(biên lại từ Hắc Bạch song sát, trong đó thư là nữ, hùng là nam.)
Editor: Typard
Beta-er: Hằng Lê
Bạch Khởi La ngồi trước gương, có chút choáng váng.
Phùng Kiêu gom phấn thoa trong tay lại, giọng điệu đương nhiên: “Em yên tâm đi, tôi giúp em cải trang, chắc chắn người khác không nhận ra.”
Bạch Khởi La: “.........”
Dịu đi một chút, cô giương mắt lên nhìn anh, có vẻ như không tin tưởng lắm, hỏi: “anh cũng biết hóa trang hả?”
Phùng Kiêu cực kỳ bình tĩnh đáp: “không biết.”
anh đến gần Bạch Khởi La, muốn thoa lên mặt cô, sống lưng Bạch Khởi La ngửa về sau một chút, nghi ngờ: “anh đã không biết làm, còn dám chủ động đến hóa trang cho tôi?”
Phùng Kiêu chậm rãi nói lý với cô: “Chỉ làm em thành kẻ đen đúa xấu xí mà thôi, cần gì phải hóa trang? không biết hóa trang như tôi thì càng tốt á! Dù sao thì nếu tay nghề tốt cỡ dì nhỏ của em, ai mà khôngnhận ra em chứ! Thủ đoạn của chúng ta làm là không để bất cứ ai biết được.”
Bạch Khởi La: “Đổi từ thủ đoạn đi.”
Phùng Kiêu: “Hành động anh hùng vô danh của chúng ta không thể để bất cứ ai biết được.”
Bạch Khởi La hoàn toàn nghẹn lời nhìn Phùng Kiêu, rốt cuộc thấy được cậu bé kho báu (*) trong truyền thuyết.
(Đây là thuật ngữ mạng, nó gần như mang nghĩa xấu, kiểu như một người mang đầy ý nghĩ xấu xa, nhiều như kho tàng, xuất hiện hoài không ngớt, đoạn trên ý bảo anh chàng này chiêu trò nhiều như kho tàng, sử dụng hoài không hết)
cô nhếch miệng, tùy ý: “Được rồi, vậy anh hóa trang cho tôi đi.”
Phùng Kiêu xích lại gần Bạch Khởi La, nhẹ nhàng thoa mật phấn màu sắc quái dị lên mặt cô, quả nhiên kỹ thuật của anh chưa ra hình dáng gì, thoa tới thoa lui, không hề đều đặn, có điều ấy thế mà Phùng Kiêu lại thật là hài lòng chính mình, anh thoa đến quanh mắt cô, lực tay thả rất nhẹ: “Hơi nhắm mắt mộtchút.”
Bạch Khởi La nghe lời nhắm mắt lại, nhưng mặc dù nhắm mắt, nhưng có vẻ không yên tâm về anh lắm, lông mi cong vểnh nhẹ nhàng nhúc nhích, tránh tránh né né. Phùng Kiêu bật cười, mở miệng: “Em đừng sợ, tôi cũng đâu có ăn em. Cứ cho là tôi thuộc loại đói bụng ăn quàng đi, nhưng với gương mặt này của em bây giờ tôi cũng không ăn vô đâu.”
Dù anh đang nói, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, Bạch Khởi La cảm thấy hơi thở của anhquanh quẩn bên mũi cô, chung quanh hai người đều là mùi phấn.
Bạch Khởi La không để ý tới lời của nhạo báng của anh, mà hỏi: “Cái mùi phấn này, che giấu kiểu gì?”
“Cứ để vậy thôi. không kỳ lạ chút nào đâu, mà còn có thể nói rõ hình tượng thân phận của chúng ta.” Phùng Kiêu thoa quanh mắt xong, gật đầu mỉm cười, đầy thỏa mãn: “Kỹ thuật của tôi, tệ đến không còn chỗ chê.”
Bạch Khởi La: “...... anh có thể không khoe khoang ngạo mạn như vậy không? Mùi nồng như thế này, thật sự không lộ tẩy sao?”
Cuối cùng Phùng Kiêu ngừng động tác trên tay, cảm thán: “Haiz không đâu, tôi nói Bạch đại tiểu thư này, quả nhiên em đúng là thiên kim tiểu thư không rành thế sự mà. Em làm ơn học thêm chút kiến thức được không? Sao em không nghĩ đám thổ phỉ kia kìm nén trên núi đã lâu, xuống núi có thể khôngvào kỹ viện chắc? Thổ phỉ xuống núi, một đi quán cơm hai bước kỹ viện ba chen sòng bạc, đây là mộtthông lệ. trên người có mùi phấn thì sao? Tôi còn đặc biệt mua loại rẻ nhất mùi nồng nặc nhất đó, để người ta lập tức ngửi ra được. Em đó, phải quan sát đời sống nhiều vào!”
Phùng Kiêu dùng giọng cực kì nghiêm khắc giải thích nghi hoặc của Bạch Khởi La, nhưng trong chớp mắt lại cảm thấy chân đau nhói, quả nhiên giày của Bạch Khởi La lại không hề do dự giẫm trên chân anh, cô còn xấu xa nghiến thêm mấy cái.
Bạch Khởi La nở nụ cười, nói: “Thổ phỉ nha, kỹ viện nha, đúng là tôi không hiểu biết bằng anh.”
