Hôm nay Trịnh Li lên giường rất sớm, nhưng lại ngủ đến rất vãn(?).
Nàng đem sách giáo khoa sơ trung của Khương Bội Bội tất cả đều mang ra, tính toán mỗi ngày học tập thật tốt để hướng về phía trước, nhưng mà...... Kiến thức bên trong phần lớn nàng đã quên hết, hoặc là chưa học qua.
Ngữ văn còn tốt, nàng đọc rất nhiều sách, đến lúc đó làm bài nhiều một chút, quen thuộc thì tốt rồi.
Khoa học...... Khoa học sơ trung cũng không thâm ảo đến mức khiến nước biến thành không khí, kiến thức môn này nàng cũng còn nhớ một ít, không đến mức luống cuống.
Có thể học Toán a......
Cái hàm số này giải như thế nào? Cái hình này vẽ như thế nào? Rõ ràng ý của đề nàng đều biết, nàng cũng không biết làm đề này như thế nào!
Thời điểm Trịnh Li xem sách xong lên giường ngủ lòng tràn đầy rối rắm, khi thức dậy cũng đã muộn.
Trịnh Li tỉnh là 8 giờ năm mươi, nằm nghỉ trên giường thêm chốc lát, cũng đã 9 giờ.
Vào mùa đông, nàng một chút cũng không muốn rời giường, nhưng nghĩ đến Chu Tuấn Lâm vẫn đang ở nhà mình......
Trịnh Li xoay người một cái, lại vội vàng nằm xuống, ở trong chăn mặc quần áo.
Mùa đông không có điều hòa, không có máy sưởi thật sự quá lạnh!
Trịnh Li đem người mình bọc đến kín mít, mới mở cửa đi ra ngoài, sau đó đã ngửi thấy một mùi hương của cơm.
Mùi hương truyền đến từ trong bếp.
Trịnh Li đi vào xem, liền nhìn thấy trong phòng bếp có hai cái bánh bao chiên trứng(?), một chén rau xanh xào, một chén rau trộn củ cải, trong nồi cơm điện còn cháo nấu.
Đây...... Là do Chu Tuấn Lâm nấu?
Trịnh Li có chút giật mình nhìn đồ trước mắt, tuy rằng nàng còn chưa có ăn, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được trù nghệ của Chu Tuấn Lâm so với nàng muốn tốt hơn ——
Bởi vì Khương Bội Bội không làm được bánh bao chiên trứng hoàn chỉnh, vẫn luôn trực tiếp đem trứng gà đánh tan rồi xào, Chu Tuấn Lâm chiên trứng gà lại phi thường hoàn chỉnh còn nguyên quả.
Dưới đĩa bánh bao chiên trứng có đè một tờ giấy, Trịnh Li cầm lấy tờ giấy liền nhìn thấy dòng chữ có chút đoan chính quá mức: "Tôi tùy tiện làm bữa sáng, cô tỉnh có thể ăn, tôi đi ra ngoài một chuyến."
"Đản Đản, Chu Tuấn Lâm đi đâu rồi?" Trịnh Li thấy thế vội vàng hỏi Đản Đản đang ở trước mặt mình.
"Ta không biết, ta không ra được." Trên mặt Đản Đản xuất hiện bốn chữ "Tội nghiệp" thật to, ngày hôm qua nó ở trong phòng Trịnh Li, căn bản đi ra không được.
Trịnh Li nhìn bốn chữ to trên mặt Đản Đản, đột nhiên phát hiện mục tiêu nhiệm vụ là Chu Tuấn Lâm so với Đản Đản đáng tin cậy hơn nhiều.
Mở cửa cho Đản Đản ra ngoài đi tìm người, Trịnh Li ăn trước, kết quả nàng mới ăn được một nửa, Đản Đản cùng Chu Tuấn Lâm liền cùng nhau trở lại.
Đản Đản trắng trẻo mập mạp ngồi ở trên đỉnh đầu Chu Tuấn Lâm, còn rất vui vẻ, Chu Tuấn Lâm lại một chút không phát hiện ra.
"Cậu đi đâu?" Trịnh Li dời tầm mắt từ trên người Đản Đản mà nhìn về phía Chu Tuấn Lâm.
"Tôi đi dọn sách." Chu Tuấn Lâm chỉ chỉ thùng giấy ở cửa: "Sách này đều rất sạch sẽ, tôi liền lấy về đây."
"Lấy về rất tốt, vừa lúc có thể xem." Trịnh Li qua đi hỗ trợ dọn sách.
Chu Tuấn Lâm thấy thế lại cười cười...... Hắn hai ngày nay luôn cười.
"Cái này cho cô." Sau khi cười xong, Chu Tuấn Lâm cầm lấy một cái bao nilon trên mặt rương đưa cho Trịnh Li.
Từ trong bao nilon truyền đến từng trận mùi hương, Trịnh Li nhìn kỹ mới phát hiện bên trong một là một cái bánh kem, nàng lại xem nhãn trên bao nilon...... Đây không phải là cửa hàng bánh kem quý nhất huyện thành sao?
Chu Tuấn Lâm tiêu một phân tiền cho mình đều luyến tiếc, lại còn mua bánh kem cho nàng.......
Thời điểm lần đầu tiên Trịnh Li nhìn thấy Chu Tuấn Lâm, đối với hắn chỉ có đồng tình, nhưng đến bây giờ, nàng đối với người này đã tràn ngập hảo cảm.
"Cậu ăn cơm sáng chưa?" Trịnh Li hỏi.
"Tôi ăn rồi." Chu Tuấn Lâm nói, Trịnh Li biểu hiện thực rõ ràng ý tứ muốn giúp đỡ hắn, hắn cũng liền không có quá khách khí, buổi sáng sau khi làm cơm xong liền ăn phần của mình.
"Vậy lại ăn chút bánh kem." Trịnh Li cười nói, đem bánh kem trên tay bẻ ra một nửa đưa cho Chu Tuấn Lâm.
Đây là lần đầu tiên Chu Tuấn Lâm ăn bánh kem, bánh kem ăn rất ngon.
Sau khi hai người ăn bánh xong lại cùng nhau đi mua đồ ăn.
Lúc này giá hàng rất tiện nghi, nhưng bởi vì gần tới tết, giá của đồ vật so với bình thường muốn đắt hơn rất nhiều.
Trịnh Li đối với việc cò kè mặc cả này không hiểu lắm, trước kia Chu Tuấn Lâm tuy rằng ở nhà nấu cơm, nhưng cũng không mua đồ ăn bao giờ nên cũng không hiểu lắm.
Chỉ là, tuy rằng không hiểu, Chu Tuấn Lâm lại rất vui mà học hỏi.
Hắn hỏi hai ba cửa hàng sau đó liền mua được thịt lợn với giá cả thực tế.
Ở huyện H từng có thời điểm dùng xương sườn lợn để thực hiện truyền thống tế tổ, gần đây giá cả thịt lợn tăng mạnh, từ phần móng heo xuống hầu như thời điểm nào khách đều muốn dùng(?), cũng không tiện nghi, nhưng thịt trước chân lợn lại không có người muốn dùng......
Bọn họ cuối cùng mua được thịt trước chân lợn với giá cả tiện nghi.
Quả nhiên, người có thể trở thành nhà giàu số một thế giới đều là người không bình thường, chỉ trong nháy mắt, liền đem giá cả thị trường hiểu rõ......
Bình thường Chu Tuấn Lâm tuy rằng không giao lưu cùng người khác, nhưng vẫn luôn quan sát tình huống xung quanh, cũng sẽ nghe hàng xóm nhắc đến các loại việc, tuy rằng cơ bản không tiêu tiền, nhưng giá hàng vẫn được coi là biết, còn biết một ít nơi bán đồ vật tiện nghi.
Hắn mang theo Trịnh Li đi tới thị trường bán sỉ mua một ít rau dưa với giá cả tiện nghi, bởi vì đồ rẻ còn mua được thêm rất nhiều thứ. ( Đoạn này chả biết edit có đúng không nữa @@)
Dù sao mấy ngày nay đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn, mua được chừng này phỏng chừng cũng đủ ăn mấy ngày rồi.
"Trước kia tôi nghĩ, nếu cha mẹ tôi đem tôi đuổi đi, tôi có thể tới nơi này nhặt đồ ăn người khác không cần ăn." Thời điểm rời khỏi thị trường bán sỉ, Chu Tuấn Lâm chỉ chỉ đồ ăn cách đó không xa bởi vì những nguyên nhân linh tinh như va chạm, chất lượng không tốt mà bị chủ quán ném đi, lúc này nơi đó còn có người nhặt.
Trên đời này không thiếu nhất, chính là người nghèo.
"Về sau cậu không cần nghĩ như vậy, có thời gian có thể làm những việc khác." Trịnh Li nói, cần cù kiệm tiết kiệm là đức tính tốt, nhưng nếu không cẩn thận lại trở thành người keo kiệt, vậy là có vấn đề.
Người keo kiệt, đừng muốn làm việc lớn.
"Ân." Chu Tuấn Lâm gật gật đầu, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Trịnh Li, lại có điểm muốn cười.
Cơm trưa lại là do Chu Tuấn Lâm làm, hương vị không tính là quá tốt, nhưng cũng không tồi, món thịt xào ớt cay kia Trịnh Li ăn chung với cơm càng cảm thấy phi thường ngon.
Buổi chiều, Trịnh Li mang theo Chu Tuấn Lâm đi cắt tóc và mua quần áo.
Tóc Chu Tuấn Lâm khô vàng không làm được mấy kiểu tóc, Trịnh Li bảo thợ cắt tóc trực tiếp cắt cho hắn kiểu tóc húi cua, về phần quần áo, tuổi của hắn quần áo nam sinh mua còn khá tốt, Trịnh Li từ trong ra ngoài chọn cho hắn hai bộ, lại mua thêm nội y cùng quần dự phòng.
Tất cả tiền này, cuối cùng đều là Chu Tuấn Lâm tự chính mình trả.
Chu Tuấn Lâm muốn trả, Trịnh Li cũng không ngăn cản, bất quá nàng đem tình huống hiện tại của mình nói cho Chu Tuấn Lâm: "Tôi hiện tại có ba ngàn năm trăm đồng tiền, để lại một ít tiền làm phí sinh hoạt, số tiền có thể sử dụng là ba ngàn khối, cậu cần cứ nói, không cần khách khí với tôi."
"Tôi có một yêu cầu." Chu Tuấn Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Sắp ăn tết, tôi muốn đi kiếm một ít đồ về bán."
"Cậu tính toán bán cái gì?" Trịnh Li tò mò hỏi.
"Bán một ít vật dụng nhỏ như thoán thiên hầu, các loại pháo gì đó." Chu Tuấn Lâm nói: "Mấy thứ này rất tiện nghi, cũng không giống pháo hoa pháo trúc qua tết không ai mua...... Những loại pháo này trẻ con đều nguyện ý tiêu tiền mua về chơi."
"Tôi đây liền đem tiền đưa cho cậu." Trịnh Li chạy về phòng cầm ra một chồng tiền đưa cho Chu Tuấn Lâm.
Đây là toàn bộ gia sản của nguyên chủ.
"Tôi nhất định sẽ kiếm tiền trả lại cho cô." Chu Tuấn Lâm nghiêm túc mà nhìn về phía Trịnh Li.
"Không nóng nảy, cậu cứ từ từ." Trịnh Li cười rộ lên, lại nói: "Đúng rồi, tôi còn có thể hỗ trợ cho cậu!"
"Tạm thời không cần." Chu Tuấn Lâm nói, Trịnh Li nguyện ý cho hắn mượn tiền, đã là giúp hắn một đại ân, hắn làm sao có thể đi làm phiền Trịnh Li nữa?
Không, hắn vẫn cần Trịnh Li hỗ trợ...... Buổi tối, Chu Tuấn Lâm cầm sách khoa học cùng sách Tiếng Anh đi tìm Trịnh Li.
Trịnh Li sớm đã không nhớ rõ mấy thứ thành tế bào này rồi, liền chỉ về phía sách Tiếng Anh nói: "Tôi dạy cậu Tiếng Anh trước! Tiếng Anh rất quan trọng, sau này cậu buôn bán cùng người ngoại quốc khẳng định phải dùng đến tiếng Anh!"
Mặt Trịnh Li đầy thành khẩn, Chu Tuấn Lâm nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy có áp lực rất lớn.
Kỳ vọng của Trịnh Li đối với hắn quá lớn......
Bất quá, cũng bởi vì vậy, ý chí chiến đấu của hắn cũng bốc cháy.
Không chừng có một ngày, hắn thật sự có thể buôn bán cùng người ngoại quốc!
Chu Tuấn Lâm học phi thường nghiêm túc, cũng học được phi thường mau.
Chỉ số thông minh là do trời sinh, mà chỉ số thông minh của Chu Tuấn Lâm rõ ràng rất cao!
Trịnh Li cùng hắn hàn huyên trong chốc lát, phải biết rằng lúc trước hắn chỉ đi học bốn năm tiểu học thôi...... Bất quá kiến thức học được ở trường tiểu học của nông thôn rất đơn giản, bởi vậy không ai cảm thấy hắn lợi hại, rồi sau đó cha mẹ nuôi của hắn sinh con không ai trông, liền trực tiếp đem hắn mang đi để hắn trông con của bọn họ.
Lần học này chính là hết hai giờ.
Chu Tuấn Lâm học hai mươi sáu chữ cái, đem chúng nó viết trên giấy, còn học vài câu nói đơn giản.
Trịnh Li một bên dạy hắn, một bên xem sách ngữ văn, chờ dạy xong trở về phòng mình, lại lòng nóng như lửa đốt mà bắt đầu mở sách ngành khoa học học, để tương lai có thể đi dạy Chu Tuấn Lâm.
Cùng thời gian đó, Chu Tuấn Lâm ở trong phòng xem sách giáo khoa cao trung.
Kỳ thật học cao trung có rất nhiều kiến thức, bình thường sinh hoạt đều không cần dùng, nhưng hắn vẫn muốn học thêm một chút.
Tương lai Trịnh Li tương lai khẳng định sẽ học cao trung rồi học đại học, nếu hắn không học nhiều thêm một chút, về sau bọn họ nói không chừng tới nói chuyện đều không thể nói.
Ngày hôm sau, Trịnh Li như cũ dậy muộn, mà thời điểm nàng dậy, Chu Tuấn Lâm cũng đã làm xong bữa sáng.
Mà không bao lâu sau khi nàng ăn xong, Chu Tuấn Lâm liền trở lại, còn mang về một chiếc xe ba bánh cũ đi tới kho Trịnh Li để xe đạp.
Xe ba bánh tuy rằng đã cũ, nhưng bảo dưỡng không tồi, Chu Tuấn Lâm đem nó rửa sạch một lần, chờ ăn cơm xong, lại đi nó ra cửa.
Lần này hắn đi ra ngoài mua trở về một ít hàng hóa, sau đó lại dùng giấy viết yết giá.
Pháo ném một khối tiền một hộp, hai khối tiền ba hộp, pháo nhỏ một khối tiền năm cây, hai khối tiền mười hai cây, pháo lớn một khối tiền ba cây, hai khối tiền bảy cây......
"Vì sao lại viết giá vào túi hàng?" Trịnh Li tò mò hỏi, người huyện H đều không đem đồ vật bán viết giá vào.
"Mấy thứ này rất nhiều tiệm đều có bán, bất quá tôi nhìn thấy có vài đứa nhỏ ngượng ngùng đi hỏi giá cả, cuối cùng rõ ràng muốn mua, cũng không có mua." Chu Tuấn Lâm nói.
Hắn làm thứ này cũng không phải chỉ một mình, nhưng xem như tương đối tốt, ít nhất không cần lo lắng hàng hóa trong tay không bán ra được.
Bất quá, nếu ngồi xổm một chỗ chờ đám người kia tới cửa hỏi, kia cũng không được......
Hắn tính toán vừa đi vừa rao to.
*****
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có chương mới! (づ ̄3 ̄)づ
Mở ra con đường làm giàu của người nhà giàu số một ~
13h18 3/12/2018
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT