên.

"Ta mặc kệ ngươi chơi hay làm dạng thiếu nữ gì, nhưng ngươi không được động đến tỷ tỷ của ta."

Lâm Trí đi tới, một cước giẫm lên mu bàn chân Lâm đại gia.

Lâm đại gia này vốn dĩ đã bị bệnh liệt giường, hết lần này tới lần khác bởi vì trong lòng khó nhịn, chống quải trượng còn muốn đến nhìn trộm nữ nhi tắm rửa.

Bây giờ đối mặt với một đứa bé như Lâm Trí, gã cũng không phải là đối thủ.

Huống hồ Lâm Trí trời sinh khí lực lớn, căn bản không giống đứa bé.

"Nghe đây, nếu ngươi dám động vào tỷ ấy, ta sẽ phế bỏ ngươi. Tỷ ấy là tỷ tỷ mà ta thích nhất, ngươi lại dám nhìn trộm tỷ ấy."

Hắn hầu như ghé sát vào bên tai Lâm đại gia nói ra mấy câu, vừa dứt lời, trâm vàng trong tay đột nhiên đâm xuống, trâm nhọn dường như sắp chọc thủng mắt gã.

Lâm đại gia ngay cả chớp mắt cũng không dám, sợ động một chút, tròng mắt trái của mình sẽ khó giữ được.

"Được, ta không động vào con bé, ta cũng không dám nữa, cũng sẽ không tới viện tử này nữa. Chúng ta có chuyện gì từ từ rồi nói..."

Gã lập tức sợ sệt cầu xin tha thứ.

Lâm Trí buông lỏng lực kiềm chế gã ra, Lâm đại gia vừa định thở phào một hơi, không ngờ phần gáy liền gặp một đòn nặng.

"Bốp" một tiếng, gã trực tiếp ngất đi.

Ngay sau đó, một tiếng vang giòn "Răng rắc" phát ra, Lâm Trí đã giẫm lên cổ chân gã.

Nếu Lâm đại gia hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ sợ đã sớm kêu to ra tiếng, bất quá hiện tại gã đã bất tỉnh nhân sự, bởi vì kịch liệt đau nhức nên chỉ co quắp một chút.

Bên ngoài đã khôi phục yên tĩnh, Lâm Vãn ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy, vội vàng mở miệng gọi hắn.

"A Trí, đệ không sao chứ?"

Bên ngoài yên lặng một lát, mới truyền đến tiếng của Lâm Trí.

"Tỷ tỷ, hắn ta ngất đi rồi, ngày mai đệ sẽ quay lại thăm tỷ. Đồ hắn tặng tỷ cũng đừng nhận nữa, cũng đừng để cho người khác thu lại, bởi vì đệ sẽ đau lòng."

Hắn nói xong câu đó, liền rời đi.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến thanh âm sột soạt, có tiếng nha hoàn kinh hô, chắc là tiến đến nhấc Lâm đại gia đi.

Sau khi Lâm Vãn bình tĩnh lại, mới phát giác cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hệ thống: "Cô nuôi Bạo Ngược không tệ nha, ngay cả Lâm đại gia đưa đồ cho cô, hắn cũng biết."

Lâm Vãn cười lạnh nói: "Mi đến tột cùng là hệ thống của ai hả? Tại sao hắn lại biết chuyện trong phòng của ta? Tiểu biến thái là dựa theo biện pháp của mi nuôi lớn, liên quan cái rắm gì đến ta!"

Hệ thống chơi xỏ lá nói: "Quản ai nuôi làm gì, đến lúc đó hắn cũng chỉ ăn thịt của cô."

Từ ngày đó trở đi, Lâm đại gia quả thật không dám lộ diện trước mặt Lâm Vãn nữa.

Bởi vì đã xoát đầy độ hảo cảm của gã, Lâm Vãn không chút do dự dọn dẹp trạch viện của mình một lần, mấy nha hoàn bị mua chuộc kia, hết thảy cô đều lấy cớ phạm sai lầm đưa đến trước mặt Lâm thiếu phu nhân.

Không cần cô nhiều lời, Lâm thiếu phu nhân đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bán hết ra ngoài ngay tại chỗ.

Lâm Trí càng dính lấy cô, cô đi chỗ nào cũng muốn đi theo.

Thậm chí hắn còn học chơi xấu, nhiệm vụ sát sinh mỗi ngày phải hoàn thành, hắn đều muốn có thưởng.

"Tỷ tỷ, đệ giúp tỷ giết một con côn trùng, tỷ phải ôm đệ một cái mới được."

Lâm Vãn thấy dáng vẻ ngẩng gương mặt tinh xảo lên, giang hai cánh tay chờ cô ôm của hắn, cô cũng có chút mệt tim.

"Đệ đã lớn vậy rồi, vẫn còn muốn ôm một cái hôn hôn nâng lên cao sao?"

Lâm Vãn không còn cách nào, qua loa ôm một hồi.

Nào biết được tiểu gia hỏa này ôm lấy cô liền không buông tay, trực tiếp dùng hai tay siết chặt eo của cô.

"Thì sao chứ?"

Lâm Trí dính nhau chỉ trong chốc lát mới nói: "Đồ hắn tặng cho tỷ đâu?"

Đệ đệ lợi hại của ta, đến bây giờ vẫn còn nhớ tới đồ tên biến thái kia tặng cơ đấy.

"Đốt rồi, đồ bẩn như vậy đương nhiên ta sẽ không giữ lại."

Lâm Trí nghe cô nói như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ vui mừng, hắn vùi đầu vào ngực Lâm Vãn, dùng sức cọ xát.

"Tỷ tỷ, đốt rồi thì tốt. Nếu tỷ thích những thứ lặt vặt như lục lạc này, sau này đệ sẽ làm cho tỷ, mang trên tay, buộc trên chân, thắt trên lưng, đeo trên cổ... Chỉ cần tỷ muốn, chỗ nào đệ cũng có thể làm ra đưa cho tỷ!"

Lâm Vãn kinh hãi chọt hệ thống: "Con hàng này đang làm gì thế? Ta không có dạy hắn những thứ này mà, ta là thiếu nữ ngoan có tam quan bình thường, những thứ ngổn ngang này hắn học được ở đâu vậy hả!"

Hệ thống hừ nhẹ: "Cô nên thỏa mãn đi, hắn còn chưa nói chọc thủng một cái lỗ trên ngực, đeo lên cho cô đi là may rồi."

Lâm Vãn: "..."

Tha thứ cho cô, không thể tưởng tượng nổi cái hình ảnh kia.

***

Lâm đại gia thành thật, không có nghĩa là hai người bọn họ có thể sống yên ổn trong phủ.

Tướng mạo tư thái của hai tỷ đệ đều là nhất đẳng, Lâm Vãn phát hiện Lâm Hầu gia bình thường luôn xuất quỷ nhập thần lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện, mà lại thường hay đến chỗ Lâm Trí.

Cô bỗng nhớ tới Lâm thiếu phu nhân trước đó có nói, thượng bất chính hạ tắc loạn.

Làm cha của Lâm đại gia, vị Lâm Hầu gia này cũng có một số đam mê đặc thù, chỉ có điều ông ta cáo già, so với Lâm đại gia càng có thủ đoạn hơn.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Lâm Trí đã liên tiếp ba ngày không đến thăm cô, đây là một chuyện cực kỳ khác thường.

Hệ thống: "Đinh -- Kiểm tra đo lường được cảm xúc của mục tiêu đang dao động kịch liệt."

Lâm Vãn nhíu mày: "Hắn sao rồi?"

Hệ thống: "Đinh -- Kiểm tra đo lường được mục tiêu đã mở ra cánh cổng thế giới mới!"

Lâm Vãn: "Hệ thống, hắn đang ở đâu? Mi đừng làm ta sợ, mở ra cánh cổng gì?"

Hệ thống trầm mặc một lát mới nói: "Tóm lại không phải là cánh cổng cô thích!"

Nói thật, bây giờ cô tự sát còn kịp không?

Lâm Vãn vẫn đứng ngoài cửa viện chờ hắn, Lâm Trí được người khác nâng về.

Hắn đỏ bừng cả khuôn mặt, trong miệng đang rầm rì nói gì đó.

"A Trí." Lâm Vãn đột nhiên giật mình, đến gần mấy bước đã nghe được mùi rượu.

"Vãn Vãn à, hôm nay dẫn nó đi thấy chút việc đời, nam nhân của Lâm Hầu phủ chúng ta cũng không thể lớn lên hèn nhát được."

Lâm Hầu gia mặc một thân áo gấm đen như mực đi đến trước mặt cô, trên mặt là dáng vẻ hòa ái dễ gần, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng nên ngược lại nhìn vẫn rất tốt.

Trong cử chỉ luôn có một vẻ tiên phong đạo cốt, thế nhưng khi ông ta vẫn chưa xích lại gần, Lâm Vãn đã nhìn thấy trên người ông ta có một vòng âm khí nồng nặc.

Trên tay của ông ta nhất định đã dính đầy mạng người, mang một đứa bé tám tuổi như Lâm Trí đi uống rượu, còn uống say, cũng đủ để thấy lão già này biến thái đến cỡ nào.

"Hầu gia, A Trí vẫn luôn là đứa bé ngoan, ngài muốn đệ ấy thành tài, cũng không thể để hắn mới tám tuổi đã uống rượu được. Thân thể này của đệ ấy cũng không chịu nổi đâu phải không?"

Lâm Vãn ngoài cười nhưng trong không cười, hệ thống quy định cô là Bạch Liên Hoa trước mặt mục tiêu, còn đối với người khác thì không cần băn khoăn như vậy.

"Vãn Vãn của chúng ta lá gan ngược lại rất lớn, cha ngươi không có tiền đồ còn khen ngươi yếu ớt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất hiểu chuyện. Theo bản hầu thấy, nó muốn ngươi làm bảo bối của nó, còn kém xa lắm đây!"

Lâm Hầu gia cười mà không cười, đi đến trước mặt của cô, đưa tay sờ sau gáy cô.

Trên ngón tay nam nhân có vết chai, động tác chậm rãi, hầu như làm rơi hết cả da gà cô vừa nổi lên.

Lâm Vãn xoay người, tránh khỏi vuốt ve của ông ta.

"Thì ra Hầu gia là đến trút giận thay cho đại gia, nếu ta đắc tội cha, nhận lỗi với hắn là được, sao ngài phải ra tay với một đứa bé như A Trí chứ!"

Cô ngẩng đầu, trong lời nói lộ ra sự cứng rắn, thần sắc cũng mang theo vài phần cảm xúc phẫn nộ lộ ra bên ngoài.

Lâm Hầu gia sờ lên sợi râu dài trên cằm, nhẹ nhàng nheo mắt lại.

"Nếu ngươi là bé trai, đối với lời mời lần này của ngươi, bản hầu nhất định sẽ vui vẻ nhận."

Ông ta tiến lại gần, đè thấp giọng nói một câu, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, liền cao giọng cười lớn rời đi.

Toàn bộ thân thể Lâm Vãn đều cứng đờ, Lâm Hầu phủ này đúng là sự tồn tại như ma quỷ, Hầu gia thích đùa bỡn bé trai, đại gia thích đùa bỡn bé gái.

Hai người bọn họ cũng coi như là vãn bối được nuôi lớn trong phủ, nói bọn hắn không cần mặt mũi, là đang sỉ nhục ba chữ "Không cần mặt" này.

Lâm Vãn nổi giận đùng đùng nói: "Hệ thống, có thuốc liệt dương không? Ta muốn thiến bọn hắn!"

Hệ thống nửa ngày mới hồi đáp: "Hệ thống bọn ta không cho phép hại người, kí chủ muốn gây sự, chỉ có thể tự mình phấn đấu!"

Lâm Vãn cắn răng: "Mi nói xem ta cần mi làm gì?"

Hệ thống ủy khuất nói: "Mỗi ngày ta đều ban thưởng cho cô đóa hoa nhỏ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cô không có bạn trai vẫn có người tặng hoa, còn gì không hài lòng. Ta còn có thể lật xe nữa đó!"

Mắt thấy Lâm Trí được người ta đặt lên giường, Lâm Vãn mặt lạnh lùng lau cho hắn.

"Tỷ tỷ, tỷ đến rồi, tỷ tỷ chờ đệ một chút, sau khi đệ trưởng thành sẽ có thể làm rất nhiều chuyện, đệ mang tỷ ra ngoài, không muốn ở chỗ này nữa... Đệ làm lục lạc cho tỷ, làm đồ trang sức, cái gì đệ cũng đều làm cho tỷ, đến lúc đó đồ dùng trong ngoài ăn mặc của tỷ đều là đệ làm, hì hì ha ha..."

Lâm Trí bắt lấy cổ tay của cô, cười đến không hề hay biết, thậm chí còn ôm lấy cánh tay của cô coi như bảo bối.

Lâm Vãn hơi im lặng, cô cảm thấy mình dưỡng thành không phải là Tiểu Bạo ngược, mà là tiểu sắc lang.

Còn cái gì gọi là đồ dùng trong ngoài ăn mặc đều là hắn làm, Lâm Hầu gia đến cùng đã dẫn hắn đi mở ra cánh cổng thế giới mới gì vậy chứ!

_________

Tác giả có lời muốn nói: Chương này vẫn có hồng bao rơi xuống ~ đinh --

Các tiểu thiên sứ có ý kiến gì, có thể nói ra.

Lần đầu tiên ta viết xuyên nhanh, có hơi khẩn trương, hơn nữa còn là chuyện mau xuyên có chút biến thái, các ngươi đừng nên ghét bỏ sự hắc ám này nha.

Phía sau có thể mang đến cảm giác nữa nha! Chờ Tiểu Bạo ngược nhà ta lớn lên các ngươi sẽ biết, nhanh trưởng thành a ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play