Câu nói này, thật là âm trầm u ám.
Phùng Kiêu lập tức đáp: “Chủ yếu là tôi từng dẫn binh diệt cướp, nên hiểu rõ thôi.”
“Diệt cướp á?” Bạch Khởi La ngửa đầu nhìn anh, lại nghĩ đến cuộc đời Phùng Kiêu tuy cuộc sống cá nhân lông bông ăn chơi trác táng, nhưng cũng là đàn ông đích thực, lý lịch cá nhân vẫn rất huy hoàng. nói là anh hùng cũng không quá đáng.
Dù Bạch Khởi La cảm thấy Phùng Kiêu rất cần ăn đòn, nhưng cũng không phải tính tình không biết mộtbiết hai, lại còn những công việc không tiện công khai, không đợi anh trả lời, dứt khoát thay đổi đề tài: “anh thoa trên mặt tôi không đều, đóng cục lại này.”
Phùng Kiêu: “Bọn ở trên núi phơi nắng không đều.”
anh lại lấy chút phấn, nói: “Em ngửa đầu lên, tôi thoa lên cổ giúp em một chút.”
Bạch Khởi La: “!!!”
cô mở to mắt nhìn anh chăm chú, Phùng Kiêu nhướng mi: “Tôi cũng không phải là muốn chiếm tiện nghi của em, chẳng phải là muốn làm cho hoàn mỹ một chút hay sao? không riêng gì cổ của em, còn cổ tay, ngón tay, đều phải thoa nha. À đúng rồi, chờ chút nữa vẽ ít đường vân lên tay làm vết nứt nẻ, như vậy tốt hơn.”
Bạch Khởi La: “Vậy tôi tự làm.”
anh đã thoa mặt giúp cô, đã cảm thấy có chút mập mờ không giải thích được, nếu lại để anh thoa cổ cho cô, thì sai càng thêm sai.
cô rất kiên định: “Tôi có thể.”
Phùng Kiêu cũng không kiên trì, anh đưa bông phấn và phấn cho Bạch Khởi La, còn nói: “Vậy tôi đi hóa trang một chút.”
Bạch Khởi La: “Chờ chút, tóc tôi dài... thì phải làm sao?”
Trong phút chốc cô chợt cảm thấy mình có chút vô dụng, không nói đến Phùng Kiêu khinh bỉ cô, côđúng là không phải người từng trải, không phải cái gì cũng biết được. Nghĩ tới đây, sắc mặt cô hơi ửng đỏ, nhưng cũng may là nhờ có phấn đen mà sắc đỏ không bị lộ ra.
Phùng Kiêu chỉ chỉ lên bàn: “Bên kia còn một hộp phấn, chút nữa em thoa cả hộp lên, ở phía sau chấm đại một ít là được.”
Hai người Phùng Bạch tách ra trang điểm, chỉ trong chốc lát, Phùng Kiêu xuất hiện lại trước mặt Bạch Khởi La, Bạch Khởi La quay đầu lại nhìn, trực tiếp phụt cười: “Ha ha, ha ha ha...”
anh vốn là người đàn ông anh tuấn góc cạnh rõ ràng, không hiểu sao anh thoa phấn đen làm sao mà góc cạnh của anh trở nên bén nhọn, chính xác mà nói, bây giờ Phùng Kiêu chính là một con quạ đen, mặt mũi có phần chua ngoa.
Hóa trang không chỉ thay đổi vẻ bề ngoài, mà còn khí chất.
cô cười càng dữ dội hơn, Phùng Kiêu khinh bỉ nói: “Em soi gương chưa? Còn dám cười nhạo tôi!”
nói thật, cũng không trách Bạch Khởi La được, nếu thoạt nhìn Phùng Kiêu là một con quỷ cay nghiệt đen thui, thì cô chính là một lão già gầy gò, tóc muối tiêu đen không kém. Đều là cái loại lôi thôi lếch thếch đến tóc cũng không cắt.
Bạch Khởi La rất hài lòng với kiểu hóa trang này, chính cô soi gương cũng không nhận ra mình, có thể không hài lòng hay sao?
Hai người cũng không đi xe, mà gọi xe kéo đi ra ngoài, bây giờ Bạch Khởi La hơi hiểu tại sao Phùng Kiêu lựa chọn hóa trang ở khách sạn này. Cách kỹ viện quá gần luôn.
Bọn họ vừa ra tới, đã nhận được ánh mắt “hiểu rõ” của phu xe.
Cũng không biết là hiểu rõ bọn họ vừa dạo kỹ viện ra, hay là hiểu rõ “thân phận thổ phỉ” của bọn họ.
Bạch tiểu thư trước sau như một mầm chồi non tràn đầy hứng thú với màn hóa trang thổ phỉ, nhưng nãy giờ cô không nói gì, những thứ khác có thể giả trang, nhưng giọng nói thì không thể.
Cho nên cô không chỉ là một lão già đen đúa lôi thôi lếch thếch, mà còn là một... người câm.
Hai người nhanh chóng đến thành đông, bên thành đông này không chỉ có sòng bạc, dõi mắt nhìn quanh, đúng là “tương đối sầm uất”.
Bạch Khởi La chưa từng thấy những thứ này, nên tò mò nhìn quanh.
Phùng Kiêu đưa cho Bạch Khởi La một túi tiền: “Chờ chút nữa em đi thẳng vào sòng bạc Trường Hưng phía trước, em đừng chơi mấy trò phức tạp, chơi tài xỉu được rồi. Chơi nhiều một chút, thắng thua không quan trọng. Chỉ cần không mở miệng là được.”
Bạch Khởi La nhỏ giọng: “anh thì sao?”
Làm chuyện xấu nên tâm trạng cực kỳ kích động!
Phùng Kiêu vểnh vểnh đuôi: “Tôi lượn quanh ở phía sau lên lầu cạy tủ sắt của bọn họ.”
Bạch Khởi La: “...... Làm trộm á.”
Phùng Kiêu lý lẽ hùng hổ: “Chẳng phải đây là tiền của bất nghĩa hay sao? Vả lại tôi còn nghe được mộttin, đây là một hang ổ trong đám hang ổ của con thỏ già Chương Cảnh trưởng, tổng cục cảnh sát và nhà gã không dễ vào, nhưng bên này không như thế, dù bên này nhiều côn đồ, nhưng ở đây cũng có đủ hạng người, chúng ta không làm người ta thấy gai mắt, thì sẽ hành động rất dễ dàng. Tôi luôn cảm thấy cái lão già khốn kiếp này có thể âm mưu ra chuyện như vậy, gốc rễ nhất định cực kỳ dơ bẩn, tôi định xem thử gã ta còn những hoạt động xấu xa nào khác hay không.”
Bạch Khởi La: “Hay là để tôi đi cùng anh?”
Phùng Kiêu lắc đầu: “không cần, em ở lại đó, nhưng nếu như có động tĩnh gì, em tiếp viện cho tôi mộtchút. Nếu tôi xuống đây an toàn, sẽ tới tìm em. Tôi dẫn em đi cảm nhận sự sung sướng cược đâu thắng đó một chút!”
Bạch Khởi La: “Được.”
Hai người nhanh chóng tách ra hành động, lần đầu tiên Bạch Khởi La vào sòng bạc, cô trong hưng phấn lộ ra căng thẳng, nhưng lại lo lắng cho Phùng Kiêu. Chẳng qua là nhìn bốn phía một chút, lại không thấy ai tới bắt chuyện với cô, cũng có vài tên côn đồ mặc đồ đen tựa người trên cây cột hút thuốc, nhưng chỉ liếc mặt cô một cái rồi dời mắt.
À, thổ phỉ xuống núi.
Bọn họ lăn lộn ở đây đã lâu, từ cách ăn mặc bên ngoài và hành vi là có thể nhìn ra đôi chút.
Đen đúa ---- phơi nắng núi.
Lôi thôi ---- không tắm.
Mùi son phấn ---- đi kỹ viện dính.
Bước đi nhẹ nhàng ---- Mới chơi gái xong chân bị mềm.
Như tên nhà quê nhìn đông nhìn tây ---- ít khi xuống núi.
Chắc chắn là một tên thổ phỉ không thể nghi ngờ.
Tuy nói thổ phỉ không phải người tốt lành gì, nhưng nơi này của bọn họ vốn cũng không phải nơi cao sang gì, đủ hạng người đến, loại người nào mà không có chứ? Thổ phỉ này cũng không là gì. Nhưng nhìn hơi kỹ một chút, thấy hắn chạy đến bàn cược, cũng không để tâm.
thật ra Bạch Khởi La có thể cảm nhận được có người nhìn cô, cô cố bình tĩnh, chen đến bàn đánh bài trước, dù cô gầy, nhưng do tập võ từ nhỏ, cũng coi như là có chút sức lực, nên càng giống như đàn ông.
Lần đầu tiên cược tiền, Bạch Khởi La yên lặng móc túi tiền ra, cầm một tờ nhỏ nhất, đặt Tài.
cô cũng không phải là người xuất chúng gì, lại không nói câu nào, mọi người căn bản cũng không chú ý đến cô, mọi người đều đặt tiền cược, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm xúc xắc.
“một hai ba, xỉu!”
Bạch Khởi La: “...”
cô móc tiền ra, tiếp tục tăng dần, rất cố chấp.
Nhà cái lắc xúc xắc, lạch cạch mở ra: “Hai một một, xỉu!”
Bạch Khởi La do dự một chút, lần này yên lặng đặt xỉu.
“Sáu bảy tám, Tài!”
Bạch Khởi La: “...”
Lần đầu tiên tới sòng bạc, Bạch Khởi La cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục như vậy, dù thế nào thì côcũng phải thắng một lần chứ, nếu không bị tên Phùng Kiêu kia biết được, nhất định anh ta sẽ cười chết.
Bạch Khởi La lặng lẽ đặt tiền ở hai bên lớn và nhỏ giống nhau.
Người chung quanh: “...”
một người trong đó không nhịn được nhắc nhở: “Chú à, chú là tay mới phải không? Chơi kiểu này thì dù mở bên nào thì chú cũng đâu có thắng?”
Kiểu chơi gì đặc biệt vậy.
Chẳng qua là hắn không biết, Bạch Khởi La chỉ muốn thắng một lần.
cô cũng không đáp lại người bên cạnh, tương đối kiên định.
