Gió trên sa mạc ban đêm điên cuồng lại lạnh lẽo, đá sỏi trên mặt đất cứng ngắc cộm chân, Randall từ từ khép mắt, cảm nhận từng hạt cát thật nhỏ cắt qua mặt.
Xe Jeep không còn nhiên liệu cũng xem như đã hỏng, phương hướng trong đêm tối trên sa mạc lại khó có thể xác định, bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ, dùng cỏ khô bị ném trong cốp sau trải xuống mặt đất bên cạnh chiếc xe làm đệm, hai người thay phiên canh chừng. Dây cung trong đầu vẫn kéo căng như cũ, giật giật đau đớn. Hắn chậm rãi giơ tay lên quơ quơ, sau đó gỡ chiếc đồng hồ thể thao tả tơi kia xuống.
Thuốc còn năm viên.
Đặc công tóc vàng thở dốc, hắn dốc toàn bộ năm viên thuốc kia vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống bụng. Vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, Randall nuốt ngụm nước miếng. Bruce ngồi ở đầu kia chiếc xe, đặc công phải nheo mắt lại mới có thể thấy được bóng người mơ mơ hồ hồ của của người đàn ông tóc đen.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, đặc công tóc vàng nhắm mắt lại, hắn cảm thấy cơn sôi trào ầm ĩ náo động trong máu kia đang dần dần lắng xuống, chỉ còn lại mệt mỏi. Hiện tại không phải là lúc để phát tình. Cho dù áp chế tạm thời lúc này chỉ mang đến phiền phức càng lớn hơn nữa về sau, nhưng chỉ cần không phải tại trước mặt Bruce là được.
Màn sương trắng trong không khí biến mất không thấy tăm hơi. Hắn khi lạnh khi nóng, cảnh vật quanh mình cũng trở nên mờ mịt không rõ. Randall uống thuốc kích thích (là thuốc kích thích năng lực) ngồi bên cạnh chiếc Jeep, tấm sắt lạnh như băng kề sát đầu hắn, thanh niên tóc vàng thở phào một cái, những viên thuốc màu trắng bé xíu đó đem lại hiệu quả không tệ, còn có thể hạ sốt. Thanh niên sờ sờ vết thương trên thắt lưng, kỹ thuật băng bó của Bruce rất tốt, dưới tay là băng gạc khô ráo, máu đã ngừng chảy. Năng lực hồi phục của đặc công breakpoint luôn luôn kinh người, chỉ cần máu ngừng chảy, miệng vết thương như vậy thường cũng chỉ cần khoảng bốn năm ngày là khép miệng.
Trong đầu loạn thành một đống, đau đớn cùng sốt cao dường như khiến đặc công tóc vàng xuất hiện ảo giác, hắn thấy rất nhiều Bruce, đứng trong tuyết, đứng bên ngoài buồng kính, ngồi dưới ánh sáng ảm đạm trong buồng trực thăng. Những hình ảnh mà mỗi khi hắn chật vật bất kham nhất, cả người dính đầy bùn đất và máu tươi, vừa ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy.
Giống như một quy luật kỳ quái nào đó.
Đặc công tóc vàng từ từ xiết chặt ngón tay, chỗ nào trong đầu cũng đau đớn mãnh liệt, bản năng của Omega giống như một con mãnh thú bị giam cầm trong cũi sắt, không ngừng gào thét, móng vuốt sắc nhọn cào lên gông xiềng kim loại, từng tiếng vang ‘ken két’ vang lên trong đầu Randall.
Randall dường như có thể nghe thấy được tiếng thở dốc ồ ồ của chính mình, tựa như có thứ gì nghẹn ở cổ họng, thô ráp ma sát lên thanh quản của hắn. Thanh niên chậm rãi giật giật thân thể, hắn dùng một tư thế không tự nhiên đem trán của mình dán lên thân xe Jeep, ý đồ giảm xuống một chút nhiệt độ. Cho dù kim loại lạnh lẽo đem lại tác dụng không đáng kể, Randall thở dốc, cảm giác mãnh thú trong đầu không ngừng thét gào. Nó khát vọng được tự do, được phóng thích.
Lông mày nhạt màu của đặc công tóc vàng không biết từ lúc nào đã nhăn chặt lại, hắn lắc lắc đầu.
Không. Không được. Không phải bây giờ.
Hạt cát vàng óng chậm rãi từ giữa những ngón tay thanh niên chảy xuống, giống như một con sông mảnh nhỏ. Hai tay theo hắn thiếp đi mà dần thả lỏng, lông mi khép lại phủ thêm một bóng mờ bên dưới mí mắt.
Vạn vật tĩnh lặng.
Lúc tỉnh lại Randall thậm chí còn không biết mình đang ở chỗ nào. Hắn nâng lên cánh tay cứng ngắc dụi dụi mắt, sau đó mới thấy lọt vào mắt mình là đất cát khắp nơi cùng những cây xương rồng cực lớn.
Sa mạc.
Thanh niên dựa vào chiếc Jeep đã hỏng từ sớm kia, từ từ đứng dậy. Hắn nhanh chóng kiểm tra lại tình trạng thân thể mình trong vài giây. Sốt đã lui, vết thương ở thắt lưng cũng không bị nứt ra, máu đã sớm ngừng chảy, thế nhưng đặc công lại vẫn cảm thấy mỏi mệt như trước, giống như “giấc ngủ” vừa rồi đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng. Randall thử thăm dò nắm lại tay, sức lực suy yếu khiến hắn có chút kinh ngạc. Đặc công tóc vàng thở dốc, hoạt động tay chân một chút, mặt không đổi sắc mà xem nhẹ đau đớn tựa như toàn thân bị xé toạc kia.
Nhưng hắn không cách nào xem nhẹ được sự yên tĩnh này như xem nhẹ đau đớn kia.
Sự thật thực hiển nhiên, Bruce không có ở đây.
So với dự đoán của hắn thì muộn hơn một chút, nhất là sau chuyện đêm qua. Một omega bị thương, không thể tự khống chế dục vọng, có lẽ không phải là lựa chọn tốt nhất để đi chung đường.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, trời mới tờ mờ sáng, xung quanh sa mạc là một mảnh xám xịt, đằng xa xa có một bụi xương rồng cao khoảng 2-3m đứng sừng sững. Đặc công tóc vàng cúi đầu, ngón tay vuốt qua chiếc nơ bướm được thắt bằng băng gạc lộ ra dưới áo. Khóe môi nam nhân lộ ra một nụ cười như có như không.
Có thể rời khỏi sa mạc này hay không, chắc là phải dựa vào vận khí nha.
Súng lục không ở trên người, nhưng may là vẫn còn mã tấu. Randall xoay người vào trong xe Jeep, định nhìn xem còn thứ gì có thể dùng được.
“Soạt —— ”
Randall khựng lại động tác, hắn đang ở trong xe nửa cong thắt lưng, sau khi nghe được tiếng vang nhỏ kia thì lại tựa như báo săn mồi, chậm rãi hạ thấp thân thể, lặng yên mai phục trong xe Jeep, tay nắm chặt mã tấu.
“Cậu đang làm gì?”
Thanh âm nam nhân từ bên ngoài xe Jeep truyền tới, Randall hơi ngẩng mặt lên, hắn nhìn thấy Bruce Stewart vẻ mặt cười như không cười đứng ở ngoài xe, đang nhìn hắn.
Đặc công tóc vàng sửng sốt vày giây, sau đó “hắc hắc” cười rộ lên. Hắn đứng dậy từ trong xe, “Sir, tôi nghĩ ngài đi rồi.”
Bruce hơi thoáng nhướn mày, thản nhiên thêm vào một câu: “Sau đó thì không trở về?”
Randall nhún vai: “À thì, đó không thể nghi ngờ là lựa chọn sáng suốt nhất, trưởng quan. Dù sao tôi cũng là một thiết bị định vị di động.”
Nam nhân tóc đen nhìn Randall từ trên xe nhảy xuống, động tác rất lưu loát: “Nếu cậu chỉ có thể nhìn xa được đến đó, James, tôi không thể không thừa nhận tôi có chút thất vọng.” Y nhìn lướt qua thắt lưng của Randall, rất vừa lòng khi không nhìn đến màu đỏ của máu, “Hạ sốt rồi?”
Động tác Randall dừng một chút, “Phải,” hắn lên tiếng, cười nói: “Công năng khôi phục của breakpoint, ngài cũng biết mà.” Nụ cười của đặc công tóc vàng nhìn qua còn có chút khoe khoang không nể nang gì: “Ý của ngài là ngoài những kẻ truy đuổi đó, còn có người có thể thông qua thiết bị định vị trên người tôi mà tìm được chúng ta?”
Bruce gật đầu, “Garcia biết điều này.”
Randall cười, “Nữ sĩ quan phụ tá của ngài thật đắc lực nha.”
Bruce nhìn hắn một cái: “Phụ tá của tôi phụ trách rất nhiều việc, một trong số đó là báo cáo mọi hành động của cậu với tôi.”
Randall nghiêng nghiêng đầu: “Trách không được cô ấy luôn nhìn chằm chằm tôi, không biết còn tưởng rằng nữ sĩ quan beta thân ái của chúng ta có ý gì với tôi đó nha.”
Bruce đem đồ trong tay đưa cho đặc công tóc vàng, nói: “Tôi chưa từng đồng ý giúp cậu chuyển lời bày tỏ đâu, James.”
Randall giật mình ngây người một chút, hắn áng chừng cái siêu Bruce đưa cho mình, bên trong một lần nữa được đổ đầy nước. Đặc công tóc vàng chớp mắt một cái, hắn đương nhiên biết trưởng quan của mình ý chỉ điều gì.
Nam nhân tóc đen thản nhiên nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ không hề trộn lẫn pha tạp bất luận cảm xúc nào.
“Sir,” đặc công tóc vàng bỗng nhiên mở miệng, hắn dựa trên cánh cửa xe Jeep với lớp sơn bên ngoài đã bong tróc gần hết do bão cát, lắc qua lắc lại cái siêu đầy nước kia.
“Tôi có thể gọi tên ngài không?”
Bruce nhướn mày, y nhìn Randall: “Để thể hiện thành ý lựa chọn cậu làm ‘bạn đồng hành’, câu trả lời là có thể.”
Randall nhếch môi nở nụ cười: “Bruce.”
Nam nhân tóc đen hơi nhếch khóe miệng xem như đáp lại với đặc công không kiêng nể gì của y, sau đó dời đi đề tài:“Nguồn nước ở cách đây không xa, cách đây khoảng 2km có một ốc đảo nhỏ.”
Tại nơi thế này, chỗ có ốc đảo là chỗ có thành thị.
Randall mở nắp siêu nhấp một ngụm, có vẻ như việc hưởng thụ thành quả lao động của trưởng quan khiến đặc công tóc vàng vô cùng thỏa mãn. “Xuất phát chứ?”
Nam nhân tóc đen đã dẫn đầu đi về phía trước.
Randall đứng tại chỗ, hắn chớp mắt nhìn bóng dáng Bruce, cho dù chỉ trong vài giờ đã xảy ra nhiều biến cố trắc trở như vậy, trong vụ nổ, khi trốn chạy và cả khi chiến đấu, nam nhân kia vẫn như trước thẳng tắp kiên cường. Dòng nước ngọt lành theo thực quản chảy xuống dạ dày, mang đến một luồng cảm giác thoải mái cùng sảng khoái khiến người ta tưởng muốn vươn vai giãn gân đánh cái ngáp, Randall xoa xoa mái tóc vàng của mình, tùy tiện đưa tay lên quệt bớt đất cát trên mặt, hắn vẫn cứ chật vật bất kham như vậy, đau đớn, bị bản năng tra tấn, nhưng tâm tình lại vui sướng.
Đặc công tóc vàng bám sát, dấu chân trên sa mạc rất nhanh đã bị dòng cát vàng phủ lên. Hắn không xa không gần đi phía sau Bruce, khoảng cách giữa hai người không dài. Randall xách theo cái siêu, lắc lư bước lên những nơi trưởng quan của hắn đã bước qua, cười giống như một con mèo lén trộm được thịt.
Mặt trời đang dần dần lên cao.
Hai km không tính là xa, hai người đi rất nhanh. Randall dọc theo đường đi vẫn luôn cảnh giác cao độ, nhưng truy binh trong dự đoán cũng không có xuất hiện. Lúc ấy bọn họ cũng không thể xác định được đội vũ trang địa phương tối qua là do nắm được tín hiệu từ thiết bị định vị của Randall, hay là chỉ nghe mệnh lệnh từ kẻ khác biết được vị trí của họ mà đến. Nhưng hiện tại xem ra có lẽ là vế sau.
Điều này cho phép Randall thở ra một hơi, nhưng cũng đồng nghĩa với hung hiểm phía trước. Bọn họ đã đi vào sa mạc, phía sau không có đường lui, chỉ có đến thành thị mới có thể kết nối liên lạc với thế lực tình báo CIA tại khu I, trở lại nước Mỹ, kẻ muốn bọn họ vùi thây hiển nhiên cũng biết rõ điểm này.
Bruce ở phía trước dừng cước bộ. Y quay đầu lại, ánh nắng từ mặt bên chiếu rọi tới, nam nhân tóc đen không thể không nheo lại đôi mắt mới có thể nhìn thấy rõ gương mặt Randall.
Đặc công tóc vàng cũng dừng bước lại theo, giữa bọn họ cách nhau mấy mét, hắn ném chiếc siêu trong tay cho Bruce.
Trưởng quan cao cấp CIA nhanh tay lẹ mắt dùng tay trái tiếp được chiếc siêu đập tới ngay mặt, y mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn Randall một cái, đặc công của y cười phì một tiếng.
Randall nhìn trưởng quan của hắn chậm rãi dùng cánh tay phải được băng bó bằng cặp nẹp đơn sơ kẹp chiếc siêu dưới nách, một tay khác từ từ vặn mở nắp. —— “Cùng trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt của CIA trải qua một cuộc ‘lữ trình trên sa mạc’, có cơ hội biết đến một mặt khác của trưởng quan”, a, nếu như có thể làm tổng kết cho nhiệm vụ này, ngay cả tiêu đề báo cáo hắn đều nghĩ xong rồi, tuy rằng nghe vào tai nồng đậm mùi quảng cáo dành cho mấy tên có sở thích biến thái.
Bruce liếc mắt nhìn Randall một cái, vẫn là ánh mắt nghiêm nghị làm người khiếp sợ ấy, nhưng có vẻ đối với đặc công vừa được phê chuẩn gọi thẳng tên y lại không có tác dụng gì.
“Tôi nhớ tay trái của ngài cũng có thể dùng súng, tiếp cái siêu hiển nhiên là chuyện nhỏ,” hắn dừng một chút, ngữ điệu nhấn mạnh: “Bruce.” cái tên này tại đầu lưỡi Randall đảo qua một vòng, khi phát âm vô cùng trơn tru, tựa như đã luyện tập qua rất nhiều lần.
Randall phẩy phẩy tay: “Ngài đã nói bảo trì cự ly, cho nên tôi chỉ có thể ném nha.” Đặc công tóc vàng cười vô tư tới vô tâm: “Tôi nghĩ ngài cũng không muốn một omega suýt nữa phát tình tới gần đi?”
Bruce dò xét nhìn chăm chú Randall vài giây. Đặc công của y biếng nhác mà đứng dưới ánh mặt trời, mái tóc bị cát bụi phủ một tầng lại lần nữa rực rỡ sáng lên.
Một omega trong kỳ phát tình.
Không cần hắn nhắc, mấy tiếng trước, đặc công của y dùng một loại ánh mắt gần như điên cuồng nhìn thẳng y. Bruce giật giật ngón tay. Đôi mắt xanh biển của Randall trong bóng đêm hiện lên trong đầu y, tựa như hai ngôi sao ám sắc, không cẩn thận để ý sẽ bỏ qua. Y từ trong đôi mắt của đặc công tóc vàng nhìn thấy ưu sầu, dũng cảm quên mình, trắng trợn không chút kiêng nể, hoặc là, ác nghiệt khiến tất cả mọi thứ đều hóa thành tro bụi.
Y biết Randall khát vọng mình, từ ngày đầu tiên đặc công Omega ưu tú này hoàn thành hạng mục breakpoint, hay là khi hắn biếng nhác dựa vào cửa phòng làm việc của Bruce, ánh mắt lướt qua trên đầu ngón tay giao nhau của quan trên huấn luyện cho mình, Bruce đã biết tất cả.
Khoảng cách giữa hai người khiến Bruce không cách nào thấy rõ từng biểu tình nhỏ trên mặt Randall lúc này, y dùng ngữ khí nhàn nhạt mở miệng: “Nếu cậu biểu hiện ra rằng cậu không đáng để tín nhiệm thì sáng hôm nay tôi đã không quay lại, James.”
Randall không hề gì nhún vai: “Cảm ơn ngài đã tín nhiệm.”
Bruce không nói gì, y xoay người tiếp tục đi về phía trước. Bộ dạng Randall dưới ánh nắng vàng rực rỡ trở nên vô cùng chói mắt, trưởng quan CIA cấp cao trước giờ đều chưa từng nghi ngờ năng lực tự kiềm chế của bản thân, nhưng hiện tại y không thể mạo hiểm như vậy.
Randall ở phía sau nam nhân tóc đen mỉm cười trào phúng, hắn rảo bước tiến lên. Nếu tối qua hắn không khống chế được những dục vọng phá tan lý trí đó, chỉ sợ sáng hôm nay liền thành một khối thi thể.
Đặc công tóc vàng luôn biết giới hạn cuối của trưởng quan nhà hắn ở đâu, cho dù hiện tại hắn có thể xưng y “Bruce”.
Đến khi nhìn thấy thôn xóm xa xa hai người đều đã cảm thấy mệt mỏi. Randall bước thấp bước cao đi phía sau Bruce, băng gạc trên thắt lưng theo chuyển động của cơ thể mà cọ xát lên miệng vết thương, đau đớn giống như con thú bị mắc bẫy không thể giãy ra, chặt chẽ đóng đinh trên người hắn, răng thép đâm vào da thịt, mọi lúc nhắc nhở hắn.
Đã là gần trưa, vị trí của mặt trời biểu thị hiện tại là khoảng chín, mười giờ. Bruce dừng bước lại, y nhìn về phía Randall.
Đặc công tóc vàng chậm rãi đi tới, hắn cười nói: “Xem ra là một cái bẫy, đúng không?” Còn chưa tới giữa trưa, nhiệt độ ngoài trời cũng không phải là không thể chịu được, vậy mà trong thôn xóm lại ngay cả một tiếng người nói cũng không có, yên tĩnh đến vô cùng kỳ lạ.
Bruce cũng không có ý nói giỡn, “Tận lực thu liễm khí tức của cậu.” Đặc công tóc vàng đến gần y, ngay tức khắc một tia hương khí ngọt nhẹ nhàng cũng tiếp cận, kích thích thần kinh của y, Bruce khẽ bấm ngón tay. Y biết Randall đã dùng cách gì để khống chế “ngoài ý muốn” đêm qua, nhưng hiển nhiên, thuốc kích thích đã không đủ để giúp thần kinh của hắn khống chế sự phát tán của pheromone.
Mấy tháng trước hắn đã có một lần phát tình. Bruce nhíu mày, thân thể đặc công của y hỗn loạn đến mức như vậy, thật sự không phải là hiện tượng khiến cho người ta vui vẻ gì.
—— Bức tường kia đắp càng cao, một khi sụp xuống, tổn hại tạo thành cũng càng lớn.
Bruce là người phụ trách kế hoạch breakpoint, y hiểu rõ điều này. Nếu muốn duy trì tác dụng từ cuộc giải phẫu ức chế pheromone thì không được dừng thuốc, khi sợi dây cung dùng thuốc để duy trì kia đứt đoạn, không một ai có thể tưởng được sẽ phát sinh chuyện gì.
Đặc công tóc vàng đứng cạnh y, Bruce thấy đôi mắt xanh thẳm kia rực rỡ sáng ngời. Y bỗng phát hiện hô hấp của chính mình bị đứt đoạn trong phút chốc.
Randall thấp giọng cười, ánh mắt của hắn đảo qua gương mặt không đổi sắc của Bruce, “Không cần lo lắng cho tôi, Bruce, một alpha cường đại như ngài đối với kẻ địch của chúng ta mà nói, chỉ sợ không hề thiếu lực hấp dẫn so với một omega đâu.” Hắn nhìn chăm chú đôi mắt nâu của Bruce, ngữ khí rất nhẹ: “Tôi hiểu mà, Bruce.”
Quy luật cùng tính thì đẩy lúc nào cũng đúng, huống chi bản năng hiếu chiến của Alpha mạnh mẽ như vậy. Địch ý của bọn họ đối với đối thủ mạnh chỉ sợ cũng tựa như khát vọng đối với omega.
Bruce thản nhiên liếc mắt nhìn đặc công của y một cái, khóe môi khẽ cong. Y cũng không để ý chút tức giận chẳng hề cấu thành uy hiếp trong giọng nói của đặc công tóc vàng, đi về hướng thôn xóm kia.
Randall nghiến răng. Đối với Bruce Stewart, hắn chưa bao giờ dám lý giải bừa, nhưng hắn biết rõ trưởng quan thân mến của mình tính làm gì. Hắn vài bước đuổi kịp: “Bruce, ngài biết đây không phải là một lựa chọn sáng suốt đúng không, tôi là vật có thể hi sinh, là phương pháp giảm tổn thất xuống thấp nhất hiện tại.”
Bruce rốt cục cười rộ lên, y nhìn vẻ mặt đặc công tóc vàng: “James, giá trị của cậu không đến lượt chính cậu định ra.”
Breakpoint no.3 là người cung cấp số liệu trọng yếu nhất của toàn bộ thực nghiệm, tính chất riêng biệt của thân thể hắn không thể phục chế. Bruce là một quan tình báo, là một chính khách, cũng có thể coi như một nửa nhân viên nghiên cứu, y biết tầm quan trọng của Randall James.
Randall James đối với kế hoạch breakpoint, không thể thiếu. Chính là như vậy.
“Ngài thật sự cho rằng tầm quan trọng của kế hoạch breakpoint có thể sánh ngang với ngài sao?” Đặc công tóc vàng dưới ánh nắng mặt trời uể oải khoanh tay, hắn hỏi như vậy.
Bruce vẻ mặt thản nhiên: “Cái này không đến lượt cậu quan tâm, James.” Hai người đã tiến vào thôn.
Vài người đàn ông mang theo khăn trùm đầu chậm rãi đi ra từ nhà đất, bao vây lại. Bọn chúng cũng không hao tâm tổn trí tìm cách che đậy những khẩu súng trường đột kích đen thùi sáng bóng.
Randall vứt một ánh mắt khinh bỉ. —— Hay rồi, hiện tại bọn họ đã tiến sâu vào vòng vây rồi. Một đặc công omega với kỳ phát tình hỗn loạn như thiếu nữ kinh nguyệt không đều, một trưởng quan cao cấp CIA bị gãy tay phải, và biết tung tích bốn đầu đạn hạt nhân.
Bruce đứng trước hắn không xa, khi mở miệng nói chuyện thế nhưng còn quan tâm quay đầu lại. Randall đột nhiên phát hiện chính là ngay lúc này đây, bọn họ mặt đối mặt, đôi mắt nâu trầm của trưởng quan nhà hắn tựa như loại đá quý lấp lánh nào đó, khiến hắn không cách nào dời mắt. Người nam nhân này màu da vẫn tái nhợt như trước, dưới ánh nắng chiếu rọi mãnh liệt mấy ngày nay có hơi đỏ lên, nhìn qua có chút buồn cười. Nhưng vẫn như cũ uy nghiêm mà mạnh mẽ. Hắn nghe thấy trưởng quan của mình nói như này.
“Cậu có thể gọi tôi là Bruce, đặc công, nhưng cậu vẫn phải phục tòng tôi như trước.”
Giây tiếp theo khí tràng thật lớn giống như bom nguyên tử bùng nổ ra. Randall gần như đầu gối mềm nhũn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT