*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bruce Stewart?

Đối với một số người mà nói, cái tên này chính là một truyền kỳ, nhưng với một số người khác, nó lại là một cơn ác mộng. Tất nhiên, chính bản thân Stewart y cũng thiên vị vế sau hơn.

Y không cần CIA đem tên y trưng ở trên tường bằng mấy chữ cái lấp la lấp lánh gì gì đó, cái gì mà “Đặc công kiệt xuất” với chả “Người lính danh dự”. Dù đa số quan trên đều thích mấy cái này.

Nhưng ít nhất ác mộng còn có nghĩa là những người “nhớ thương” tên của bạn đều chết đi rồi về với cát bụi, chính vì thế bạn không cần phải lo lắng đến việc sau này sẽ có người lải nhải không dứt, hết lần này đến lần khác nhắc tới sai lầm nào đó bạn từng phạm phải.

Thanh danh vĩnh hằng không hề tồn tại, chỉ có hành vi phạm tội là luôn được nhớ kĩ.

Quan tình báo CIA buông ly cà phê trên tay xuống. Y ký tên dưới phần văn kiện cuối cùng, sau đó đứng lên thả lỏng thân thể. Đồng hồ báo thức nhấp nháy, 3h sáng.

Lúc này tại khu I vào khoảng giữa trưa. Từ khi Breakpoint no.3 đi tới khu vực được chỉ định đã qua 20 tiếng đồng hồ. 

Sau khi chợp mắt hai tiếng, Bruce thay một bộ quần áo thể thao, mỗi ngày theo thói quen chạy bộ 3km. Tuyết phủ trắng Langley, y cảm nhận được từng làn khói trắng từ miệng mình thoát ra.

“Sir?”

Bruce dừng bước, thanh âm Garcia từ tai nghe mini truyền tới.

“Những người ở Lầu Năm Góc muốn gặp ngài.”

Bruce phủi hạt tuyết đọng trên áo, “Đã biết. Hai giờ nữa, tổng cục.”

Nước I, giữa trưa, 11 giờ rưỡi.

Ánh mặt trời gay gắt trên sa mạc vượt khỏi sức chịu đựng của người thường, trên gương mặt của người cao gầy trắng trẻo đeo một cái kính râm, che đi hơn phân nửa khuôn mặt. Mái tóc vàng dưới ánh mặt trời chiếu ngược như phát ra hào quang hấp dẫn ánh mắt người khác. Randall mặc áo thun màu trắng đơn giản, quần cargo sạch sẽ tinh tươm, ống quần nhét trong đôi giày mới tinh, kính râm cũng là mới mua, nương theo ánh mặt trời mà phản quang lấp lánh.

Breakpoint no.3 từ trước đến nay đều thích những thứ tỏa sáng rực rỡ, giống như chính bản thân hắn vậy.

Khách sạn nhỏ kiểu này chính là một nhà trọ được cải tạo mà thành, chính giữa có một khoảng sân, mỗi tầng đều chăng ít nhất hai sợi dây cáp phơi quần áo. Quần áo đủ kiểu đủ màu ở trên sân bay bay trong gió, nhìn qua thật giống một lá cờ lớn màu sắc hỗn độn.

Randall lưng khoác balo đi dọc theo khoảng sân rồi lên lầu, thật cẩn thận không để cho cây súng mới mua từ chợ đen, hiện đang đặt ở trong balo, phát ra bất kì tiếng động khả nghi nào.

Huyệt thái dương đau nhức dữ dội, hắn hoài nghi bản thân mình bị say nắng. 

Nước I chiến loạn ròng rã mấy năm trời làm cho trấn nhỏ vốn đã không phát đạt lại càng thêm nghèo túng, một ông lão lang thang rúc dưới mái hiên những căn nhà trên phố trốn nắng, dùng cái bát rỗng tuếch xin ăn. Vài đứa trẻ chơi đùa với xác pháo, rượt đuổi nhau trên đường cái vắng tanh.

Thanh niên tóc vàng ngồi bên cửa sổ nhìn xuống, tuyệt không thấy bóng dáng ai đáng ngờ. Hắn nạp đạn vào khẩu Luger một cách lưu loát rồi nhét vào bên hông quần, sau đó mới kéo áo thun màu trắng xuống, giấu đầu hở đuôi che đi chỗ nhô ra một khối kia.

Randall thọc tay vào balo lục lọi, lấy ra một bình thuốc nho nhỏ. Cái lọ nhựa này là hắn tiện tay lấy từ hộc tủ trong phòng y tế. Nam nhân đặt mông ngồi xuống chiếc giường chỉ cần hắt xì cũng rung động, sau đó đổ số thuốc trong lọ nhựa nhỏ ra tay. Ngón tay của hắn so với những viên thuốc nho nhỏ đấy tựa hồ thô to quá mức, làm hắn phải đếm thật cẩn thật. Tổng cộng có 45 viên.

Thanh niên cầm hai viên thuốc ném vào trong miệng, nuốt thật nhanh xuống bụng. Hắn mở đồng hồ đeo trên tay phải, sau đó đem toàn bộ số thuốc còn thừa cất vào bên trong.

Randall xoa xoa huyệt thái dương rồi đứng lên. 

- --------------

“Ngươi hẳn phải biết hậu quả khi nói dối ta rồi nhỉ?”

Thanh âm thanh niên vô cùng thoải mái lại xen chút vui cười hớn hở. Nghe thật hài hòa thân mật làm sao...Ấy là trong trường hợp họng súng lạnh băng của hắn không kề sát vào hốc mắt người đối diện.

Bị tra hỏi là một kẻ béo ú, bộ râu quai nón rập rạm bao quanh cằm đang không ngừng run rẩy.

Randall thoạt nhìn như đang dụ dỗ con mồi “Nói thật đi, so với việc mất đi một con mắt không phải vẫn rất có lời sao?”

Béo ú gian nan nuốt nước bọt, giọng run rẩy: “Người bán là Hắc Sa, ngài cũng biết, bọn họ...bọn họ chưa bao giờ lộ diện.”

Randall cười hừ một tiếng, lúc trước “Hắc sa” chỉ là một đội du kích phục vụ cho mấy bang phái rắn độc, vậy mà chỉ trong vài năm đã trở thành một tổ chức vũ trang nổi tiếng khắp khu vực.

“Người mua thì sao?”

Béo ú run run “Người mua...người mua là một người Nga.”

Tựa như để thưởng cho kẻ kia vì đã nói ra, Randall di dời họng súng “Có thể tìm thấy kẻ đó ở đâu?”

“Quán rượu Tornado, nghe đồn người kia từ sáng tới tối đều ở đấy...”

Randall buông súng xuống, hắn mỉm cười đặc biệt mê người nhìn tên buôn lậu vũ khí có bộ râu quai nón rậm rạp trước mặt.

“Cảm ơn vì đã phối hợp.”

“Rắc” - một tiếng vang giòn tan. Đầu của tên buôn vũ khí không có điểm tựa liền oặt sang một bên, xương cổ bị bẻ gãy cũng hoàn toàn tước đi sự sống của y.

Súng ở trong tay nam nhân xoay một vòng, hắn dùng tư thế phô trương thu hồi vũ khí, đôi chân dài sải bước rời khỏi cửa hàng nhỏ.

Bảy giờ tối.

Randall tháo xuống kính mắt trên mặt rồi giắt vào túi áo, xoay người tiến vào “Tornado”.

Quán rượu địa phương nho nhỏ phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt, từng tấm gạch vuông dày dặn làm không gian trong quán càng thêm u ám. Còn chưa tới giờ cao điểm, khách cũng không nhiều.

Thanh niên tóc vàng chọn một góc ngồi xuống, hắn vẫy bartender, gọi một ly Vodka. 

Bartender là dân bản địa, hắn nghi ngờ liếc nhìn người cao gầy trắng trẻo trước mắt, mặt không đổi sắc đem rượu đặt trước mặt thanh niên. 

Randall vừa về khách sạn thay quần áo, lúc này hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt ôm sát người, chất vải rất mỏng, nhưng rõ ràng là hàng cao cấp, kết hợp với sức mạnh thân thể được ẩn giấu lại càng làm nổi bật dáng người lưng rộng eo thon của hắn, phía dưới là một chiếc quần tây cao cấp màu xám thẫm, li quần thẳng tắp khiến hắn thoạt nhìn như người vừa lén trốn ra khỏi buổi họp hội đồng quản trị nhàm chán để đi tìm thú vui.

Mà vẻ ngoài tóc vàng da trắng mắt xanh lại càng làm Randall trở nên hấp dẫn ánh mắt ở cái trấn nhỏ bạo lực nghèo túng này.

Cao gầy, cường tráng, anh tuấn, hoặc có thể tóm gọn lại, chính là mê người.

Randall chớp chớp đôi mắt, hắn ấn mở cơ quan ẩn giấu trong đồng hồ đeo tay, lấy ra ba viên thuốc màu trắng ném vào trong ly rượu.

Vị rượu cay xè theo yết hầu trôi xuống như muốn thiêu đốt dạ dày, thanh niên vừa lòng chậc lưỡi.

Những thứ Randall thích trên đời này không nhiều lắm: rượu mạnh, mỹ nhân, chiến trường. Nếu kể thêm cái thứ tư, thì hẳn phải là cấp trên của hắn, Bruce Stewart.

Randall thở dài một cái, trong miệng đều là vị cồn, điều này làm hắn thoải mái hơn chút. Dù sao không phải Omega nào cũng thích tư vị khi động dục. Nam nhân dùng tay vuốt vuốt ngực, cởi ra hai nút áo, lộ ra một phần ngực bên trong, làn da trơn bóng trắng nõn, là một Omega chưa bị dấu hiệu, dưới ánh đèn mờ nhạt của quán rượu lại càng phá lệ mị hoặc.

Vị Vodka làm cả người hắn như muốn bốc cháy.

Những người trong quán rượu với “khứu giác linh mẫn” hiển nhiên đã nhận ra tình hình hiện tại, rất nhanh sau đó một vài Alpha liền cố ý “vô tình” mà ngồi gần vị trí của Randall.

Thanh niên không hứng thú cười cười. Hắn đứng thẳng dậy, sau đó đi về phía quầy bar dưới ánh mắt của gần như toàn bộ những người trong quán. Hắn chọn một vị trí dễ gây chú ý ngồi xuống, rồi lại vẫy Bartender gọi ly Vodka thứ hai. Mà vị bartender chắc chắn là một Alpha kia, lúc này lại ân cần đem ly tới, thời điểm đặt xuống ngón tay còn cố tình “vô ý” vuốt nhẹ mu bàn tay Randall.

Rốt cuộc thì con người cũng không thể chống lại thiên tính.

“A...hình như trong này càng ngày càng nóng...” Thanh niên nhỏ giọng lầu bầu một câu, hắn hơi khó chịu kéo kéo cổ áo, làm áo sơ mi vốn bó sát người lại càng ôm chặt vào cơ thể, phần ngực trơn bóng cũng theo đó mà lộ ra một mảng lớn.

Động tác bartender khựng lại, ánh mắt không hề do dự mà nhìn chằm chằm làn da được phơi bày của Randall, nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Randall cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Kim đồng hồ chỉ chín giờ tối. 

Thật không dễ dàng để đuổi những Alpha đói khát đi nơi khác, đặc biệt là khi bạn phải cắn răng chịu đựng cỗ xúc động muốn vặn gãy cổ bọn họ. Nhưng Randall vẫn luôn duy trì cường độ pheromone phóng thích ra ngoài, trông hắn giống như một Omega gần đến kỳ động dục, vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn hướng những Alpha đang ân cần tiếp cận, biểu hiện trên mặt là mê hoặc rồi lại thấp thỏm, đồng thời lễ phép cự tuyệt từng người, nói mình có chút không thoải mái, chắc là bị Vodka làm cho choáng đầu. 

Tất nhiên, nhóm Alpha cảm thấy việc chờ đợi một Omega chưa bị dấu hiệu hai mắt ướt át quỳ xuống cầu khẩn bọn họ cắm vào tiểu động đói khát phía dưới chắc chắn không tốn quá nhiều thời gian, vì thế, bọn họ tình nguyện bỏ ra thêm chút ít thời gian thưởng thức một Omega ngây thơ, thậm chí không rõ chính mình sắp động dục, bị bản năng từ từ chinh phục.

Cuối cùng Randall cũng chờ được mục tiêu của hắn.

Thời điểm này trong quán rượu đã hình thành nên một bầu không khí quỷ dị, nhóm Beta từ lúc Alpha bắt đầu rục rịch đã sáng suốt mà đứng dậy rời đi, những người còn lại đều cố gắng ngồi càng gần quầy bar càng tốt, ánh mắt gắt gao không buông. Vị Bartender hiểu được một đoàn Alpha cùng với một Omega động dục tại quán rượu của mình sẽ tạo thành tình hình hỗn loạn đến thế nào, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, không ngừng rót rượu mạnh vào ly của Randall.

Mà cái người đang chuẩn bị “động dục” ở kế bên tựa hồ vẫn không hề nhận ra. Hắn một hơi rồi lại một hơi nốc sạch Vodka, sau đó tại thời điểm một nam nhân cả người đều nồng đậm hơi thở Alpha ngồi xuống bên cạnh mới giật thót cả người.

