“Hey, cái người kỵ sĩ kia là ai?” “Ôi, anh ấy thoạt nhìn rất anh tuấn!” “Đó là bạn nhảy của White sao? Một quý ông vô cùng quyến rũ?” “Ôi, Merlin ơi, bọn họ trông mới xứng đôi làm sao!” “Thề có Merlin, đây là cặp đôi mà tôi thấy xứng nhất!”

……

Nhóm phù thuỷ nhỏ nghịluận sôi nổi, đều vô tò mò thân phận thật sự của người đàn ông đóng vai kỵ sĩ có may mắn được trở thành bạn nhảy của hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw. Lockhart mặc một bộ lễ phục màu tím violet ghen tị nhìn hai người đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người với bạn nhảy của gã– một nữ phù thuỷ Gryffindor, “Ôi dào, thế thì có là gì, nếu muốn ta có thể còn chói mắt gấp bọn họ cả trăm lần. Mấy cái thứ chú ý này là ta tặng cho bọn họ mà thôi.”

Đáng tiếc bạn nhảy của gã đã hoàn toàn bị hấp dẫn bởi tổ hợp kỵ sĩ cùng hoàng tử, căn bản không thèm để ý tới lời gã nói, điều này khiến gã càng thêm tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đã đoạt đi hào quang chói sáng của gã.

Draco cùng Harry đã kinh ngạc đến không nói lên lời. Hermione lắc lắc cánh tay Harry, “Harry, vị kỵ sĩ kia là ai? Hai người quen sao? Sao lại trông kinh ngạc như vậy?” Con rắn nhỏ mắt xanh lúc này làm sao mà trả lời được nữa, Hermione bất mãn chọc chọc ót nó, trong lòng càng thêm tò mò.

Kỵ sĩ đeo mặt nạ và hoàng tử tinh linh dắt tay nhau đi tới, Draco cùng Harry nháy mắt run cả người, lui về phía sau, trăm miệng một lời nói: “Ôi, điều này không phải sự thật!” Hermione bạo phát tính tình nữ vương, “Hey! Hai người các cậu, chuyện này rốt cuộc là sao? Nói cho mình biết, kỵ sĩ của Hugh kỵ sĩ đến tột cùng là ai?”

Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp mà hoa lệ, “Cô Granger, chẳng lẽ cô không biết loại câu hỏi này phải hỏi chính chủ càng chuẩn xác hơn sao? Ta cho rằng Ravenclaw luôn theo đuổi câu trả lời chân thật nhất.”

“S, S, giáo sư Snape!” Hermione chiến chiến quay người lại, hoảng sợ nhìn kỵ sĩ đeo mặt nạ bạc, cả người ngơ ngẩn. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao bạn nhảy của Hugh lại là giáo sư Snape? Merlin ơi! Thế giới này điên rồi sao?

Snape nhếch khóe môi, ác ý nói: “Giỏi sửa tên giáo sư, vì thế ta không thể không trừ Ravenclaw năm điểm, Cô Granger.”

“Không! Đáng sợ quá!” Hermione rất không thục nữ mà hét lên một tiếng, cuống quít nhìn về phía Draco cùng Harry đứng phía sau, hai động vật nhỏ vẻ mặt thống khổ gật đầu với cô bé, khẳng định chuyện kinh sợ này là thật. Hermione hít sâu một hơi, trợn mắt, thiếu chút nữa ngã lăn, Rand Delin đứng bên cạnh đã đơ thành tượng đá bản năng đỡ được cô bé, tuy rằng chính anh cũng rất muốn té xỉu.

Quần lót Merlin ơi! Ai có thể nói cho anh biết tại sao bạn nhảy của hoàng tử nhỏ lại là giáo sư Snape âm trầm, đáng sợ, đầy dầu, độc mồm độc miệng kia chứ?! Ôi, không, anh phải trở về nói cho mọi người, tổ chức một hành động cứu vớt hoàng tử nhỏ!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy trước, nhưng Rand Delin lại giống như bịếm thần chú hoá đá, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trên cánh tay còn Hermione đang nửa dựa.

“Chết tiệt!” Snape thấp giọng nguyền rủa, đũa phép vung lên, Hermione giật mình một chút, tỉnh táo lại. Giờ thì cô bé mới miễn cưỡng trấn định lại, tay khẽ run vuốt tóc ra sau tai, “À, giáo sư Snape, Hugh, hai người thoạt nhìn thật sự rất xứng, ừm, phi thường xứng đôi, thật sự là quá xứng, ừm, chính là như vậy!”

