"Đoạn Tử Áo hắn có gì không dám, lão đại, ngày thứ hai sau khi anh đi hắn lập tức đem phòng làm việc bán đi."
Cổ Bình rất là tức giận, Lục Ảnh đối với hắn tốt như vậy, đem phòng làm việc giao cho hắn, hắn ngược lại bán phòng làm việc đi.
Thứ đồ chó chết.
"Là tôi tùy hứng rồi, cậu đem nó lấy về đi."
Lục Ảnh từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Cổ Bình.
"Lão đại, anh đây là muốn trở về sao."
Ánh mắt của Cổ Bình trong chớp mắt liền sáng lên.
"Không phải."
"Sau khi mua về, cậu đem các anh em tiếp tục đi làm việc đi, muốn đi cậu cũng đừng giữ lại."
"Lão đại, anh......"
Ánh mắt của Cổ Bình trầm xuống, cậu cho rằng, cậu cho rằng lão đại sẽ trở về, không lẽ vì một người đàn ông, ngay cả anh em mấy năm cũng không cần nữa.
"Lão đại, anh thật không cần, không cần chúng tôi nữa à, nếu không, nếu không chúng ta về nước tiếp tục làm việc đi, chúng ta xuất sắc thế này, nhất định có thể ở trong này rèn luyện cả ngày."
"Lão đại, tôi cam đoan, nếu anh trở về, chúng tôi sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của anh, anh muốn theo đuổi Tam gia, chúng ta giúp anh theo đuổi, anh muốn làm Tam thái thái, chúng tôi giúp anh."
"Anh làm sao biết."
Câu hỏi này khiến Cổ Bình sửng sốt.
Chẳng nhẽ phải nói thật, chẳng lẽ trực tiếp nói, lão đại có một lần uống say ở trước mặt bọn họ gây chuyện, đem mọi việc đều nói ra.
Ách......có vẻ không tốt lắm.
"Lão đại, cái này......"
"Bỏ đi, biết thì biết thôi."
"Việc cậu nói, tôi sẽ cân nhắc."
Tinh tinh tinh, tiếng chuông điện thoại không nể mặt chút nào vang lên.
"Alô, chị Trần, có việc à."
Chị Trần là người quản lý của Tiểu Ảnh, cũng biết người hiếm hoi biết anh là đàn ông.
"Tiểu Ảnh, có người bao cậu."
"Tôi không phải nói là không ra sân khấu mà."
Lục Ảnh cảm thấy Bích Lạc này nói không giữ lời, hai đường lông mày nhíu lại.
"Tiểu Ảnh, Tam thiếu muốn cậu, chúng tôi cũng không có cách nào, cậu vẫn là đến đi, nếu không công việc có thể cũng mất."
Giọng nói của chị Trần lộ vẻ gấp gáp, Tam gia là ai a, Tiểu bá vương Ma Đô, đồ mà hắn không đạt được, người khác cũng đừng mong có.
"Tiểu Tam gia, Hạ Văn."
Chị Trần vừa nghe, bèn biết có hi vọng, Tiểu Ảnh biết Hạ Văn vậy khẳng định biết thủ đoạn của hắn, đến lúc này khẳng định không dám không đến.
"Đúng đúng đúng."
"Được, tôi đi."
......
"Bình Tử, tôi còn có việc, cậu ngủ sớm một chút đi."
"Được......được......"
Cổ Bình cảm thấy tam quan của mình muốn vỡ rồi.
Lão đại đây cũng hy sinh quá rồi.
Lục Ảnh hóa trang xong, mặc tất chân mà Hạ Trì chuẩn bị cho anh, xương quai xanh lộ ra từ chỗ chạm rỗng của áo váy, đội một bộ tóc giả thẳng dài màu nâu.
Cổ Bình nhìn lão đại nhà mình bộ dáng yểu điệu cảm thấy anh ra ngoài như thế không an toàn.
"Lão đại, tôi đưa anh đi."
Lục Ảnh cảm thấy giày cao gót rất phiền phức, trước đây đều bị ma sát đến nổi bọng nước, nhưng cũng không từ bỏ.
......
Lục Ảnh vừa đến Bích Lạc lập tức bị chị Trần kéo lại.
"TIểu Ảnh, tôi nói với cậu, cậu tuyệt đối đừng để lộ, biết không, hắn nếu biết cậu là nam, Bích Lạc liền xong đời."
"Yên tâm đi, chị Trần" tôi nếu như chưa xác định hắn thích nam, tôi sẽ không để lộ.
Đường nhiên vế sau, anh là nói với chính mình.
Nói xong liền đẩy cửa bước vào ghế lô.
"Nghe nói Tam gia anh tìm tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT