Ánh mắt Roth vô cùng thích thú tạm dừng trên mặt Bruce vài giây, gã lộ ra một nụ cười giả dối: “Xem ra ngài quả thật không có hứng thú với người kia rồi.” Gã phất phất tay, “Vậy không nên ở đây phơi nắng nha, dễ bị cảm nắng.” Hai tên phần tử vũ trang đi tới, áp giải Bruce về nhà tù.

Năm giờ bốn mươi ba phút, từng giây từng giây trôi qua.

Randall thấy kỳ lạ là đầu óc mình thế mà vẫn còn tỉnh táo. Nước bắt đầu thoát ra từ bên trong, hắn biết nước trong khắp cơ thể đang theo mỗi một lỗ chân lông trên người bốc hơi thoát ra ngoài. Đặc công tóc vàng liếm đôi môi khô khốc, lại nếm được một cỗ vị tanh mùi máu, mùi vị kia qua cổ họng tiến vào dạ dày rồi xộc lên xoang mũi, dâng lên một trận ghê tởm mãnh liệt. Thanh niên bắt đầu ho khan, giữa những đợt hô hấp hắn nghe thấy lá phổi của mình phát ra tiếng thở dốc khò khè do không kham nổi trọng trách. 

Randall chớp mắt, cảnh vật trước mắt mơ mơ hồ hồ. Ánh mặt trời bỏng rát có vẻ cuối cùng cũng dịu bớt đi một ít, Randall không biết đây có phải là ảo giác của bản thân mình hay không, mệt mỏi giống như một cơn ác mộng bao phủ thần trí hắn, từng cơn đau đớn trong đầu giống như dòng điện luân chuyển liên tục, mỗi khi đau đớn ập đến lại khiến đặc công tóc vàng giật khẽ một cái.

Qua một thế kỷ. Có lẽ là hai.

Sắc trời bỗng tối sầm đi. Randall cố sức ngẩng đầu, hắn cũng không ngạc nhiên khi hầu hết các giác quan của mình đa số đều gần như mất đi hiệu lực, hắn nhìn không rõ xung quanh có còn người hay không, hắn không cách nào cảm nhận được khí lực, cánh tay đã bị trọng lượng thân thể ép đến cứng còng. Đặc công tóc vàng hít hít mũi, hắn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trời mờ mịt, nhưng vẫn thấp giọng cười.

“Tối nay hẳn sẽ mưa đi.” 

Những đám mây xám xịt dần dần tụ lại.

Mưa ấy vậy mà thật sự trút xuống, một cơn mưa giữa sa mạc, hiếm thấy giống như thần tích. Từng hạt mưa lớn nện thẳng xuống mặt, nhưng đặc công tóc vàng đã vô pháp cảm nhận. Hắn nhắm mắt lại, giống như đã ngủ.

Một kẻ trông coi tiến đến, gã đưa tay dò xét dưới mũi Randall, sau đó lại vỗ mạnh hai má đặc công, đối phương không phản ứng chút nào. Gã do dự một hồi, sau đó đi về phía nhà đất ngay cạnh bên.

Thanh niên tóc vàng bị trói trên thập tự giá thô ráp bất động như đã chết, mưa rơi ướt đẫm quần áo đơn bạc của hắn, bó quanh đường cong thân thể thon dài, cường kiện, những sợi tóc lấp lánh tỏa sáng từ hai bên thái dương thuận theo dán lên khuôn mặt, từng giọt nước mưa theo tóc hắn nhỏ xuống, thấm vào trong áo. Thanh niên bị bọn họ không đặt vào trong mắt này có thân thể xinh đẹp cùng khuôn mặt tuấn mỹ đường nét như tượng tạc, hắn nhắm mắt lại, giống như tác phẩm điêu khắc không chút sức sống, lại sinh động đến mức có thể sống lại bất cứ lúc nào.

Mềm mại, kiên cường, dẻo dai, xinh đẹp.