Nữ phù thuỷ nhỏ đáng thương đã nói năng lộn xộn, tay để trên đầu cũng bắt đầu run đến lợi hại, điều này làm cho sắc mặt Snape càng khó nhìn thêm vài phần, nhưng có mặt nạ che lấp nên không hiện quá rõ ràng.

Hugh cũng không nghĩ tới Hermione lại phản ứng khoa trương như vậy, nhất thời có chút giật mình, khi hồi thần thì phát hiện người yêu mình hình như đã bị chọc giận, vội vàng nhẹ vuốt mu bàn tay hắn trấn an.

Snape hừ lạnh một tiếng, nhưng rõ ràng là môi không mím quá chặt nữa.

Lúc này Dumbledore trên dãy bàn giáo sư gõ cái ly trước mặt ông, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Ông tự dùng bùa Sonorus, sau đó nói: “Thật vui sướng khi nhìn thấy một vũ hội long trọng như vậy, các trò đều có bạn nhảy của chính mình, à, có lẽ chính là bạn lữ tương lai của các trò, điều này rất tuyệt, không phải sao?”

Nhóm phù thuỷ nhỏ đứng dưới trong mắt hưng phấn sáng rỡ, Dumbledore tiếp tục nói, “Đương nhiên, thầy biết các trò khẩn cấp muốn khiêu vũ cùng với các bạn nhảy mà các trò ngưỡng mộ trong lòng, nhưng thầy không thể không bắt các trò nghe lão già này lải nhải một chút. Như vậy, thầy tuyên bố, vũ hội Haloween năm nay chính thức bắt đầu!”

Âm nhạc đột nhiên vang vọng toàn trường, ngọn đèn trên sân khấu thay đổi. Các phù thuỷ nhỏ hoá trang thành các hình dáng khác nhau đều dắt bạn nhảy xuống sân nhảy, dựa theo tiếng nhạc mà dập dìu.

Snape ngắm bốn phù thuỷ nhỏ ngơ ngác trước mặt, làm một động tác mời nhảy tiêu chuẩn quý tộc với Hugh, Hugh mỉm cười để tay vào lòng bàn tay hắn. Snape cong môi cười, dắt cậu đi ra sân khấu.

Bàn tay to nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên tinh linh, âm nhạc dịu dàng dè dặt, vũ điệu rắc rối. Trước, sau, trái phải, xoay tròn, mỗi một động tác đều lưu loát hoàn mỹ, tư thế kỵ sĩ cùng tinh linh khiêu vũ dưới ánh đèn thật rung động lòng người.

Ánh mắt dây dưa, bên môi thiếu niên tinh linh lộ nụ cười hạnh phúc là say lòng người, ngay cả kỵ sĩ khuông mặt vẫn lạnh lùng thâm trầm cũng nhu hoà đi không ít, khóe miệng hơi cong, đôi con ngươi đen thâm thuý mang theo nét dịu dàng nhè nhẹ.

Người chung quanh cũng không tự giác mà tránh ra, chừa cho hai người đủ không gian. Sàn nhảy giống như trở thành chốn riêng của bọn họ, mọi người chỉ như những bóng hình làm nền xung quanh.

Một khúc kết thúc, một cái hạ thắt lưng hoàn mỹ đã xong điệu nhảy này, thời gian giống như yên lặng, mọi ánh mắt đều tập trung lên hai thân ảnh đứng giữa sàn, ngừng thở, sợ quấy nhiễu đến hình ảnh tốt đẹp này.

Snape cúi đầu nhìn người yêu tựa vào khuỷu tay hắn, trêu tức nói, “Thế nào? Hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw có vừa lòng với biểu hiện của kỵ sĩ hay không?”

Hugh còn đang chìm đắm trong màn khiêu vũ vừa rồi vẫn chưa hoàn hồn, nghe được lời hắn nói, theo bản năng gật đầu, hai má bởi vì vừa rồi khiêu vũ mà hơi hồng hồng, trong mắt Snape lại thành dụ hoặc không lời.

Ánh mắt sâu hơn, cánh tay dùng lực, kéo người yêu nhỏ luôn không tự giác dụ dỗ hắn trong lòng, làm ngơ mấy trăm ánh nhìn chăm chú của học trò và giáo sư trong lễ đường, nhanh chóng rời đi.

