Lucius cảm thấy cả đời mình sẽ không trải qua chuyện nào kinh sợ hơn chuyện ngày hôm nay, Harry Potter, cứu thế chủ của giới phù thủy, kẻ địch số mệnh của Chúa tể hắc ám, cư nhiên lại là một trong những hồn khí của Chúa tể hắc ám! Merlin ơi, là ông điên rồi hay là thế giới này điên rồi?!

“Lucius, chú ý hình tượng quý tộc của anh!” Snape rốt cục chịu không nổi ông kinh ngạc không ngừng, nhíu mày nhắc nhở, “Potter trở thành hồn khí chỉ là việc ngoài ý muốn. Buổi tối kia, khi Chúa tể hắc ám dùng bùa chú Avada Kavadra lấy mạng, bởi vì pháp thuật huyết thống của Lily mà chú ngữ bị bắn ngược, Chúa tể hắc ám biến mất, nhưng cũng ngoài ý muốn để lại một mảnh nhỏ linh hồn trên người Potter, chính là vết sẹo trên trán nó.”

“Nếu muốn hoàn toàn tiêu diệt Chúa tể hắc ám, sẽ phải tiêu diệt toàn bộ hồn khí, như vậy……” Lucius kinh ngạc ngẩng đầu, “Harry không phải là nhất định sẽ bị hy sinh?”

Snape phất tay, gật đầu, đây cũng là chỗ hắn giận Dumbledore nhất. Hắn không tin bằng vào năng lực của Dumbledore, lão lại hoàn toàn không phát hiện thân phận hồn khí của Potter. Có lẽ ngay từ đầu lão đã có ý định hy sinh Harry Potter! Buồn cười là hắn còn tưởng rằng gia nhập Hội phượng hoàng là có thể bảo hộ con trai của Lily!

Lucius tức giận, “Merlin ơi! Severus, đây quả thực là……” Snape gõ gõ mặt bàn, “Lucius, tôi sẽ không khiến cho Draco bởi vì mất đi bạn lữ mệnh định mà suy yếu đến chết. Mảnh hồn trên người Potter cũng không phải không thể giải quyết, tôi nhớ rõ tôi từng đọc được trong một quyển sách thuốc ma pháp có ghi lại về nước thuốc tinh lọc, nó có thể tinh lọc hết thảy ma pháp đen, đương nhiên cũng bao gồm mảnh hồn cùng…… dấu hiệu Hắc ám.”

Ánh mắt Lucius sáng lên, “Severus, đây là thật chăng? Có thể…… dấu hiệu này……” Phải biết rằng Lucius thiên hướng Chúa tể hắc ám, nhân tố chiếm phần lớn là dấu hiệu đáng sợ này.

Nụ cười giả nơi khoé miệng Snape có vài phần chân thành, “Đúng vậy. Nhưng trong đó còn cần trả giá rất lớn cố gắng, quyển sách thuốc kia chỉ nhắc thoáng qua về loại nước thuốc này, cũng không có phối phương cùng cách ngao chế chuẩn xác.”

Lucius lập tức nói: “Sách trong trang viên Malfoy đều có thể cho cậu xem, chỉ là có vài quyển không thể mang ra, cũng không thể làm bút ký. Tôi còn có thể cung cấp vô hạn lượng những nguyên liệu độc dược mà cậu cần.”

“Như vậy như vậy đủ rồi.” Snape vừa lòng nói. Gia tộc Malfoy là quý tộc cao nhất giới phù thuỷ, sách cất trong trang viên không hề thua kém thư viện Hogwarts. Hơn nữa cung cấp nguyên liệu độc dược vô hạn lượng, điều này đối với một đại sư độc dược là chuyện tốt đẹp cỡ nào đây!

Lucius cong môi cười, phong tình ngàn vạn không lời, “Severus, tôi nghĩ tôi sẽ không thất vọng, phải không?”

