Tiễn Thất hoàng tử rời đi, Bảo Lạc nhìn những tin tức điều tra được, đối với Thái Tử nói:
- "Thái Tử ca ca ngươi có cảm thấy hay không, thế lực sau lưng Hoàng tổ mẫu che giấu thật sự thâm sâu a.

Trịnh thương nhân còn có chút tên tuổi như vậy, lại còn sống sờ sờ ra đó, nói biến mất liền biến mất không có dấu vết luôn."
- "Thế lực nhà mẹ đẻ của Hoàng tổ mẫu đều ở kinh thành, không biết sau lưng Hoàng tổ mẫu còn có thế lực nào nữa không.

Thế lực đó cùng Chu quý phi lại có quan hệ gì?"
Ngón tay Thái Tử nhẹ đặt trên mặt bàn, trầm ngâm nói.
- "Hoàng tổ mẫu tâm cơ quả thực thâm trầm, còn hơn Chu quý phi một bậc.

Luận về trình độ ngoan độc, cũng không chút nào thua kém Chu quý phi."
Ra tay liền đoạt một mạng người, cái này làm cho Bảo Lạc thập phần kiêng kị:
- "Nếu là các nàng có một ngày dùng thủ đoạn đối phó Thục phi đối phó chúng ta thì thật khó lòng phòng bị."
- "Ngày thường trong ngoài đi đâu cũng đều phải mang nhiều người theo bên mình.

Hiện giờ, nhân thủ của chúng ta đã trải rộng khắp hậu cung, tình huống hơi có không thích hợp, liền sẽ có mật báo.

Hoàng tổ mẫu cùng Chu quý phi muốn dùng thủ đoạn đồng dạng đó tới đối phó chúng ta, không dễ dàng như vậy."
Thái Tử trấn an muội muội:
- "Huống hồ, ta nghĩ, kế tiếp, Hoàng tổ mẫu cùng Chu quý phi cũng sẽ không dễ dàng ra tay."
- "Chu quý phi tuy rằng đem chính mình từ việc mưu hại Thục phi rửa sạch tội ra ngoài, ngày gần đây lại lợi dụng Thất hoàng đệ ở trước mặt phụ hoàng dùng bài tình cảm, nhưng chuyện này rốt cuộc cũng để lại bất lợi cùng ảnh hưởng.

Phụ hoàng trong lòng ít nhiều đối với nàng sinh ra một ít kiêng kị.

Hậu cung, các phi tần còn lại sẽ không dám lại cùng nàng làm bạn, liền sợ một ngày nào đó dẫm lên vết xe đổ của Lý vinh hoa."
"Trước đó, Chu quý phi vẫn luôn ở bên khuyên phụ hoàng đem Cơ Thanh Hàm thả ra, đã nhiều ngày như vậy cũng không dám nói ra.

Như vậy, nàng sẽ không lại dễ dàng sử dụng loại biện pháp đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại 800 nữa."
- "Đến nỗi Hoàng tổ mẫu..

Phụ hoàng vốn là đối với nàng ngờ vực, kiêng kị, hiện giờ, manh mối của Trịnh thương nhân đã bày ra đó, Hoàng tổ mẫu nếu là muốn sử dụng trò cũ cũng phải suy xét có thể hay không bại lộ.

Chu quý phi ỷ vào việc vì phụ hoàng sinh ra hai nhị tử cùng một nữ nhi, cùng với phụ hoàng sủng ái, đó là đi lầm đường, cũng có thể vãn hồi đường sống, nhưng đối với Hoàng tổ mẫu mà nói, nàng không thể sai được."
- "Một khi nàng sắp sửa đạp sai, bị phụ hoàng phát hiện dã tâm của nàng như vậy, tiền đồ của Ngũ hoàng đệ liền xong rồi."
- "Huống hồ, ta đoán kiến huyết phong hầu kia đối với Hoàng tổ mẫu mà nói, chỉ sợ cũng là một sự kiện không hiếm lạ gì, nàng là sẽ không tùy tiện sử dụng."
- "Hoàng tổ mẫu đối với ngũ hoàng huynh hẳn là thực coi trọng đi? Không biết chúng ta có thể hay không lợi dụng điểm này, trái lại quản thúc Hoàng tổ mẫu thật tốt."
Bảo Lạc thói quen chủ động xuất kích, mà không phải bị động phòng ngự.
- "Hiện giờ Ngũ hoàng đệ không vào triều, ngày thường đọc sách cũng không cùng nhóm của các hoàng tử công chúa ở một chỗ, không có được niềm vui của phụ hoàng, lúc trước mới bị phụ hoàng răn dạy.