Đến tận khi bọn họ rời đi được vài phút thì lễ đường mới bộc phát ra thanh âm, hầu như tất cả mọi người đều nghị luận về điệu nhảy vừa rồi của hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw cùng kỵ sĩ của cậu, còn có lai lịch của vị kỵ sĩ thần bí kia, cũng có không ít giọng nói ghen tị xen vào.

Góc bên trái lễ đường, Hermione chậm rãi nỉ non, “Merlin ơi, thật sự là quá khó tin! Bọn họ thoạt nhìn rất hài hòa, không ai xứng đôi hơn so với bọn họ……” nữ phù thuỷ nhỏ còn đang đắm chìm trong xúc cảm rung động kia.

Draco nhếch mày với Harry, giả cười nói: “Harry, tôi đã nói rồi, Hugh cùng cha đỡ đầu cùng một chỗ tuyệt đối sẽ hạnh phúc.” Harry giương mắt nhìn cậu ta, đột nhiên đi qua đặt tay lên vai cậu ta: “Draco! Mình sẽ không bao giờ đi tìm giáo sư Snape gây phiền toái nữa! Bọn họ thoạt nhìn thật sự rất hạnh phúc, về sau ai dám vọng tưởng chia rẽ bọn họ, mình sẽ quăng cho người đó một cái ác chú!”

Draco xoa xoa đầu nó, “Một quyết định sáng suốt!” Harry cười hì hì, rồng nhỏ bạch kim bóp mũi nó, “Nhưng mà Harry, cậu không biết là chúng ta nên đi khiêu vũ sao? Bỏ lỡ điệu nhảy đầu tiên rồi, chẳng lẽ cậu muốn bỏ qua cả điệu thứ hai?”

Harry làm ra biểu tình Slytherin tiêu chuẩn, khóe miệng cong 30 độgiả cười, “À, đương nhiên không, Draco thân ái của tớ.”

“Như vậy, tôi có được vinh hạnh mời cậu nhảy một điệu hay không?” Draco hơi hơi khom người, tư thế mời nhảy tiêu chuẩn. “Đương nhiên.” Harry rất phối hợp trả lời, bắt lấy tay Draco, kéo, “Lần này mình muốn nhảy bước nam!” Draco lôi kéo tay nó đi về phía sàn nhảy, đáp lại yêu cầu vừa rồi, “Cậu biết nhảy bước nam sao?”

Chú rắn nhỏ mắt xanh cứng đờ, rồi tức giận đến giơ chân, “Draco, cậu cố ý! Cậu căn bản không dạy mình bước nam! Đáng giận! Thế mà mình lại tin mấy lời ma quỷ của cậu!” Draco dí khuôn mặt dễ nhìn tới trước mắt nó, con rắn nhỏ mắt xanh ngây thơ lập tức mặt đỏ, khẩn trương ngả đầu ra sau.

“Giờ cậu mới biết à, quá muộn.” quý tộc nhỏ bạch kim giả dối cười ngạo nghễ, ôm lấy thắt lưng người trong lòng đang xù lông, “Bắt đầu nha.” Harry không cam lòng hừ hừ hai tiếng, vẫn ngoan ngoãn phối hợp với bước nhảy của cậu ta.

“Hermione, vắng vẻ bạn nhảy của em cũng không phải là một thói quen tốt đâu.” Rand Delin tao nhã cười cười, “Có thể nhảy cùng em một điệu không? Quý cô xinh đẹp.” Tuy rằng hoàng tử nhỏ của bọn họ bị hầm xà vương đoạt đi rồi, nhưng bỏ mặc bạn nhảy cũng không phải điều một quý ông nên làm.

“Vô cùng vinh hạnh, đàn anh Delin.” Hermione khéo léo trả lời, hai người đi vào sân nhảy.

Trên dãy bàn giáo sư, giáo sư McGonagall đẩy kính mắt, nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, “Người kia hình như là……” Không không không, nhất định là bà nhìn nhầm thôi? Điều này sao có thể chứ? Dumbledore ngồi bên cạnh cười đến bí hiểm, trên tay còn không ngừng nhét kẹo con gián vào miệng.

Các giáo sư nhìn thấy mấy cái chân gián vẫn còn đang giáy dụa ngoài miệng ông thì không khỏi thấy nôn nao, đều tự dắt bạn nhảy ra sân. Mà bạn nhảy năm nay của Dumbledore là bà Pomfrey vừa thấy mừng cho tình cảm ổn định giữa Hugh cùng Snape, hai đứa trẻ bà thương yêu nhất đã có được hạnh phúc, vừa rống lên với Dumbledore, “Albus Dumbledore! Nếu thầy còn tiếp tục ăn đồ ngọt như vậy nữa, tôi sẽ kêu Severus để thầy tự ngao chế độc dược chống sâu răng trong vòng hai tháng!”

Dumbledore đang ăn kẹo con gián đôi tới sung sướng cứng đờ mặt, “Ôi, không, Pomfrey, bà không thể cướp đoạt đi niềm vui nhỏ bé của lão già này được, rất tàn nhẫn.” Bà Pomfrey chống nạnh, “Chờ thầy đau răng phải tới bệnh xá xem, tôi sẽ cho thầy biết hậu quả của cái niềm vui nhỏ bé này là cái gì!”

Dumbledore bại hoàn toàn dưới tay nữ vương bệnh xá, chỉ có thể lưu luyến buông xuống món ngọt âu yếm, lôi kéo cái nơ con bướm màu hồng trên râu, “Pomfrey, không bằng chúng ta cũng đi xuống nhảy một điệu?”

Bà Pomfrey đưa tay giao cho ông, “Đương nhiên, đây đúng là lí do tôi ở đây tối nay.” Dumbledore cuối cùng nhìn thoáng qua mấy con gián đôi mấp máy trên bàn, cùng bà Pomfrey đi vào sàn nhảy.

Mặc kệ lễ đường sôi trào như thế nào, ồn ào náo động ra sao, Snape cùng Hugh trở thành tâm điểm ngôn luận cũng không biết, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau.

Miêu: K đủ 16+ đề nghị k vào =))

Trở lại hầm, Snape ếm bùa Incendio đốt lò sưởi âm tường, căn hầm lạnh lẽo nhanh chóng ấm áp lên. Gọi gia tinh muốn hai cốc cao cao nóng, Snape ôm Hugh ngồi trên chiếc sô pha nhỏ chuyên dụng của cậu, lòng của bọn họ đều đang còn xao động vì điệu nhảy vừa rồi.

Snape thấp giọng thở dài, dán môi lên trán người yêu, “Hugh, em luôn khiến ta cảm thấy vui mừng. điều đó thật sự quá tốt đẹp, ta cảm giác chúng ta cứ như hoà thành một thể vậy.” Hắn khó có khi thẳng thắn thành khẩn biểu đạt tâm tình của mình như vậy.

Hugh thò tay bỏ lại cốc cao cao lên bàn, ôm lấy cổ hắn, bờ môi hơi lạnh dán lên môi người yêu, dùng hành động đáp lại tâm tình của hắn.

Snape phát ra một tiếng than thở thỏa mãn từ trong cổ họng, dùng sức ôm sát người yêu mình, làm sâu hơn nụ hôn ngọt ngào này.

Hết sức triền miên.

Đầu lưỡi linh hoạt cẩn thận l**m qua mỗi một tấc trong khoang miệng của thiếu niên, quấn quýt với cái lưỡi mềm mại của cậu, đùa giỡn, m*t vào nước bọt của cả hai. Sau đó dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn môi cậu, từng chút một miêu tả hình dạng duyên dáng kia, khiến cho thiếu niên không thở nổi, đẩy hắn ra khỏi cuộc xâm lược thời gian dài.

Nhưng tách ra mới có vài giây, bốn phiến môi lại sáp lại cùng một chỗ, giống như đói khát mà bộc phát nhiệt tình, làm sao cũng không nỡ chia lìa.

Tay của nam nhân chẳng biết từ lúc nào đã thâm nhập vào trong lễ phuc, gần như tham lam mà cảm thụ cái cảm giác mềm dẻo trơn bóng này. Bàn tay bởi vì làm nhiều việc mà có vết chai vội vàng mà không mất ôn nhu vuốt ve khiến Hugh sợ run, tay Hugh lục lọi chạm được đến cúc áo của Snape, ý đồ vụng về cởi ra vật ngăn cách giữa cậu và người yêu.

Môi Snape rời đi, gặm cắn trên cần cổ trắng nõn có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt, một cái rồi lại một cái dẫu hôn đổ tươi ướt át dọc xuống dưới. Cái tay đưa vào bên trong áo một đường hướng về phía trước, nắm lấy viên nổi lên trên bộ ngực bằng phẳng, hoặc nhẹ hoặc nặng mà vê nắn. Hugh gấp rút thở dốc một tiếng, chưa bao giờ có cảm thụ thế này khiến cậu khủng hoảng, nhưng càng nhiều hơn chính là sự hứng phấn khi được người yêu chạm vào.

Snape ngậm vành tai của Hugh, đầu lưỡi ấm áp l**m lên thịt non mềm nhạy cảm, Hugh nhịn không được run run một cái, thiếu chút nữa bứt đứt cúc áo của Snape.

Khác xa Hugh bối rối và ngốc nghếch, Snape rõ ràng có kinh nghiệm hơn nhiều, bàn tay cởi bỏ ba nút thắt trên cùng của Hugh, khuôn ngjwc trần trắng nõn như ngọc lộ ra, quả nhỏ bị ngón tay đùa bỡn đến đỏ tươi run rẩy mà đứng thẳng, dẫn tới con ngươi u ám của Snape lại thâm trầm thêm vài phần.

Hơi thở nóng rực phả lên da, toàn thân Hugh đều nổi gai ốc, hừ ra vài tiếng khóc khẽ lầm bầm, tiện đà không cam lòng bị xoay tới xoay lui bèn kéo cổ áo nam nhân ra, hung tợn để lại một dấu răng thật nặng lên bên gáy hắn.

Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, ngón tay kiên nhẫn trêu đùa hai khối nhỏ xinh trên bộ ngực cậu, một loại cảm giác kỳ dị tê dại liên tiếp quét khắp toàn thân, vật nho nhỏ giữa hai chân Hugh run rẩy mà nửa đứng lên.

Khoái cảm xa lạ khiến Hugh không tự chủ được buông khớp hàm, trên cổ Snape đã có một vết máu nhàn nhạt. Hugh đè xuống bờ vai của hắn cúi thấp đầu mà thở hào hển, cậu chưa bao giờ biết đầu v* đàn ông cũng sẽ sinh ra kho*i c*m.

Cậu nghe thấy Snape ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ một tiếng, ngón tay có lớp chai mỏng như có như không vuốt ve thắt lưng bên sườn cậu, Hugh thấy ngứa, rúc về phía sau, nhưng lại đem tặng khuôn ngực phấn hồng cho đối phương.

Snape hơi cúi đầu, ngậm vào đầu v* bên trái, đầu lưỡi vòng quanh quả nho nhỏ kia, nhẹ đè xuống. Khoái cảm che trời lấp đất mà đến, Hugh nhịn không được cuộn tròn đầu ngón chân, nửa nhắm mắt lại, há to mồm thở dốc.

Cậu muốn thét lên, loại cảm giác tuyệt vời trước nay chưa từng có này khiến cậu vừahưng phấn vừa sợ hãi, đáng tiếc cậu không thể phát ra thanh âm, ngoại trừ thở dốc. Cậu dám cam đoan, nếu đời trước cậu gặp được người đàn ông này, cậu tuyệt đối sẽ không hoài nghi mình bị lãnh cảm!

Hugh véo chặt cánh tay Snape, trước ngực truyền tới kho*i c*m khiến toàn thân cậu đều căng thẳng, chỉ có thể bất lực mà lắc đầu, khóe mắt tràn ra nước mắt chất chứa tình cảm mãnh liệt.

Môi lưỡi của Snape dọc theo bộ ngực của cậu, hướng lên trên, sau đó đầu lưỡi êm ái miêu tả hình dáng xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng đầu tựa vào hõm vai cậu, dùng sức siết chặt cậu vào trong lòng.

Hugh bất mãn hắn bất động, nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực hắn, cái mông đụng tới chỗ sưng to kia của nam nhân.

“Chết tiệt!” Snape thấp giọng mắng, “Ta không muốn làm em bị thương, dừng ngay động tác của em lại, đứa nhỏ kia, nếu không em sẽ phải hối hận!”

Hugh cảm động hắn chăm sóc cho mình, cũng có chút tức giận hắn ẩn nhẫn quá đáng. Xê dịch cái mông, Hugh bắt tay cho vào trong quần nam nhân. Snape lập tức đè tay cậu lại, khàn khàn mà nói: “Em làm gì!”

Hugh tiến tới hôn hắn, có chút ý tứ lấy lòng—— chỉ là lấy tay mà thôi.

Snape chăm chú nhìn cậu, trong mắt có ẩn nhẫn, còn có lửa d*c hừng hực thiêu đốt. Hugh thử duỗi tay vào, hắn không có cự tuyệt, Hugh tự khuyến khích chính mình, dịch xuống khỏi đùi nam nhân, mặt đỏ tới mang tai mà cởi trường bào của nam nhân.

Cậu kéo xuống quần của Snape, bên dưới chiếc quần lót tơ tằm màu đen kia lộ rõ hình dáng phân thân đã hoàn toàn cương khiến cho người ta sợ hãi về thể tích của nó. Hugh nuốt một ngụm nước bọt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thứ đó của nam nhân khác.

Dưới sự phối hợp của Snape, Hugh kéo xuống quần lót tơ tằm của hắn, thứ to lớn đó nhảy ra. Hugh bị dọa nhảy dựng, khó trách có người nói người có mũi to thì cái thứ bên dưới cũng to, hiển nhiên người yêu của cậu có cái thứ đó rất đáng để kiêu ngạo.

Hugh củng cố tâm lý lần cuối, lấy tay cầm lấy thứ to lớn đó của Snape cao thấp di động. Snape hít sâu một hơi, người yêu nhỏ của hắn rất là ngây ngô, nhưng sức ảnh hưởng đối với hắn lại phi thường lớn.

Hugh nắm thứ đó của Snape l**m lên, vừa cố gắng hồi tưởng lại kinh nghiệm vài lần tự an ủi đời trước, còn một đống lớn phim người lớn mà đời trước xem vì chứng tỏ mình không phải bị lãnh cảm. Ngón cái nhẹ vuốt phần đỉnh, từ trong lỗ nhỏ chảy ra chất dịch dính dớp trong suốt, dính ướt tay cậu, Hugh ngửi được mùi xạ hương nam tính nhàn nhạt.

Snape hưởng thụ sự phục vụ mới lạ những đầy nhiệt tình của người yêu nhỏ, hắn không phải lần đầu tiên, lúc làm tuỳ tùng cho Chúa tể hắc ám đã từng điên cuồng một đoạn thời gian, nhưng chưa từng có ai có thể mang tới cho hắn cảm giác tuyệt vời như vậy, thậm chí mới chỉ là dùng tay mà thôi.

Khó có thể tưởng tượng được, nếu quả thật tiến vào trong thân thể của người yêu hắn thì sẽ là cảm nhận sung sướng cỡ nào.

Snape nghĩ tới đây, cảm giác mình lại cứng hơn rồi, hắn nhịn không được một tay ké lấy Hugh đang cố gắng mang tới kho*i c*m cho hắn, áp đảo lên ghế sa lon. Hugh có chút kinh ngạc nhìn hắn, tay còn chưa kịp rời đi thứ kia. Snape cúi đầu hôn cậu, bàn tay rộng lớn bao lấy bàn tay Hugh còn đang nắm chặt lấy thứ kia của hắn, sau đó mạnh mẽ ra vào lòng bàn tay mềm mại của Hugh.

Hugh nhẹ hô một tiếng, cảm giác lòng bàn tay bị thứ kia ma sát khiến thân thể cậu không tự chủ được thấy nóng lên. Snape nhanh chóng chạy nước rút trong lòng bàn tay cậu, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở dốc khàn khàn, nghe vào tai Hugh đang hơi động tình chỉ cảm thấy gợi cảm liêu nhân.

Qua một lúc lâu, Snape gầm nhẹ một tiếng, Hugh cảm giác trong tay một dính dấp, hơi thở xạ hương tràn ngập cả hầm. Snape thở hào hển, khẽ hôn mặt mày Hugh, con ngươi đen không tán đi d*c v*ng càng thâm trầm.

Mấy phút sau, Snape dùng Scourgify sửa sang lại cho hai người, Hugh theo phản xạ mà trừng hắn, Hugh nghĩ tất cả các thần chú ếm lên người thì đều có hại, kiên quyết không cho Snape sử dụng thần chú làm sạch và mau khô.

Snape cười buồn một tiếng, “Hugh, ta nghĩ hay là trước dùng Scourgify sửa sang một chút thì tốt nhất.” Hugh nghĩ tới vừ rồi trên tay mình dính thứ gì, bên tai nóng lên, đẩy hắn ra. Snape sửa sang xong quần áo, ôm cậu lên, đi vào phòng tắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play