Tựa như vị thần hy sinh vì chính nghĩa.

Roth vừa bước ra liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Roth thất thần vài giây. “Hắn là Beta thật sao?” Gã thì thào tự hỏi, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng.

“Thả hắn xuống đi.”

Hai tên thủ vệ tiến lên phía trước, bọn chúng thô lỗ cởi trói, đem đặc công tóc vàng từ trên cọc gỗ thô ráp gỡ xuống, thanh niên trong tình trạng hôn mê không còn chút trực giác và sức lực nào, lập tức từ trên ngã xuống.

Roth đội mưa đi tới.

“Tên này quả thực là may mắn, trước khi bị phơi thành xác khô thì trời lại đổ mưa.” Gã Beta tỉ mỉ quan sát mặt Randall một hồi, nhìn bọt nước từ xương mày người nọ run rẩy rơi xuống, tiếp đó xẹt qua lông mi và mí mắt, chảy qua cánh môi có phần ướt át.

Randall mở mắt. Hắn phải định thần mất một lúc lâu mới phát hiện mình đã rời khỏi cái thập tự giá chết tiệt kia. Đôi mắt xanh lam hơi nheo lại, bởi vì nước mưa chảy vào mà cảm thấy chua xót khó chịu. Hắn đối diện với ánh mắt của Roth.

Gã beta lui mạnh về sau một bước, trên mặt gã lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét. —— Vị thần tóc vàng xinh đẹp vừa rồi, vừa mở to mắt liền lập tức biến thành người phàm. Một người không chút ưu điểm, vô cùng bình thường. Sinh mệnh bình thường như vậy, thật sự là khiến người ta ghê tởm.

Roth lạnh lùng vứt ra câu tiếp theo: “Đem hắn về phòng giam, trông chừng.” Gã nhanh chóng rời đi.

Randall chớp mắt một cái, tùy ý hai gã thủ vệ kia nửa tha nửa kéo hắn mang về nhà giam.

Bởi vì một cơn mưa bất ngờ, mùi ẩm mốc nồng đậm tràn ngập trong phòng giam, hơi ẩm bỗng chốc dày đặc lên. Đặc công tóc vàng bị kéo lê, mũi chân kéo thành một vệt nhỏ trên mặt đất. Hắn nhìn thấy Roth đang đứng trước cửa buồng giam Bruce.

Roth mở cửa phòng giam, Bruce đi ra. Xem ra bọn họ còn có một cuộc “gặp mặt riêng”.

Randall ngẩng đầu, hắn hướng phía Bruce đang cất bước rời đi lộ ra một nụ cười tươi. Ánh mắt nam nhân tóc đen dừng trên mặt hắn hai giây, sau đó rời đi.

Randall thấy Bruce cong khóe môi, y cười đáp lại hắn. ‘Vừa rồi hẳn là ảo giác đi’, đặc công tóc vàng nhủ thầm trong lòng một câu. Hắn bị ném mạnh vào gian phòng giam nhỏ hẹp mốc meo kia, sau đó là tiếng ổ khóa một lần nữa bị khóa lại vang lên. Randall nằm trên mặt đất trở mình, hắn đem mình “lăn” tới chỗ có nhiều cỏ khô một chút. 

—— Mà, cũng không hẳn là ảo giác chưa biết chừng.

Sau đó hắn nhắm mắt lại, ngón tay vô lực mà buông lỏng.

Mưa trên sa mạc đến nhanh mà đi cũng nhanh, khi Bruce bị đưa trở lại nhà tù thì mưa đã tạnh, chỉ còn lại chút ẩm ướt trong không khí, chứng minh nơi này ban nãy vừa có hơi nước đến thăm.

Nam nhân tóc đen dừng lại trước cửa buồng giam. Gã thủ vệ đeo súng đã mở cửa xong, không kiên nhẫn mà thúc giục.

Đặc công của y nằm trên mặt đất, miệng vết thương dữ tợn hơi khuất phía vách tường cứng rắn, nhìn không rõ sắc mặt.

“Để tôi vào xem cậu ta.”

Gã thủ vệ nhất thời không kịp phản ứng, gã ngốc lăng chuyển hướng nhìn sang nam nhân tóc đen, trên mặt Bruce không lộ vẻ gì, khí thế lạnh như băng trên người lại hiển lộ vô cùng rõ ràng.

Gã thủ vệ cũng là một Alpha, trong một khắc đó một cảm giác sợ hãi chợt dâng lên trong lòng gã. Bọn chúng phải trông coi một người vô cùng đáng sợ. Loại khí tức này không phải là pheromone sinh lí bình thường của Alpha, chúng thuộc về một cường giả với uy thế bẩm sinh. Gã thủ vệ như rối gỗ bị giật dây chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của đối phương, ma xui quỷ khiến mở cửa cho Bruce.

Bruce bước vào buồng giam.

Y nghe được tiếng rên khe khẽ của đặc công tóc vàng. Bruce ngồi xổm xuống, y nhẹ nhàng xoay người Randall lại. Nước mưa trên người đặc công của y còn chưa khô hết, áo phông dán sát trên người bị nhiệt độ cơ thể hong đến ấm nóng lại ẩm ướt. Động tác nam nhân tóc đen tạm dừng một chút, y hơi nghiêng đầu, tên thủ vệ kia còn đứng ở cách đó không xa, cảnh giác nắm chặt súng. Trong buồng giam sơ sài tràn ngập mùi ẩm mốc cùng bụi đất, gã Alpha kia vẫn chưa chú ý đến mùi máu trên người đặc công tóc vàng ẩn chứa pheromone Omega thậm chí còn mãnh liệt hơn cả mùi ẩm mốc.

Đặc công tóc vàng rõ ràng bởi vì sốt cao mà rơi vào hôn mê, Bruce nhìn mồ hôi tinh mịn chảy ra từ trán đặc công, môi hắn khô nứt mang theo tơ máu. Randall trong cơn sốt cao khẽ run rẩy, tóc vàng hai bên gò má hơi vểnh lên, hai mắt nhắm chặt, đôi mắt dưới mí mắt chuyển động nhanh lại dữ dội, hắn đang nằm mơ, nhìn qua thực không an ổn.

Bruce một lần nữa giúp đặc công băng bó lại vết thương bị chính mình xé rách, khi quấn chặt băng gạc y nghe Randall thấp giọng đứt quãng nói mê, rầm rầm rì rì lên tiếng.

“...s ….s …” 

Nam nhân tóc đen ngồi xổm bên người đặc công của mình, khí tức ngọt ngào của Omega không ngừng ăn mòn thần kinh y, nhưng trưởng quan CIA cấp cao cũng không lập tức đứng dậy. Y chăm chú nhìn Randall hai giây, sau đó đưa ngón tay đặt lên cổ đặc công tóc vàng. Mạch đập dưới ngón tay vẫn đang đập như trước, tốc độ so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ. Y có thể tưởng tượng ra máu đang tại bên trong cơ thể hôn mê này nhanh chóng tuôn trào, mang đến cho cơ thể sức sống và hồi phục.

Bruce luôn luôn thích sinh mệnh đủ mạnh mẽ.

Đặc công của y còn sống, cho dù đau đớn, mệt mỏi, thần chí không rõ, nhưng vẫn như cũ có thể mở mắt. Nhiệt độ cao hơn cơ thể bình thường truyền qua đầu ngón tay, nơi hai làn da tiếp xúc tựa như bị bỏng, Bruce phát hiện y trong một khoảnh khắc đã hy vọng được chiêm ngưỡng đồng tử màu xanh lam của Randall. Đặc công đối với đụng chạm của Bruce tựa hồ có chút cảm giác, đỉnh đầu với mớ tóc vàng hỗn loạn dụi dụi cọ cọ lung tung trên tay Bruce, giống như động vật họ nhà mèo nào đó ngủ đến mơ mơ màng màng.

Bịn rịn quyến luyến trong vô thức.

Bruce cứng ngắc một chút, y có thể cảm giác được khát vọng đụng chạm của Randall đối với mình, đồng thời khẳng định đây đều là do pheromone tác động đến.

—— Bằng không y sẽ không bởi vì loại hành động vừa làm càn vừa ấu trĩ này, nảy lên một chút rung động thoáng qua như thế.

Trưởng quan CIA cấp cao đứng bật dậy tránh ra.

“... Hô ——” Đặc công tóc vàng cảm thấy hai mắt mình như bị keo dính dán chặt, phải cố hết sức mới mở ra được. Hắn qua quýt dùng tay gãi gãi vết thương bởi vì ngâm nước mưa mà trở nên ngứa ngáy, lại phát hiện băng gạc rời rạc đã được quấn chặt lại lần nữa. Randall chớp chớp mắt, sau đó chuyển hướng nhìn, hắn nhếch môi cười cười với Bruce ngồi ở buồng giam đối diện: “Cảm ơn, Bruce.” 

Trưởng quan hắn có vẻ thờ ơ với nụ cười này. Bruce chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó nói: “Bảo trì thể lực đi, tình hình của cậu cũng không tốt lắm đâu, James.”

Randall cười khanh khách, hắn nhìn bộ dáng Bruce liền biết trưởng quan hắn đã lấy được tin tức mà y muốn. “Đã biết kẻ muốn đưa ngài vào chỗ chết là ai sao?” 

Nam nhân tóc đen nhìn hắn một cái, sắc mặt bình thản: “Đây không phải vấn đề cậu nên quan tâm.” 

Randall không nhịn được lắc lắc đầu, ngữ khí hắn thản nhiên, giống như người đối diện cũng không phải là lãnh đạo trực tiếp của mình. “Tôi biết, chuyện của ngài không quan hệ gì đến tôi, chỉ là, hiện tại chúng ta ngồi chung một thuyền, Bruce.” Hắn mệt mỏi gọi tên Bruce, từ đơn từ miệng hắn phát ra khúc chiết lại mềm mại.

Bruce sững người một chút.

Đặc công tóc vàng thở dài một hơi: “Ngài cũng thấy được tình trạng của tôi rồi đó, ” hắn bĩu môi, nói tiếp: “Nếu ngài đã có được tin tức ngài muốn, chúng ta có thể rời đi chưa?”

Bruce đánh giá đặc công tóc vàng, chậm rãi mở miệng: “Cậu không cần để ý chuyện này, Randall.”

Ánh mắt Randall mới một khắc vừa rồi còn thanh tỉnh sau lại từ từ tan rã. Trong miệng hắn lầu bầu, nghe vào mơ hồ không rõ: “Bây giờ tôi là hộ vệ của ngài mà, sao có thể ….” Thanh âm của hắn thấp dần, đặc công tóc vàng giãy dụa một cái, dường như muốn từ cơn buồn ngủ mãnh liệt này thoát ra.

Hắn mở lớn mắt như trước, nhưng trong mắt lại không có tiêu cự. Randall nằm trên mặt đất, hắn nhìn vào mắt Bruce, thế nhưng lại không cách nào hiểu được cảm xúc bên trong.

Trưởng quan tóc đen nhàn nhạt nói: “Cậu làm rất tốt, Randall, cậu làm rất tốt.”

Đặc công mông mông lung lung, hắn thậm chí đã không còn khí lực để nghĩ xem Bruce nói cái gì, trực giác nói cho Randall, hắn vừa rồi hình như đã nghe được thứ gì đó không tầm thường nha~.

Nhưng hắn đã mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi.

Bruce nhìn đặc công của mình chậm rãi nhắm mắt lại, đồng tử màu xanh lam dần dần biến mất.

“Bây giờ tôi bảo vệ cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play