Những người bên cạnh thấy cô không nói lời nào, nhún nhún vai trợn trắng mắt, thời thế bây giờ, lão già bại hoại cố chấp đúng là không khiến người ta thích chút nào, giống y như cha hắn. hắn cố ý làm ngược lại, mua một màu.
“Ba, ba, ba, một màu!” Nhà cái mở ra, xung quanh ồ một tiếng.
Bạch Khởi La: “!!!”
Vì sao mình đặt cược tệ như vậy!
cô chăm chú nhìn chằm chằm vào ba xúc xắc đồng màu kia, cảm thấy nó đang đối nghịch với mình.
“Á há há, chú à, chú chú chú... há há há, vận khí này của chú thật...”
Bạch Khởi La quay đầu nhìn một cái, một tên đàn ông cao to chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt gian xảo, khom người lưng gù, không giống người tốt. Mới đây chính hắn nhắc nhở Bạch Khởi La, nhưng bây giờ lại cười vào mặt Bạch Khởi La.
Phùng Kiêu chưa quay lại, Bạch Khởi La rất an phận, cô tiếp tục đặt tài.
Quả nhiên,, Bạch Khởi La mua tài, hắn lập tức mua xỉu.
"... Xỉu!"
Khóe miệng Bạch Khởi La mím chặt, không dám tin rằng chuyến dạo chơi sòng bạc lần đầu tiên của mình lại rơi vào kết cục như vậy.
Bên này Bạch Khởi La đánh cược xui thảm hại, bên kia Phùng Kiêu cũng không rảnh rỗi, anh vòng qua sân sau nhanh chóng leo lên tường lầu ba, lầu một là chỗ làm ăn với dân chúng bình thường; mà lầu hai lại không như thế, từng căn phòng nhỏ bố trí tương đối chỉn chu, đây là hướng đến khách hàng lớn; đến tận lầu ba, đó mới là nơi bọn họ làm việc và nghỉ tạm.
Phùng Kiêu đã sớm hỏi thăm được, anh yên lặng leo lên lầu ba, cửa cầu thang lầu ba có hai tên côn đồ trông coi. Phùng Kiêu cũng không đi qua đó, dọc ngoài cửa sổ, tìm từng phòng. Có một phòng có hai ba tên côn đồ nằm trên ghế sa lon đang lim dim, những phòng khác lại là rất trống.
Phùng Kiêu vòng vo một vòng, không tìm được phòng giống như được Chương cảnh trưởng sử dụng, nhưng cũng có một hai căn phòng làm việc, nhưng nhìn giống như là người phụ trách sân dùng hơn. Nếu nói ở bên này gã không có chỗ nghỉ ngơi, thì Phùng Kiêu không tin.
Mỗi tháng Chương cảnh trưởng sẽ tới lấy sổ sách hai lần, gã lại là ông chủ, tóm lại không thể nào ngay cả một cái phòng làm việc cũng không giữ cho mình.
Chẳng lẽ ở lầu hai?
anh lập tức tuột xuống lầu hai, kiểm tra từng phòng, bởi vì anh cực kỳ cẩn thận, nên cũng không bị ai phát hiện, nhưng lầu hai giống tin tức lấy được lúc trước, cũng không có cái phòng nghỉ ngơi nào.
Phùng Kiêu xoa xoa huyệt Thái dương, trầm mặc.
Vậy... rốt cuộc là ở đâu?
Lầu một hỗn loạn như vậy, chắc chắn không có ở lầu một đâu, hơn nữa phòng khách lầu một quá lớn... Chờ một chút!
Đột nhiên Phùng Kiêu phát hiện chỗ không đúng, lầu một lầu hai đều vừa rộng rãi vừa lớn, vì sao lầu ba lại ít phòng như vậy? Hơn nữa chỉ bàn về bố cục, cũng không đúng. Thêm vào đó buổi chiều đông như thế, mọi người đều ở lầu một trông sân, tại sao có thể có ba người ngủ ở lầu ba đây!
Hơn nữa rõ ràng căn phòng kia trang trí không tệ, ghế sa lon đều là kiểu châu Âu da thật.
Nếu nói chẳng qua là để lại cho một đám côn đồ sử dụng, thì sai quá sai.
Nghĩ đến chỗ này, Phùng Kiêu lập tức leo lên lại, leo tới ngoài cửa sổ lần nữa, len lén quan sát người bên trong phòng, lần này quả nhiên có thu hoạch, một bên vách tường căn phòng lại có một cánh cửa. Cũng không hẳn là cửa ngầm, chẳng qua vì nó cùng màu với vách tường, nên trở thành cực kỳ khó thấy.
Phùng Kiêu sáng tỏ: Hèn chi có người canh gác ở đây, đây hẳn là chỗ nghỉ ngơi của Chương cảnh trưởng. Nhưng để dẫn dụ ba người đi, thì hơi khó.
Con người anh cũng không phải là người lo trước tính sau, nghĩ gì, thì làm ngay!
Vừa vặn thừa dịp bọn họ cũng mơ màng buồn ngủ, thì đánh bất ngờ!
anh lập tức kéo cửa sổ ra, vội vàng chui vào, không chờ ba người kịp phản ứng, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng giải quyết ba người.
Nhưng anh cũng cẩn thận, khóa cửa từ bên trong lại trước, sau đó nhanh chóng trói ba người lại, hơn nữa bịt miệng lại, để ngừa bất trắc.
Phùng Kiêu mở cửa phòng làm việc, không thể không nói, cái tên Chương cảnh trưởng này cực kỳ biết hưởng thụ, nơi này cực kì xa hoa. Phùng Kiêu lật một ngăn kéo, trong ngăn kéo có mấy cái hộp, súng lục cực xịn, kiểu mới.
Phùng Kiêu dứt khoát nhét vào trên người mình, tiếp tục lục lọi... Đống hình ảnh ướt át không chịu nổi đập vào mắt.
Động tác anh rất nhanh, lục soát khắp nơi một lượt, cuối cùng đặt hết chú ý cái tủ sắt, Phùng Kiêu cười nhạo một tiếng, cạy mở ra...
Editor: Typard
Beta-er: Hằng Lê
Cũng không biết chơi bao lâu, sắc mặt đen đúa của Bạch Khởi La ngày càng tối xuống!
cô nhìn túi tiền nhỏ của mình, túi tiền mà Phùng Kiêu để lại cho cô chỉ còn lại một tờ, mắt thấy túi tiền trống trơn, lại nhìn lướt qua cái tên chỉ chăm chăm đặt cược ngược lại với mình sát bên, tên khốn biến mình thành sao chổi, càng rầu hơn.
Túi tiền của người ta cũng đã phồng lên màu mỡ thế mà!
Sao vận đánh cược của cô kém như vậy!
Sao lại kém như thế!
Bài bạc đúng là đáng ghét mà!
cô tức giận liếc người này một cái, quay đầu tiếp tục giơ tay lên: “Tôi đặt...”
Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, chờ động tác của cô. Trong thời gian ngắn, truyền thuyết xui xẻo đặt đâu thua đó của cô trong chớp mắt đã vang danh khắp sòng bạc.
“Đặt Tài!” Phùng Kiêu đi tới bên cạnh cô, cầm tay cô, đặt vào ô Tài.
Bạch Khởi La: “...”
Đừng tưởng rằng thời khắc mấu chốt như vậy tôi không biết anh đang lén sàm sỡ tôi!
“Chú em này, chú là ai?”
Phùng Kiêu nhe răng cười một tiếng, răng trắng đối lập với khuôn mặt đen thui, người chung quanh: “...”
“Chúng tôi đi cùng nhau, ông già này bị câm điếc.”
Người chung quanh đồng loạt ồ một tiếng, bừng tỉnh hiểu ra, hèn gì không nói tiếng nào, hóa ra là mộtngười câm.
một tên đàn ông cao lớn làm như thân thuộc nói: “Đây là cha chú hả?”
Phùng Kiêu: “.........”
Ông bị ngu hả?
“Cha chú là người cực kỳ tốt, khi nào hai người tới chơi nữa nha!” hắn nhiệt tình khuyến khích, dù sao, người xui xẻo như thế cũng không nhiều, có người tham khảo thế này thật tốt biết bao nhiêu.
“Sáu bảy tám, Tài!”
“Mẹ nó!” Chung quanh lập tức nhìn về phía Bạch Khởi La, không thể tin nổi, đây là lần đầu tiên sau khi vào cửa đến giờ cô đặt trúng!
Lần đầu tiên đó!
Bạch Khởi La thắng mà trong lòng không chút gợn sóng, Phùng Kiêu gian lận mà, ha ha!
Phùng Kiêu mỉm cười: “Cầm đi!”
Bạch Khởi La giống như tượng gỗ, lùa tiền thắng cược về phía mình, Phùng Kiêu lại đưa tay cầm lấy tay cô, tiếp tục đặt Tài, mỉm cười: “Như cũ.”
Mặc dù có sai lầm một lần, nhưng mọi người vẫn chưa tin vận may của ông già đen đúa nhỏ con, rối rít đặt Xỉu.
“... Tài!”
Phùng Kiêu “ngạc nhiên mừng rỡ” nói: “Wow, em nhìn vận may của chúng ta xem, tốt ghê luôn!”
anh tiếp tục: “Vẫn Tài nhé!”
... Mở mười lần đều là Tài thì sẽ có cảm giác gì? Trước đây không biết, nhưng bây giờ đã cảm nhận được, mọi người lặng lẽ dùng ánh mắt kính nể nhìn Phùng Kiêu. Nếu như nói “cha anh” xui như sao chổi, thì đứa “con trai” này may mắn như thần tài.
Mọi người do dự: “không phải chứ, chẳng lẽ đặt tài nữa sao?”
Phùng Kiêu hỏi ngược lại: “Sao lại không? Tôi cảm thấy, ít nhất có thể mở Tài hai mươi lần!”
anh nhìn về phía nhà cái, mỉm cười: “Tiếp tục đi!”
Mọi người cảm thấy hai người nhà này có chút quỷ dị, đi sòng bạc nhiều, thì đều biết cái gọi là vận may, trước đây hắn thắng không ít, sau đó cũng thua mất một nửa. Lần này... hắn chần chừ một chút, dứt khoát đặt theo Phùng Kiêu.
Còn chuyện gì khoa trương bằng mở mười tám lần Tài hay sao?
Có, hẳn là mở được hai mươi lần đó.
Nếu Phùng Kiêu mở hai mươi lần Tài, thì túi tiền của Bạch Khởi La lập tức phồng đến mức tràn ra ngoài.
Chẳng qua là anh khác thường như vậy, chung quanh đã có một lớp côn đồ vây quanh, chúng nhìn hai người chằm chằm.
Bạch Khởi La đã hết hứng thú với chuyện thắng thua Tài Xỉu, gian lận, đều là gian lận!
cô rũ đầu, sự chú ý đều đặt trên mấy tên côn đồ quanh mình, chỉ chờ bọn chúng ra tay, thì cô cũng không khách sáo!
Mà lúc này Phùng Kiêu tiếp tục tìm chỗ chết sờ cằm, mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy, ba mươi lần Tài cũng có thể có, dù sao, vận may của tôi hôm nay có thể phá tan cả bầu trời, không ai địch nổi!”
“Chờ một chút!” Quản lý sòng bạc đi tới, đầu hắn bóng như trâu liếm, đôi mắt phiếm vàng, âm hiểm nhìn chằm chằm hai người Phùng Bạch, giọng như rặn từ trong họng ra, lộ vẻ cay nghiệt chói tai: “Tôi nghi ngờ các người gian lận!”
Phùng Kiêu phì cười, gõ mặt bàn, nói: “Sòng bạc của mấy người không phải là thua hết tiền đó chứ? Sao chúng tôi thắng chút tiền mà nói chúng tôi gian lận chứ? Ông có bằng chứng không? Con mắt nào của ông nhìn thấy hả? Hay là nói các người thấy mọi người chúng tôi đều thắng tiền, nên muốn giở trò hả? Vốn nghe nói sòng bạc trong thành này cực kỳ mờ ám, tôi còn không tin! Bây giờ thì tôi thấy quả đúng là có chuyện như thế mà. Xúc xắc này ở trong tay các người, mở ra là bao nhiêu tôi có thể quyết định hay sao? Sợ là tôi không thể quyết định được, mà các người lại có thể đó?”
Phùng Kiêu mắng suốt một hơi dài, quả nhiên khiến quản lý tức giận.
hắn ha ha cười nhạt, nói: “Tao nói mày gian lận, thì mày chính là gian lận, hôm nay tụi mày không nóicho ra nhẽ với tao, đừng hòng đi!”
Mấy bàn tay lập tức vây lại, mấy tay cờ bạc vốn đứng bên cạnh hai người Phùng Bạch nháy mắt ồ mộtcái tản ra.
Phùng Kiêu lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Mày nói phải thì phải hay sao? Tao thấy chỉ cần là người thắng tiền thì đừng mong ra khỏi chỗ này của mày đúng không? Nhưng tao nói cho mày biết, tụi tao cũng không dễ chọc đâu. Cũng không đi hỏi thăm thử xem lai lịch của tao như thế nào! Tao thấy tụi mày chán sống rồi!”
anh đúng là có khả năng toét miệng mà phách lối.
Bạch Khởi La nghĩ, nhất định là Phùng Kiêu lấy bản năng công tử bột ngang ngược của mình ra ứng đối.
“Lai lịch của mày là gì? Thằng nhà quê như mày mới nên đi hỏi thăm kĩ xem sòng bạc Trường Hưng tụi tao có lai lịch gì! Dám gian lận ở chỗ tụi tao, tao thấy mày mới chán sống thì có! Động thủ cho tao!”
Trong nháy mắt hắn vỗ tay, côn đồ chung quanh lập tức xông lên.
Phùng Kiêu chớp mắt đã bẻ tay một tên, đập xuống cái rầm: “Được thôi, tụi mày còn dám động thủ! Ông nội bọn mày cũng chưa từng bị ấm ức thế này!”
anh trực tiếp móc cây búa sau lưng ra.
Mọi người: “... Má ơi!”
Lạch cạch một tiếng, anh dẫn đầu đạp lên bàn đánh cược: “Tới đây!”
“Lên cho tao!”
Đám côn đồ chen nhau lên, hiện trường lập tức đánh nhau loạn cả lên, máy chém, tao đâm, vô cùng náo nhiệt.
Bạch Khởi La lại không có công cụ tiện tay như cây búa, nhưng loại đồ vật như chiếc ghế này dùng rất được nha! Tới một tên đánh một tên, tới một đôi đánh một đôi.
Vốn là một sòng bạc phồn hoa náo nhiệt lập tức biến thành đánh nhau hỗn loạn, búa của Phùng Kiêu không chém người, nhưng anh vốn là người rất thiếu đạo đức nha, anh chỉ thích chém đồ đạc của người ta.
Ví như... đồ trang trí.
Lại ví như... bàn đánh cược.
Cả cái chuông lớn kia cũng bị anh chém nát.
Tức giận, cực kỳ tức giận!
Đây chủ yếu là phá hoại, thế nên hiện trường càng đánh càng hỗn loạn.
Đừng coi Phùng Kiêu lấy phá hoại làm vui thật, nhưng cái kiểu đánh người không chùn tay, so với Bạch Khởi La còn đánh đẹp mắt, thì anh đánh thực dụng ra chiêu dồn dập. Dù côn đồ lợi hại, nhưng khôngngăn được đồng đen gặp phải vương giả (*).
(ý câu này nói chắc chắn sẽ gặp thất bại)
không lâu sau, đám côn đồ gục đầy đất, mặt mũi tên nào cũng bầm dập.
Phùng Kiêu níu tên quản lý đang chuẩn bị chạy, cả giận nói: “Mày còn dám nói oan cho tao không?”
anh kiên định, mình rất vô tội.
Trong lòng quản lý tràn đầy giận dữ, ngoài mặt cũng không dám nói, chỉ nói: “không dám không dám! Ngài tha cho tôi đi, là tôi có mắt mà không thấy núi cao.”
Phùng Kiêu vỗ vỗ mặt hắn: “Lần đầu ông nội mày xuống núi mà mày lại làm tao mất thể diện, sao nào? Chúng ta ai mất thể diện hơn hả? Còn dám lớn lối không?”
“Em sai rồi em sai rồi, đều là em sai!” (anh xin lỗi em đi!!!!)
Lúc này, rõ ràng bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Bạch Khởi La đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn rất cảnh giác.
“Hú, húhú...”
một loạt tiếng còi hú vang lên, không biết ai gân cổ kêu một tiếng: “Cảnh sát tới rồi!”
Trong lòng quản lý vui mừng, muốn cứng rắn lên, Phùng Kiêu đập tay một cái, trực tiếp đánh người bất tỉnh, anh ném cái búa, kéo Bạch Khởi La chạy đến cửa sau...
“Đuổi, đuổi theo...” Có mấy tên côn đồ thở hổn hển kêu lên, nhưng cũng không tên nào đứng lên nổi.
Như một làn khói lướt qua, hai người đã nhanh chóng biến mất, không thấy bóng dáng.
Hai người Phùng Bạch thoát ra sau hẻm, Phùng Kiêu leo lên tường trong chớp mắt, anh mới vừa đưa tay cho Bạch Khởi La, thì cô đã xoay người nhảy lên, hai người lập tức quay đầu chạy về sân sau, anh chạy đến bụi hoa bên tường, lấy một bọc quần áo ra: “đi thôi!”
Hai người tiếp tục leo tường đến bên kia đường mòn, chay không bao xa, Bạch Khởi La nhìn thấy chiếc xe Phùng Kiêu lái lúc sáng.
cô cảnh giác: “Lên xe không cho phép hôn tôi!”
Chuyện lần trước đúng là làm người ta không thể quên được.
Cánh tay anh bị Bạch Khởi La nhéo một cái không chút do dự, lập tức đỏ một mảng.
Phùng Kiêu: “... Bất kể thiếu nữ có công phu cao cường đến cỡ nào, cũng có đặc thù của con gái, thích nhéo người khác.”
Bạch Khởi La lười để ý anh: “Mau lái xe đi!”
Phùng Kiêu lập tức lái xe, như một làn khói vọt ra ngoài, đến khi xe dừng lại, Bạch Khởi La hỏi: “Sao anhlại tới khách sạn lớn Bắc Bình?”
Phùng Kiêu: “Chúng ta đến phòng của tôi tắm rửa trước, nếu không trở về dễ gây rắc rối. Nếu để ba em biết anh dẫn em đi phá quán người ta, phỏng chừng có thể bóp chết tôi.”
Bạch Khởi La: “Tôi có thể tự đặt phòng cho tôi!”
cô kiên quyết không muốn ở cùng phòng với anh.
Cánh tay Phùng Kiêu khoác lên lưng cô, chậm rãi nói: “Em cảm thấy em làm như vậy... sẽ không bị ai để ý hay sao? Chương cảnh trưởng quản lý khu vực Bắc Bình đó!”
Bạch Khởi La nhếch miệng.
“Hai chúng ta cất xe xong đi từ cửa sau lên, em yên tâm đi, tôi khẳng định không chiếm tiện nghi của em là được. Chao ôi ta nói, sang năm chúng ta đã kết hôn rồi, tôi cưới em, làm gì em mà không được! Sao bây giờ phải ăn đánh của em và ba em? Tôi cũng không phải là heo. Em yên tâm đi! Với lại nếu em trở về với cái bộ dạng này, lỡ bị các di nương nhà em nhìn thấy rồi đồn đại ra ngoài thì sao? Trông có vẻ không đáng tin lắm đâu.”
Mặc dù lời của Phùng Kiêu cực kỳ khiến người ta nghi ngại, nhưng vẫn thuyết phục được Bạch Khởi La.
Bạch Khởi La lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu anh làm bậy, tôi sẽ biến anh thành thái giám!”
Phùng Kiêu lạp tức cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn nghiêm túc giơ tay lên, làm dáng vẻ thề thốt: “Tôi thật sự không phải loại người như vậy.”
Hai người lén lút lẻn vào khách sạn Bắc Bình, vì tránh bị người khác phát hiện, thang máy cũng khôngdám ngồi, lén lén leo thang bộ lên lầu.
Đánh nhau thế nào cũng không mệt mỏi, nhưng leo cầu thang lại khiến hai người mệt đến mức thở hồng hộc.
Phùng Kiêu lập tức ngã xuống giường, khoát tay: “Tôi mệt quá, em đi tắm trước đi.”
Bạch Khởi La không nhúc nhích.
Phùng Kiêu: “Sao thế?”
“không có quần áo.”
Phùng Kiêu tùy ý chỉ một cái: “Túi to bên kia là đồ của em.”
Chân mày Bạch Khởi La hơi nhướng lên, chậm rãi nói: “Hóa ra, anh còn có sở thích giả gái!”
Phùng Kiêu: “???!!!”
Bạch Khởi La tiếp tục: “Đàn ông giả gái!”
Dù Phùng Kiêu không hiểu lắm, nhưng lập tức cảm thấy bốn chữ này không phải thứ gì tốt, liên kết với câu trước, anh ngồi dậy, bắt đầu mở dây lưng quần: “Tôi phải chứng minh tôi là ười đàn ông đích thực, tuyệt đối không có thứ sở thích này!”
Bạch Khởi La: “anh dám làm bậy tôi sẽ đá chết anh!”
Phùng Kiêu hơi nheo mắt, không tưởng tượng nổi: “... Úi chà, tôi chỉ muốn cho em nhìn thử xem, để em biết kích cỡ quần áo này tôi mặc đâu có vừa?”
anh lộ ra một nụ cười cổ quái: “Có phải em... hiểu lầm không?”
Bạch Khởi La lạnh lùng nhìn anh, đã nhìn thấu người này cố ý mánh khóe.
Tên xấu xa!
âm mưu đen tối!
“Bây giờ đã trễ hơn năm giờ, nếu em không đi tắm rửa, ba em sẽ tìm tới." anh hết sức tốt bụng nhắc nhở.
Bạch Khởi La giận muốn xịt khói, sau đó xách túi nặng nề đi tới phòng tắm, mới vừa tới cửa, quay đầu cảnh cáo: "Thứ nhất không cho phép nhìn lén; thứ hai không cho phép chơi trò mèo giấu đồ, tôi cũng phải biết Chương cảnh trưởng có gì."
Phùng Kiêu: "... Em nghi ngờ cũng quá nặng rồi. Chờ em cùng nhau xem, được chưa?"
hắn khoát khoát tay: "Tắm nhanh đi chứ? Em tắm xong tôi còn phải tắm nữa. Đưa em về nhà trễ, phỏng chừng ba em thật sự có thể động thủ."
Suy nghĩ một chút tính cách của cha vợ đại nhân, anh xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mình có chút đau đầu.
Bạch Khởi La nhanh chóng đi vào phòng tắm, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm, két một tiếng, khóa cửa.
Phòng tắm nhanh chóng truyền tới tiếng nước chảy, Phùng Kiêu nhìn về phía bọc đồ, chần chờ mộtchút, ngẩng đầu lại nhìn phòng vệ sinh, tựa hồ xác nhận Bạch Khởi La sẽ không đi ra, anh mở bọc ra, lấy một chồng hình trong đó ra, sau đó cột bọc lại lần nữa, nhét hình vào dưới giường.
Phịch một tiếng, lại ngã xuống giường, tiếp tục nằm như xác chết.
Cũng không biết nằm bao lâu, thì thấy Bạch Khởi La rốt cuộc đi ra, cô thay quần áo phương Tây màu vàng mềm mại, vừa đi vừa lau đầu.
Phùng Kiêu lơ đãng liếc một cái, ánh mắt thâm thúy mấy phần, tràn đầy kinh ngạc trước nhan sắc của cô. Cục xương ở cổ họng anh giật giật, ngồi dậy.
"Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi tắm đi!" Bạch Khởi La hung hăng.
"Tôi cảm thấy em mặc bộ quần áo này đặc biệt đẹp, quả nhiên ánh mắt tôi rất tốt."
Bạch Khởi La nhướng mày, không trả lời.
Phùng Kiêu lại tiếp tục khoác lác: "Em xem, tôi chọn kích cỡ cũng vừa vặn ghê, cho nên mới nói đôi mắt này của tôi thật tinh tế nha, liếc mắt liền nhìn ra em thích hợp mặc kích thước nào!"
Bạch Khởi La: "anh đang muốn khoe với tôi là anh đã duyệt qua vô số người, cho nên có thể nắm giữ chính xác kích thước của phụ nữ hả?"
Phùng Kiêu: "... Quả nhiên phái nữ là động vật phức tạp nhất, trời đất chứng giám, tôi không có! Nhưng em giễu cợt tôi như vậy, tôi thật cao hứng."
Bạch Khởi La dâng lên dự cảm bất thường.
Quả nhiên, anh mỉm cười: "Tôi biết em đang ghen!"
anh nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng: "Có phải cảm thấy tôi sắp xếp tất cả cực kỳ hoàn mỹ, nên đã sinh ra hảo cảm vượt quá tình bạn với tôi đúng không?"
"anh có đi hay không!" Bạch Khởi La cắt đứt lời của anh, chỉ chỉ thời gian: "đã sáu giờ rưỡi, anh chắc chắn còn muốn lề mề hả?"
Phùng Kiêu "Mẹ kiếp" một tiếng, lập tức chui vào phòng tắm, "Xong đời, ba em thật sự có thể bóp chết tôi!"
Từ trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy lần nữa, Bạch Khởi La không nhịn được khẽ bật cười, đang muốn xoay người đi đến cửa sổ nhìn thử, thì nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Bạch Khởi La nghi ngờ đi tới cửa, thản nhiên mở cửa: "anh tìm..."
Người ngoài cửa, là Lục thiếu soái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT