Ở Tần quốc công phủ, lão Vinh Thân Vương tự mình nhắc tới việc từ hôn.
Nếu là ở thời kỳ Vinh Thân Vương phủ cường thịnh, lão Vinh Thân Vương tự nhiên là không cần phải lo lắng sẽ đắc tội Tần gia.

Nhưng Vinh Thân Vương phủ nay đâu bằng xưa, lão Vinh Thân Vương biết rõ nhà mình đã bị Vĩnh Gia Đế ghét bỏ, không muốn lại vô cớ gây thù chuốc oán, đặc biệt là Tần gia nắm giữ binh quyền như vậy.
Tần gia những năm gần đây tuy bị Lam gia vượt qua, nổi bật, nhưng rốt cuộc vẫn là thế gia kinh doanh trăm năm lâu đời, ở trong quân cũng có chút lực ảnh hưởng.

Lúc trước, khi Bình Ninh quận chúa cùng Tần thế tử đính hôn, Lão Vinh Vương phi còn rất vừa lòng.

Chỉ có lão Vinh Thân Vương mơ hồ nhận thấy được việc hôn nhân của Bình Ninh quận chúa có chút kỳ quặc.

Bất quá, lão Vinh Thân Vương tuy cảm thấy không thỏa đáng lắm, lúc ấy Vinh Thân Vương phủ rốt cuộc chưa mất thánh tâm, lão Vinh Thân Vương cảm thấy có thể che chở được cho cháu gái mình, liền cam chịu việc này.
Hiện giờ, Vinh Thân Vương phủ ngày càng suy vi, ở trong tông thất, lực ảnh hưởng cũng không bằng như trước.

Cọc hôn ước này đã không biết là phúc hay là họa.
Mặc kệ Lão Vinh Vương phi đau khổ cầu xin, lão Vinh Thân Vương vẫn quyết định tự mình tới cửa lui việc hôn nhân này lại.

Lấy lý do thân thể Bình Ninh quận chúa suy nhược, mặc kệ cho mọi người đều biết từ sau khi Bình Ninh quận chúa bị hủy dung, tính nết không bằng như trước, lăn lộn để bản thân ngày càng trở nên ương ngạnh.

Dùng cái lý do này từ hôn cũng có thể đủ bảo toàn mặt mũi Tần gia.
Lão Vinh Thân Vương nguyên bản nghĩ đến thực tốt, Tần gia vốn là không vừa ý cọc hôn sự này.

Nếu là hắn tự mình tới cửa, nói vậy Tần gia sẽ rất vui lòng giải trừ cọc hôn ước này.

Ai ngờ, Tần thế tử lại uyển chuyển từ chối lời đề nghị của lão Vinh Thân Vương:
- "Ta đã may mắn cùng quận chúa đính hôn, liền tuyệt đối không bội tín.

Quận chúa nếu là tồn tại, ta cưới quận chúa làm thê, quận chúa nếu là bất hạnh chết yểu, ta cưới bài vị của quận chúa, lão Vương gia không cần phải lo lắng."
Cuối cùng, lão Vinh Thân Vương từ hôn không có kết quả, thở dài rời đi.
Bình Ninh quận chúa chưa xuất các, liền có thể mang đến phiền toái trong nhà nhiều như vậy, một khi nàng gả vào Tần gia, không biết còn sẽ làm ra chút cái dạng sự tình gì nữa.
Tần thế tử nhìn bóng dáng lão Vinh Thân Vương rời đi, ánh mắt liền thâm trầm.

- "Thế tử, lần này khó được có cơ hội tốt như vậy, ngài là thật sự không tính toán cùng Bình Ninh quận chúa từ hôn sao?"
Một bên gã sai vặt hỏi.
Tần thế tử mặt vô biểu tình nói:
- "Nàng tính kế với ta như vậy, ta nếu là làm nàng dễ dàng thoát thân, chẳng phải là tiện nghi nàng hay sao?"
Những lời này làm gã sai vặt thoáng cái rùng mình.
Tần thế tử dựa nghiêng vào song cửa sổ, lẩm bẩm nói:
- "Chờ xem đi, Vinh Thân Vương phủ hiện giờ cũng cũng chỉ có lão Vinh Thân Vương một người minh bạch như vậy.

Lão Vinh Vương phi cùng Vinh Vương phi cưng chiều Bình Ninh quận chúa, nếu không có các nàng dung túng, cũng sẽ không dưỡng ra Bình Ninh quận chúa tính tình như hiện tại đâu.

Vinh Thân Vương đương nhiệm cổ hủ, khó thành châu báu.

Vinh Thân Vương phủ..

Hừ, khí vận nhanh chóng liền tẫn."
Xa xa ở trong thôn trang, Bảo Lạc tự nhiên không biết Vinh Thân Vương phủ cùng Tần quốc công phủ những ngày gần đây phát sinh ra sự tình gì.

Mặc dù biết, nàng sợ là cũng sẽ không quá mức quan tâm.
Cơm chiều chính là đồ ăn nông gia.

Tuy không thể so với những đồ ăn tinh xảo trong phủ, nhưng lại rất ở mới mẻ.

Hơn nữa tâm tình thoải mái, Bảo Lạc dùng bữa cơm này đến cực kỳ thoải mái.
Một món hành du xào trứng -- kia hành là là tự trông trong vườn, trứng cũng là từ việc dưỡng gà trong thôn trang để.

Cũng không biết thôn trang này cho gà ăn cái gì mà trứng ở đây lớn hơn so với trứng gà nơi khác một chút.

Cho vài giọt dầu mè đặt ở trong nồi xào chín, mùi hương kia khiến người ta thèm thuồng, rớt nước miếng.
Một món lòng đỏ trứng cùng khoai tây -- kia khoai tây tự trồng, cắt thành từng sợi mỏng, lại có trứng vịt từ thôn trang tự nuôi dưỡng, vài giọt dầu mè đem trứng vịt kia xào lên cùng với một chút khoai tây sợi tỉ mỉ, thêm một chút gia vị xào cùng, làm người xem muốn ăn luôn.
Một món hạt dẻ hầm thịt kho tàu -- Bảo Lạc ngày thường là không thích đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, đồ ăn chủ yếu là đồ ăn chay, hiếm khi ăn thịt.

Cũng không biết là thịt này ngon, hay vẫn là đầu bếp có tay nghề tốt, miếng thịt ăn vào trong miệng, hương thơm béo mà không ngán, khiến Bảo Lạc ăn nhiều hơn hai đũa, Lam Thừa Vũ ở một bên nhìn rất là cao hứng, nói thẳng muốn thưởng cho đầu bếp làm món này.
Cuối cùng là món canh gà mái già, canh này ninh hồi lâu, đem mùi hương đều tỏa ra ngào ngạt khắp nơi, bên trong còn cho thêm một ít táo đỏ, long nhãn, củ mài, kỷ tử bổ dưỡng.
Bất quá, có lẽ là ngày thường uống quá nhiều loại canh bổ dưỡng này, Bảo Lạc đối với món canh gà mái già không chút hứng thú, nhưng thật ra Lam Thừa Vũ lại rất thích, uống liền hai bát to.

Bảo Lạc thấy hắn uống đến ngon miệng đến như vậy, cũng tới uống thử, đem chén canh hắn bưng tới uống hết.
Ai ngờ, quay đầu lại thấy Lam Thừa Vũ bưng cho nàng thêm một chén nữa.
Bảo Lạc: "..."
- "Ta đã uống no rồi, ngươi muốn uống thì uống đi."
Bảo Lạc liên tục xua tay đối với Lam Thừa Vũ.
- "Đây chính là món canh ta dặn đầu bếp hầm riêng cho ngươi, biết ngươi ăn uống không nhiều, nên cũng không có hầm quá nhiều.

Ngươi nếu là không uống, chẳng phải là đáng tiếc hay sao?"
- "Không uống.

Nếu là ngươi tự mình hầm canh, nói không chừng lúc đó ta còn có thể suy xét mà uống hết."
Nói đến đây, Bảo Lạc không khỏi hồi tưởng lại thời điểm khi còn nhỏ, tựa hồ lúc ấy Lam Thừa Vũ đã từng làm một lần đồ ăn cho nàng ăn, hương vị đó cũng không tệ lắm đi? Bất quá, dù sao cũng là sự việc khi còn nhỏ, hiện tại Lam Thừa Vũ đã là người thành gia lập nghiệp, nàng cũng không tin Lam Thừa Vũ còn có thể có tâm tư xuống bếp.
- "Cũng không phải là không được.

Bất quá, ta cũng chỉ làm cho ngươi ăn thôi, người khác cũng không thể ăn a.

Ta nếu là làm cho ngươi ăn, nhưng ngươi đến phải ăn xong, nếu không thì chẳng phải là lãng phí một phen tâm ý của ta hay sao?"
Lam Thừa Vũ nghĩ nghĩ, nói.
Cũng chỉ có thời điểm hành quân đánh giặc, hắn ngẫu nhiên sẽ tự làm cho chính mình một chút thức ăn, ngày thường khi ở nhà, hắn tự nhiên là sẽ không động thủ.

Bất quá, nếu là Bảo Lạc thích ăn đồ ăn hắn làm, như vậy, làm nhiều một chút cũng là không sao.

Có thể làm cho Bảo Lạc vui vẻ, hắn liền sẽ thực cao hứng.
- "Vậy được rồi, nếu là ngươi làm, ta liền ăn."

Sau đó, Bảo Lạc liền khắc sâu mà cảm nhận được cái gì gọi là tự tìm đường chết.
Nếu thật sự biết Lam Thừa Vũ có thể không biết xấu hổ đến loại tình trạng này thì đánh chết nàng cũng sẽ không nói lời này!
Ngày thứ hai, đồ ăn sáng vẫn là đầu bếp làm, còn cơm trưa, Lam Thừa Vũ liền đoạt lấy việc của đầu bếp.
Đợi đến khi Bảo Lạc được hạ nhân thông tri đến giờ ăn cơm, liền nhìn thấy Lam Thừa Vũ đang phân phó người đem từng món đồ ăn bưng lên.

Trong tay hắn còn cầm cái muỗng to, phía sau là đầu bếp cùng bọn hạ nhân đi theo nhìn đến ngây người, khóc không ra nước mắt..
Bảo Lạc tức khắc cảm thấy cả người đều không tốt.
Cố tình Lam Thừa Vũ còn hướng về phía nàng cười:
- "Ngươi còn nhớ rõ, ngày hôm qua ngươi đã đáp ứng ta cái gì không?"
Đáp ứng qua..

Cái gì..
Bảo Lạc nghĩ chính mình ngày hôm qua thuận miệng nói ra những lời đó, lại nhìn nhìn Lam Thừa Vũ bưng lên vài món đồ ăn, tức khắc có loại xúc động muốn tự tay hung hăng mà bạt tai chính mình mấy cái.
Bình tĩnh mà xem xét, trên bàn có bốn món ăn, một món canh, đối với quy cách dùng bữa của Trưởng công chúa cùng phò mã mà nói đã xem như là đơn sơ đến cực điểm.

Lượng cơm Lam Thừa Vũ ăn cũng không nhỏ, hẳn là có thể giải quyết không ít.
Nhưng vấn đề là hắn hôm nay làm đồ ăn cùng canh số lượng cực lớn a!
Nếu là Lam Thừa Vũ ăn không hết, còn lại chẳng phải đều là nàng phải ăn sao? Tưởng tượng đến điều này, Bảo Lạc liền có loại cảm giác xúc động muốn chết một lần.
Lúc này, Lam Thừa Vũ sợ Bảo Lạc ngượng ngùng, đã ra hiệu cho những người không liên quan, làm cho bọn họ toàn bộ lui xuống.

Chỉ để lại nô tỳ bên người chính hắn cùng Bảo Lạc hầu hạ, vì bọn họ mà chia thức ăn.
Nói là chia thức ăn, kỳ thật việc này lại bị Lam Thừa Vũ đoạt đi mất.
Lam Thừa Vũ dùng đũa chia đồ ăn vào trong chén của Bảo Lạc một ít đồ ăn, nói:
- "Đây chính là những món ăn ta tự mình làm vì ngươi, ta đã suy xét tới khẩu vị của ngươi rồi, lại suy xét tới giá trị dinh dưỡng, nương tử phải hảo hảo nếm thử a."
Bảo Lạc nhìn dáng vẻ này của hắn, còn chưa có bắt đầu ăn đâu, liền có chút dạ dày đau..

Bất quá, rốt cuộc là nàng đã nói trước, cũng không thể đổi ý, chỉ phải gắp lên đồ ăn bắt đầu ăn.
Sự thật chứng minh, Lam Thừa Vũ tuy hiếm khi xuống bếp, nhưng ở phương diện này lại hơi có chút thiên phú.

Làm ra những món đồ ăn hương vị thực sự không kém, ít nhất thực hợp với khẩu vị ăn uống của Bảo Lạc.

Bảo Lạc thậm chí cảm thấy ăn đồ ăn Lam Thừa Vũ làm cũng coi như là một loại hưởng thụ -- tiền đề là đừng để cho nàng phải đem chỗ đồ ăn này đều ăn hết đi.
Nàng ăn uống không nhiều, nếu thật muốn để nàng ăn hết bàn đồ ăn này, dạ dày nàng sợ là không chịu được.
Cũng may là Lam Thừa Vũ cũng không tính toán khó xử Bảo Lạc, nếu ăn quá no cũng không phải chuyện tốt gì.

Lam Thừa Vũ làm lượng đồ ăn này cũng suy xét tới sức ăn của hắn cùng Bảo Lạc rồi.

Hắn chỉ là muốn để cho Bảo Lạc ăn nhiều hơn một chút, để có da có thịt một chút, đừng lại gầy gò như vậy, nhìn qua rất gầy yếu, phảng phất gió thổi một cái liền bị thổi bay đi mất.
Thoạt nhìn phân lượng đồ ăn ở trên bàn không ít, Lam Thừa Vũ một mình liền xử lý hơn phân nửa, Bảo Lạc ăn xong một phần của mình, tuy cảm thấy có chút căng, lại so với trong tưởng tượng cũng tốt hơn nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, Lam Thừa Vũ liền lôi kéo nàng vào bên trong thôn trang tản bộ, đi một vòng xuống dưới, liền cũng không cảm thấy căng bụng như vừa nãy nữa.
Dần dần, Bảo Lạc bắt đầu thích cuộc sống sinh hoạt thản nhiên, tự đắc như vậy.
Bởi vì nàng đã nhiều ngày ăn ngon, ngủ ngon, lại thường xuyên được Lam Thừa Vũ lôi kéo ở bên ngoài đi lại, sắc mặt thoạt nhìn nhưng thật ra so với lúc vừa tới còn hồng nhuận hơn một chút.

Bất quá, thời gian nhàn nhã dù sao cũng là ngắn ngủi, trong nháy mắt, liền tới thời điểm hồi phủ rồi.
Khi rời đi, Bảo Lạc còn có chút luyến tiếc, nàng dặn dò hạ nhân chiếu cố thật tốt mấy con gà con.
Lam Thừa Vũ nói:
- "Ngươi nếu thật sự thích thì liền mang về nhà chúng ta nuôi dưỡng đi."
Tuy nói mặc kệ là ở trong phủ Quốc công, hay là ở phủ công chúa nuôi dưỡng gà thì đều là một sự kiện làm người khác ghé mắt tò mò.

Bất quá Lam Thừa Vũ tỏ vẻ những sự tình đó đều là mây bay, chỉ cần Bảo Lạc vui vẻ liền tốt.
- "Không, vẫn là thôi đi.

Chúng nó thuộc về cuộc sống thôn trang này, nguyên bản ở trong phủ cũng không thích hợp để nuôi dưỡng chúng."
Bảo Lạc lắc lắc đầu:
- "Ngẫu nhiên có thể tới thôn trang gặp chúng nó cũng được rồi."
- "Nếu như thế, các ngươi liền chăm sóc chúng thật tốt, lần tới Trưởng công chúa lại đây còn muốn xem." Lam Thừa Vũ phân phó người trên thôn trang.
Người trong thôn trang đều vâng vâng dạ dạ mà đáp ứng.
Khi đi ra ngoài chơi thì thời tiết thuận lợi, ai ngờ trên đường trở về liền không thông thuận, đầu tiên là trời mưa to, đem con đường trở nên ẩm ướt, lầy lội, khiến xe ngựa khó có thể tiến lên.

Cố tình nơi này lại rất là hẻo lánh, trước không thôn, sau không có cửa hàng, muốn tìm được một cái địa phương tránh mưa cũng khó có thể tìm được.
- "Điện hạ, đằng trước có một chiếc xe ngựa, không biết có phải cùng chúng ta giống nhau, bị nhốt ở nơi này hay không."
Bích Nghiêu vén rèm lên, đối với Bảo Lạc nói.
Bảo Lạc vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy phía đối diện có một chiếc xe ngựa:
- "Có lẽ đúng vậy.

Cũng không biết chủ nhân xe ngựa này là ai, mưa lớn như vậy, thế nhưng cũng không mệnh xa phu giảm tốc độ?"
Bởi vì mưa to gây nên trở ngại tầm mắt, mới đầu chủ tớ Bảo Lạc cùng Bích Nghiêu còn không có phát hiện ra có cái gì không đúng.
Đợi cho chiếc xe ngựa này đi được tới gần trước mặt xe ngựa đám người Bảo Lạc, bỗng nhiên xoay xoay, lấy tốc độ cực nhanh hướng tới đám người Bảo Lạc bọn họ bên này đánh tới...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play