Trừ phi để Ngũ hoàng đệ chọc giận phụ hoàng, trực tiếp bị biếm làm thứ dân, nếu không, cho dù là phụ hoàng lệnh Ngũ hoàng đệ đi tới một nơi thâm sơn cùng cốc đến đất phong, đều không thể uy hiếp đến Hoàng tổ mẫu."
Nhưng nếu là Ngũ hoàng tử thật sự phạm vào đại sự gì, chỉ sợ Thái Hậu ngược lại sẽ bị bức cho bất chấp tất cả.
- "Nói như vậy, chúng ta ngày sau chỉ có thể chuẩn bị thật tốt.

Bất quá, ngày sau, Hoàng tổ mẫu nếu là một ngày nào đó động đến trên đầu chúng ta, chẳng sợ không có gì dùng, ta cũng muốn xem phản ứng của nàng một chút."
- "Đúng rồi, Thái Tử ca ca, ngươi không cảm thấy thân thế của ngũ hoàng huynh tựa hồ có chút vấn đề sao? Trong cung này, mọi người chỉ biết ngũ hoàng huynh là do một cái tiện tì sinh ra, lại không biết vị tiện tì kia đến tột cùng là người phương nào, lại là ở địa phương nào đem ngũ hoàng huynh sinh ra.

Chỉ sợ, trừ bỏ Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng, ở ngoài, ai cũng không biết thân thế của ngũ hoàng huynh đâu."
Bảo Lạc híp mắt nói.
- "Ta liền kỳ quái, cho dù mẹ đẻ của ngũ hoàng huynh xuất thân lại đê tiện như thế nào, lại như thế nào không tra ra được thân phận, phụ hoàng nếu có thể đem ngũ hoàng huynh cấp nhận xuống dưới, cũng không đến mức đối với người nọ kiêng kị như vậy đi?"
- "Nếu phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu có ý định muốn đem chuyện này giấu giếm xuống dưới, như vậy, chúng ta liền phải dựa lực lượng của chúng ta điều tra ra sự thật."
Thái Tử nói.
- "Ngũ hoàng huynh thân phận tra không ra được, chúng ta có lẽ có thể đổi một phương hướng đi tra.

Nghe nói, Hoàng tổ mẫu năm đó là có thân nhi tử, chỉ là trong quá trình đoạt vị bị người hãm hại, chết oan chết uổng.

Hoàng tổ mẫu lúc đó quá bi phẫn, lúc này mới ngược lại duy trì là dùng con vợ lẽ là phụ hoàng mà tranh đoạt.

Nàng trợ giúp phụ hoàng thượng vị điều kiện tiên quyết chính là muốn cho những kẻ đã hại chết nhi tử nàng toàn bộ đi sám hối cho nhi tử nàng."
- "Ngươi là nói.."
- "Ta hoài nghi, ngũ hoàng huynh có thể hay không cùng nhi tử Hoàng tổ mẫu có quan hệ gì.

Nếu không, vì sao từ khi ngũ hoàng huynh vừa ra đời, đã được Hoàng tổ mẫu bảo hộ đến kín mít như vậy đây? Ta có loại dự cảm, phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu sớm hay muộn sẽ phát sinh một hồi xung đột."
Thái Tử suy nghĩ một lát, nói:
- "Chuyện này ta sẽ phái người tiếp tục đi tra, ngươi không cần quản.

Một khi tham gia quá sâu, ngược lại làm Hoàng tổ mẫu chú ý tới ngươi."
* * *
Thái Hậu cũng không biết huynh muội Thái Tử đang ở sau lưng đàm luận chuyện của nàng.
Lúc này, nàng chính là kinh hồn táng đảm mà nhìn Ngũ hoàng tử trên người treo một khối mộc chế mặt trang sức, thất thanh nói:
- "Đó là cái gì?"
- "Đây là ta trên đường nhặt được từ chỗ một tiểu ngoạn nhi, cảm thấy rất thú vị, liền mang về đây.

Hoàng tổ mẫu, ngài xem đẹp không?"
Ngũ hoàng tử giơ lên, gương mặt tươi cười nhìn về phía Thái Hậu.
Vừa dứt lời, trên má của hắn liền ăn một cái tát.
"Bang" một tiếng giòn vang vừa mới rơi xuống, Ngũ hoàng tử cùng Thái Hậu đều ngây ngẩn cả người.
Ngũ hoàng tử cúi đầu, che lại gương mặt nóng rát.

Thái Hậu tuy đối với hắn yêu cầu trong học tập thập phần nghiêm khắc, nhưng ngày thường là thập phần yêu thương hắn, khi hắn phạm vào cái gì sai, cũng chỉ hảo hảo cùng hắn giảng đạo lý, hoặc là làm chính hắn tự mình suy nghĩ lại, cũng không từng đối với hắn động tay động chân.
Lúc này đây, hắn bất quá là nhặt một cái tiểu vật phẩm trang sức trở về, Hoàng tổ mẫu vì cái gì lại có phản ứng lớn như vậy?
Ngũ hoàng tử lần đầu cảm thấy khó hiểu đồng thời trong lòng còn có vài phần ủy khuất.

Nhưng mà, lúc này đây, Thái Hậu nhưng không hề có dấu hiệu mềm lòng:
- "Gỡ xuống mau!"
- "Ai gia nhớ rõ, ai gia đối với ngươi nói qua, đồ vật bên ngoài không được tùy tiện chạm vào, ngươi đem lời nói của ai gia trở thành gió bên tai có phải hay không?"
- "Còn không mau gỡ xuống? Hiện tại, ngươi đã trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, không cần phải nghe lời nói của ai gia nữa có phải hay không?"
Ngũ hoàng tử nắm chặt mộc chế vật phẩm trang sức kia, cúi đầu đưa tới trước mặt Thái Hậu, bị Thái Hậu một phen đoạt lấy:
- "Hôm nay, ngươi đi hảo hảo tỉnh lại một phen."
Mắt thấy Ngũ hoàng tử chầm chậm mà hoạt động thân mình biến mất ở trong tầm mắt, Trương ma ma có chút lo lắng:
- "Chủ tử, ngài đối với tiểu chủ tử có phải hay không quá nghiêm khắc rồi?"
- "Hắn đều đã lớn như vậy cũng nên nên phải nhớ rõ.

Thái Tử giống như hắn tại thời điểm như vậy đều đã bắt đầu vào thượng triều nghe báo cáo và quyết định sự việc làm chuẩn bị.

Người nhỏ hơn hắn vài tuổi là Trường thọ, đều so với hắn có tâm nhãn hơn!"
Thái Hậu nhìn khối mộc chế vật phẩm trang sức trước mặt này, hướng trên trán nhìn một cái, lại một phen đổ mồ hôi lạnh.
Mộc chế vật phẩm trang sức này cùng "Kiến huyết phong hầu" thực tương tự, nhìn kỹ mới có thể đủ phát hiện, mộc chế vật phẩm trang sức này làm thủ công rất là thô ráp, rõ ràng là vừa mới được làm ra.
- "Nếu không phải ai gia biết kiến huyết phong hầu còn lại ở nơi nào, ai gia đều phải hoài nghi thứ đồ kia là như thế nào chạy đến trên người tiểu ngũ đi."
Người khác mang độc - vật này, Thái Hậu là không nhọc lòng.

Nhưng nếu là tiểu ngũ, Thái Hậu là không dám để hắn chạm vào một chút nào.
Vạn nhất bên trong có độc - nước không cẩn thận chảy ra, dính vào trên người tiểu ngũ nhà nàng thì làm sao bây giờ? Nếu là độc - nước không chảy ra, như vậy đồ vật mang ở trên người tiểu ngũ trên người, cũng chung quy làm người khác cảm thấy đen đủi.
Tiểu ngũ chính là người duy nhất hiện giờ nàng có thể trông cậy vào, tuyệt đối không thể để xảy ra bất luận vấn đề gì!
Trương ma ma hiển nhiên cũng rất minh bạch tại sao Thái Hậu lại khẩn trương như vậy, nàng than một tiếng, không hề mở miệng khuyên bảo.
Tuy rằng không đành lòng nhìn tiểu chủ tử chịu trách phạt, nhưng điều mà chủ tử nhà nàng băn khoăn cũng là có đạo lý.

Tiểu chủ tử cũng nên học cách bảo hộ chính mình.

Nếu không, một ngày nào đó bị người khác làm hại, các nàng dù sau đó có khiến người nọ thiên đao vạn quả, cũng không làm nên chuyện gì.
- "Lại nói tiếp, cũng tại gia.

Đều là ai gia đã đem tiểu ngũ bảo hộ thật tốt như vậy, đến nỗi hắn một chút tâm tính đề phòng cũng không có.

Bộ dáng này của hắn, ngày sau như thế nào có thể cùng Thái Tử tranh, cùng nhi tử Chu thị đấu?"

- "Tiểu chủ tử thông minh lanh lợi, chủ tử ngài cẩn thận dạy dỗ, lại có ngài an bài những nô tài trung thành, đáng tin cậy ở bên người tiểu chủ tử, ngày sau sẽ tốt."
Trương ma ma khuyên nhủ:
- "Việc cấp bách nhất bây giờ là phải điều tra rõ việc này đến tột cùng là ai làm, có ai đối với tiểu chủ tử nhà chúng ta tồn tại tâm tư ác ý như vậy."
- "Người nọ nếu đem đồ vật ném ở chỗ tiểu ngũ nhất định phải là nơi hàng ngày tiểu ngũ đi qua, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị người khác bắt được cái đuôi.

Ai gia xem ra việc này hơn phân nửa là việc làm của Chu thị.

Chu thị xưa nay là người không có làm hại người mình, lúc này đây, bị ai gia lợi dụng, trong lòng không biết có bao nhiêu nén giận đâu.

Sự việc lần này chỉ sợ là Chu thị đối với ai gia một cái cảnh cáo."
- "Cảnh cáo? Nàng nơi nào lại dám tự tin, dám cảnh cáo chủ tử? Nếu không phải chủ tử ở trước mặt Hoàng Thượng cho nàng ra ngoài, chỉ sợ nàng hiện giờ còn ở bên trong Trường Xuân Cung cấm túc đi.

Thật cho rằng nàng được Hoàng Thượng sủng ái, liền có thể cùng chủ tử cùng ngồi cùng ăn sao?"
Trương ma ma bực bội nói.
- "Chủ tử, nếu Chu thị này không nghe lời, chúng ta muốn hay không mặt khác bồi dưỡng một người khác tới thay thế Chu thị? Người này tốt nhất cùng Chu thị có thù oán..

Nô tỳ xem, Huệ tần liền rất thích hợp."
- "Nếu là Chu thị có thể như vậy dễ dàng bị người khác thay thế được, nàng liền sẽ không hàng năm ngồi ổn ở vị trí đệ nhất dưới hoàng hậu đâu.

Thôi, trước mắt Chu thị đối với ai gia còn có chỗ hữu dụng, thả trước bất động nàng."
Nếu là một ngày kia, Chu quý phi đối với Thái Hậu không có tác dụng, tất sẽ bị lăn lộn thật sự thảm.
Thái Hậu bực bội, mà ở trong Trường Xuân Cung, Chu quý phi lại cảm giác rất vui sướng.
Nàng cũng là cân nhắc lợi hại về sau, mới lựa chọn vào giờ phút này động thủ.

Dù sao, hiện tại Thái Hậu cũng sẽ không đem nàng ra diệt trừ.
Thái Hậu nếu dám lợi dụng nàng, tự nhiên liền phải gánh vác lửa giận đến từ nàng.
Chu quý phi cũng không có chú ý tới, có một đôi con ngươi trầm tĩnh, đem mọi hành động của nàng thu hết vào đáy mắt.
Vừa nghe đến tiếng bước chân, Thất hoàng tử liền về lại trên giường, nhắm hai mắt, làm bộ nghỉ ngơi.

Chỉ là, tâm của hắn lại thật lâu không thể bình tĩnh được.
Quả thật, hắn nhìn không tới Thái Hậu cùng Chu quý phi toàn bộ giao phong, nhưng chỉ cần dựa vào những thứ hắn nhìn thấy, cùng với biểu hiện của tâm phúc bên người Chu quý phi, trong đầu hắn đã hiện ra một cái suy đoán cực kỳ đáng sợ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play