“Đương nhiên.” Snape hơi hơi nhếch mày, “Vì chuyện hợp tác của chúng ta, một lời thề bất khả bội thế nào?”

“Lựa chọn chính xác!”

Theo mấy ánh lửa sáng ngời phun ra từ đầu đĩa phép, quấn quanh, một ít ánh sáng trắng nhập vào mi tâm, khế ước thành lập!

Hoàn thành lời thề bất khả bội, hai người đều tự ngồi trở lại lên ghế, Lucius mở miệng, “Cậu nói cậu biết sở vị trí của những hồn khí, như vậy mục tiêu đầu tiên của chúng ta là?”

Snape nhướng mày, “Lucius, Chúa tể hắc ám có phải đã từng giao cho anh một quyển nhật ký màu đen, muốn anh phải bảo quản cho tốt?” Lucius tự nhiên mà gật đầu, “Đúng, thế thì…… Ôi! Merlin chết tiệt! Đó là……” Trời ạ! Ông còn từng muốn ném quyển sách kia tới Hogwarts, đáng sợ quá!

Snape tiếp tục nói: “Tiêu diệt hồn khí có ba loại phương pháp, nhưng trước mắt chúng ta chỉ có thể sử dụng Lửa quỷ.” Lucius gật gật đầu, Lửa quỷ tuy là một ma pháp đen rất cao thâm, nhưng ông cùng Snape đều biết.

Lucius thở sâu, nói: “Ngày mai tôi sẽ lại đến.” Ông có chút vội vã muốn về trang viên Malfoy, ếm một tá bùa cách ly với bùa phòng ngự vào cái quyển nhật ký kia.

Snape hiểu tâm tình của ông, khẽ gật đầu, “Được.”

Xuống lầu, bốn người trong phòng khách đang trò chuyện với nhau thật vui, Hugh cùng Narcissa đang trao đổi tầm quan trọng về cân đối ẩm thực với làm đẹp, rất nhiều đề nghị của Hugh làm cho Narcissa được lợi không ít.

“Narcissa, Draco, Harry, chúng ta nên cáo từ.” Lucius đứng ở chân thang lầu nói. “Được.” Narcissa dịu dàng đáp lời, ba người đều đứng lên, tạm biệt với Snape cùng Hugh, sau đó thông qua lò sưởi âm tường rời đi.

Ánh lửa xanh trong lò sưới tắt, chỉ còn chút đốm lửa bốc ra.

Snape đi tới, ôm Hugh ngồi lên sô pha. Hugh lấy tay nhẹ nhàng xoa mi tâm cho hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn – sao rồi?

Snape bắt lấy tay cậu, “Ừm, rất thuận lợi.” Nghĩ đến nguyên nhân Lucius dễ dàng đáp ứng như vậy, lông mày Snape lại nhăn.

Hugh khẽ nhíu mày, theo cậu nghĩ, lần nói chuyện này hẳn là sẽ không quá thuận lợi, ít nhất thời gian Snape cần ngắn hơn cậu nghĩ rất nhiều. Snape nhìn ra nghi hoặc của cậu, “Đúng vậy, Lucius vốn sẽ không khinh địch mà đáp ứng như vậy. Nhưng vì Draco, anh ta không thể không như thế. Chết tiệt, ta thật sự không muốn chấp nhận cái sự thật Potter là bạn lữ mệnh định của Draco!”

Bạn lữ mệnh định?

Hugh lộ ra biểu tình khó hiểu, từ khi vào Hogwarts, phần lớn thời gian đều dùng để chăm lo cho Snape và học tập ma pháp, cơ bản không có thời gian đi đọc mấy quyển sách kiến thức thường thức về giới phù thuỷ, cho nên hoàn toàn không biết gì với mấy thứ này.