Người Nga khẽ cười rộ lên: “Mặt cậu đỏ quá, không thoải mái à?”

Randall nheo mắt. Hắn nhỏ giọng “vâng” một tiếng.

Chỉ là một tiếng lại vô tình mang theo từ tính, chắc bởi vì khó chịu, âm cuối có hơi ngân lên, phảng phất lộ ra vài phần run rẩy, ngay lập tức làm người Nga tê dại nửa người. Y quét mắt nhìn Omega trước mắt một lượt từ trên xuống dưới.

Cường tráng, đó là chắc chắn, cơ bắp và đường cong ẩn giấu dưới lớp quần áo làm người khác không khỏi tưởng tượng đến việc đem hắn đặt ở dưới thân sẽ là một loại thành tựu chinh phục đáng tự hào cỡ nào. Đến từ Âu Mĩ, đường nét khuôn mặt như tượng khắc rành mạnh sắc bén, mái tóc vàng dưới ánh đèn của quầy bar làm người khác liên tưởng đến những chiếc lá vàng mùa thu rực rỡ, sáng lạn đến chói mắt, môi bởi vì uống nhiều rượu mạnh mà cực kì quyến rũ. 

Một Omega như vậy, ai lại không thích? Xinh đẹp, cường đại, tô điểm thêm vào đó một chút mờ mịt cùng vô tội.

Người Nga chăm chú nhìn ánh mắt của Omega trước mặt, đôi mắt mang màu xanh của đại dương bao la, lúc này lại như được phủ thêm ánh nước do bị dục vọng kích thích, lại bởi vì sắp tiến vào kỳ động dục mà có chút bần thần lo sợ.

Quan trọng là, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, người Nga kia đã có cảm giác muốn “cứng”.

“Cậu đến một mình sao?” Người Nga dùng thanh âm trầm thấp dò hỏi.

Randall lại uống một ngụm rượu, hắn để thân thể mình phóng ra ngày càng nhiều pheromone trong kỳ phát tình.“Vâng”. Đôi môi đỏ tươi của nam nhân dường như vô ý cọ cọ chén rượu thủy tinh, “Ngài thì sao?”

Người Nga chậm rãi nuốt nuốt nước bọt. Một Omega có thể làm cho người khác phát điên, lại chưa bị dấu hiệu, quả thực là một yêu nghiệt. Y phải có được người này. Y thấp giọng cười cười: “Tôi tới đây buôn bán”.

Đuôi lông mày Randall hơi nhướn lên. Lúc nãy hắn từ chỗ Bartender lấy được một ít thông tin về đặc trưng bên ngoài của người Nga, có vẻ như đúng là người này. Mà người Nga cần tìm cũng chỉ có một, y trọ cùng một nơi với hắn, nếu bản vẽ không có trên người y thì chính là tại chỗ trọ, công tác tìm kiếm cũng không quá khó khăn.

Đôi mắt xanh của Randall đảo qua hạ thân người đối diện, đáy quần y đã dựng lên một túp lều nhỏ. Hắn ngửi được mùi động dục trên người Alpha. Kế hoạch đã thành công một nửa. Hắn nên tiến tới bước cuối cùng,

“A...ưm....”

Cả người Randall khẽ run rẩy, tay dường như đã không thể cầm chắc chén rượu, cơ thể vốn thon dài cao ngất nay hóa thành một bãi bùn nhão, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế thoát ra từ kẽ môi. Mà Người Nga nhìn Omega trước mặt thân thể như nhũn ra, không ngừng cố gắng vịn lấy quầy bar để giúp bản thân mình không bị té xuống, đôi mắt xanh hơi ướt át nhìn y, trong chớp mắt, y cảm thấy đại não mình trống rỗng hoàn toàn.

Pheromone Omega khi động dục rốt cuộc bùng nổ, pheromone tựa như quả bom nguyên tử càn quét mọi góc ngách.

Không một ai có thể chống cự.

- ---------

Chú thích:

1. Quần Cargo

Theo như tính cách của bạn Randall thì rất có thể quần Cargo của bạn ấy sẽ mang họa tiết Camo giống thế này~

 2. Luger

Luger là một loại súng lục khá nổi tiếng, mình rất muốn ba hoa chích chòe về nó (*le con cuồng súng*) nhưng mà nói một hồi sợ cũng chẳng ai quan tâm:)) Vậy nên mọi người xem thêm ở đây nha Link 

  3. Áo mà bạn Randall mặc vào quán rượu nó chính là kiểu này, màu mè hoa lá cành thì nó là áo sơ mi slimfit.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play