Snape giải thích cho cậu, “Gia tộc Malfoy có huyết thống Veela, có thể làm cho bọn họ thức tỉnh huyết thống chính là bạn lữ mệnh định. Một Veela đã thức tỉnh tuyệt đối không thể rời khỏi bạn lữ của mình, nếu sau khi huyết thống thức tỉnh, bạn lữ lại kết hợp với người khác hoặc là trường kỳ rời khỏi hắn, như vậy hắn sẽ dần dần suy yếu, chết đi.”

Hugh mở to hai mắt, còn có loại chuyện này sao? Cậu rút ra đũa phép, “Thế nếu Harry cuối cùng không thích lại Draco, Draco chẳng phải sẽ chết sao?”

Snape cười nhạo, “Hugh, em cho rằng một Malfoy sẽ để loại chuyện này xảy ra sao? Trừ phi đầu nó bị quỷ khổng lồ đá!”

Hugh ngẫm lại cũng thấy đúng, yên lòng. Vỗ vỗ bả vai Snape, chỉ thang lầu, cậu phải về phòng.

Snape muốn hỏi Hugh đến tột cùng đang làm cái gì, thần bí như vậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không hỏi ra miệng, chỉ hôn lên trán cậu, thả cậu xuống dưới.

Hugh cảm động hắn săn sóc, nghiêm đỏ mặt hôn hắn một cái, chạy lên lầu. Đáy lòng Snape nhất thời mềm mại, quyết định không truy vấn hành động kỳ quái gần đây của Hugh, nhẹ nhàng đi vào phòng thí nghiệm.

Buổi chiều khoảng ba bốn giờ, Hugh đột nhiên đập cửa phòng thí nghiệm của Snape, tiếng đập cửa vừa vội lại vang. Snape đang thêm chất lỏng cây ngải, bị tiếng gõ cửa làm giật mình, tay run lên, hầu như là cả bình dịch cỏ đều cho vào nồi, chất lỏng màu lam lục trong nồi lập tức biến sắc thành màu xám xanh quỷ dị.

Snape bất chấp rửa sạch vạc độc dược thất bại, tùy tay để lại chai dịch cỏ lên bàn, hai ba bước chạy tới mở cửa, “Hugh, làm sao vậy?” người yêu nhỏ của hắn luôn luôn ôn hòa bình tĩnh, vội vàng gõ cửa như vậy nhất định là có việc!

Lôi kéo Hugh cao thấp nhìn vài lần, xác định cũng không có dấu hiệu gì là bị thương hoặc chật vật, Snape mới yên tâm, lại hỏi: “Chuyện gì?” Ngữ khí có xu thế bình tĩnh.

Snape vừa mở cửa đã bắt cậu lật qua lật lại xem xét, Hugh còn có chút choáng váng, trong tay còn giơ một quyển sách dày đến độ có thể đập chết người. Snape một tay nắm vai cậu, một tay tiếp nhận quyển sách cục gạch trong tay cậu, sợ cậu không cẩn thận đập vào đầu mình.

Snape nhìn tên sách –‘Vũ trụ huyền bí mà bạn không biết’, mặt nhăn mày nhíu, sách Muggle. Nhưng nể mặt sách là người yêu cầm tới, Snape không ếm cho nó một bùa làm tiêu tan mà hỏi: “Hugh, em đưa cho ta quyển sách này làm gì?”

Hugh vẻ mặt hưng phấn, mở quyển sách ra, chỉ vào một đoạn bị cậu bôi đỏ trong đó. Snape nhìn kỹ: Trong vũ trụ tồn tại vô số thế giới song song, những thế giới này phần lớn đều cùng loại. Trong thế giới song song, sự lựa chọn ngẫu nhiên của mỗi người đều khả năng tạo nên thế giới kia. Mỗi một thế giới song song đều có hình ảnh đặc thù, một người ở một thếgiới này phù hợp điều kiện nhất định liền có thể nhìn được tình hình của thế giới kia. Nhưng những điều kiện này phần lớn đều hết sức khắc nghiệt, khó có thể đạt được……[ tên sách vs lí luận đều là Sâu bịa ra, mọi người không phải soi, cám ơn!]

Sắc mặt Snape trở nên rất kỳ quái, nhưng có một cảm giác thoải mái nhìn ra được từ đôi con mắt đen kia, “Hugh, ý nó là, quyển sách mà đời trước em đọc, là do người phù hợp với điều kiện nhìn thấy tình hình của thế giới này mà viết ra, mà không phải là thế giới trong sách?”

Hugh dùng sức gật đầu, ánh sáng trong mắt rạng rỡ. Snape đột nhiên ôm chặt hắn, rất chặt, nhưng cũng không khiến cho Hugh thấy đau đớn.

Một lát sau, Snape buông Hugh ra, hỏi: “Nói như vậy mấy ngày nay em chính là đọc loại sách này?” Hugh có chút ngượng ngùng, gật đầu, nghiêng mặt qua một bên.

“Đứa ngốc, sao lại không nói cho ta biết?” Snape nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, trong lòng cảm động khó có thể nói lên lời. Hugh không trả lời hắn, vươn tay chọt chọt ngực hắn. Cậu chỉ là muốn nói cho hắn biết, cho dù Snape có biểu hiện không sao cả nhưng kỳ thật trong lòng vẫn nhất định có khúc mắc.

Snape bắt lấy cái tay Hugh đang tác quái trước ngực mình, kéo cậu vào trong lòng, cúi đầu hôn. Chiều cao của Hugh vẫn kém hắn nhiều lắm, cố sức ngửa đầu để cho hắn hôn môi. Nhưng nụ hôn của Snape phần lớn vừa bá đạo lại hung mãnh, lập tức rút hết đi không khí của cậu, Hugh rất nhanh liền cảm thấy không thở nổi.

Snape ôm thắt lưng cậu, dùng chút sức, hai chân Hugh cách mặt đất, theo bản năng ôm chặt lấy vai Snape, cả người mất đi điểm chống đỡ, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Snape.

Snape giống như một con Thao Thiết không biết thoả mãn, tham lam cướp lấy mọi giọt nước bọt ngọt ngào trong khoang miệng Hugh, đầu lưỡi linh hoạt giảo hoạt hung hăng l**m phần thịt mẫn cảm, giống như muốn nuốt cậu vào bụng vậy.

Hugh thuận theo hé miệng mặc hắn tác cầu, thỉnh thoảng còn phát ra giọng mũi ngọt nị làm cho cọng lí trí cuối cùng nam nhân tóc đen sắp hóa thân dã thú căng chặt như dây đàn, chỉ cần kích thích thêm một chút sẽ hoàn toàn đứt rụng!

Qua hồi lâu, Snape bắt buộc bản thân phải rời khỏi đôi môi ngọt ngào của người yêu, d*c v*ng dào dạt như muốn đè sụp tự chủ của hắn.

Hugh tinh tường cảm giác được vật cứng của Snape để trên bụng mình, bởi vì kịch liệt hôn sâu mà hai má hồng rực như sắp nhỏ máu, ngượng ngùng lại chờ mong nhìn Snape.

Ở tuổi này của Hugh, hiếu kì đối với t**h d*c là rất bình thường, nhất là khi cậu còn có một người yêu thường xuyên động d*c lại bởi vì bận tâm thân thể cậu mà lần nào cũng tự áp lực chính mình.

Snape thở hổn hển, kề trán lên trán Hugh, khàn khàn nói: “Nhóc con xấu xa chết tiệt! Đừng có ý đồ dụ hoặc ta, tin tưởng ta, hậu quả không phải thứ mà hiện tại em có thể thừa nhận được đâu!”

Hugh bĩu môi, người yêu cậu cái gì cũng tốt, chỉ là tự chủ tốt đến độ khiến cậu có cảm giác thất bại!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thi với chả cử, Sâu cũng sắp bị nướng thành sâu chết rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play