Bữa tối của Cam Qua là Chu Tụng cùng Diệp Hỏa đưa qua.
Tình cảm giữa Chu Tụng cùng Cam Qua kỳ thật rất sâu, lại nói Cam Qua vẫn là người thầy dẫn dắt anh lúc anh mới vào cảnh cục. Hai người tuy rằng đều vì chủ của mình, một người trung thành với “Thuyền cứu nạn” một người dốc sức vì “Hải yêu”, nhưng đều làm theo ý mình.
Uy nghiêm của Cam Qua lại khiến Chu Tụng không dám can thiệp vào chuyện ông làm, dưới sự giám sát của anh, Cam Qua cũng không trắng trợn làm ra loại chuyện uy hiếp Diệp Hỏa. Đem so sánh, Cam Qua ngược lại càng không màng tình cảm một chút, lừa gạt Diệp Hỏa phải cẩn thận Chu Tụng, mới nháo đến chuyện như sáng hôm nay.
Chu Tụng kỳ thật cũng không lo lắng Cam Qua sáng nay sẽ làm ra loại chuyện thiêu thân gì. Anh vẫn là rất tín nhiệm năng lực của Diệp Hỏa cùng “Hải yêu”, cho hắn một khẩu súng lại khiến hắn để ý một chút cũng là đủ rồi.
Cam Qua kỳ thật cũng không trung tâm với “Thuyền cứu nạn” như vậy, với tư cách con tốt thì sống chết của mình đã không được đối phương để ý nữa rồi, vốn nghĩ bị xác sống giết chết cũng là chết chấp hành sứ mạng cũng là chết, nhưng hiện tại nhiều lần nhặt về được một mạng, cũng đều là được Diệp Hỏa cứu, ông cũng không cần phải nắm lấy “Hải yêu” không tha.
“Dù sao ba Cam cũng sẽ không làm gì… anh cũng đừng nhốt ông ấy ở đó nữa. Chỗ đó lạnh lẽo lại không có gì, ba Cam cũng không còn trẻ…” Đến tối, Chu Tụng một bên nói một bên bưng đồ ăn từ phòng bếp ra.
“Cứ nhốt ông ấy vài ngày nhìn xem tình huống rồi hẵn nói.” Diệp Hỏa nói, từ phản ứng chiều nay của Chu Tụng liền có thể nhìn ra quan hệ của anh và Cam Qua rất tốt, Diệp Hỏa lo lắng Chu Tụng một lúc mềm lòng đến lúc đó phát sinh cái gì cũng không tốt, cũng không dám thả Cam Qua ra sớm. Hắn dừng một chút lại bồi thêm một câu: “Nếu như anh lo lắng ông ấy mà nói, đợi lát nữa chúng ta đưa thêm chăn màn qua đó, phòng kia cũng thật là lạnh.”
Chu Tụng ngược lại không có dị nghị gì, anh hỏi: “Vậy ăn cơm thôi?”
Diệp Hỏa, Sở Hạ Lâm cùng bác sĩ Diệp đã được anh em Cố gia lên lầu cho cá ăn thả ra đứng dậy khỏi ghế, đi về phía bàn ăn.
Anh em Cố gia nghe thấy ăn cơm dĩ nhiên tự giác chủ động ngồi bên chỗ có thịt, bàn ăn bên cạnh còn thừa lại bốn vị trí.
Diệp Hỏa ngồi xuống trước, hắn thuận thế ngồi bên trái Cố Tây An, tiện tay kéo ra cái ghế bên cạnh cho Sở Hạ Lâm, ai ngờ Sở Hạ Lâm rồi lại đặt mông ngồi ở bên phải Cố Nam Ninh cạnh Diệp Diễm.
Chu Tụng bưng kim chi đi lên sau cùng lại có chút ngẩn người, ngượng ngùng đứng giữa Sở Hạ Lâm và Diệp Hỏa, ngồi không xong đứng cũng không được.
Sở Hạ Lâm thấy Diệp Diễm chủ động ngồi cách xa vị trí của Diệp Hỏa, sợ anh ta dùng trá, liền đi theo, ngồi bên cạnh để tiện giám sát anh ta, nhưng thật ra cũng không nghĩ nhiều.
Tay Diệp Hỏa vẫn còn trên ghế, hắn nhìn Sở Hạ Lâm làm bộ làm tịch múc laocanma* vào bát, lại nhìn Chu Tụng.
(*老干妈 một thương hiệu gia vị nổi tiếng bên Trung Quốc, các sản phẩm chính có sa tế, tàu xì, dầu ớt.)
Chu Tụng vẫn cầm kim chi đứng ở nơi đó, một bộ dạng của cô vợ nhỏ.
Chu Tụng khóc không ra nước mắt, mẹ nó ngồi thế nào a.
Sở Hạ Lâm cũng không ngốc lắm, Chu Tụng vừa ngồi xuống cậu đã cảm thấy không đúng, nhưng lúc này đã không còn kịp để đổi vị trí nữa rồi.
Thôi, ngồi ở đây thì ngồi ở đây, vốn dĩ cũng chính là tính toán nhìn Diệp Diễm.
Sở Hạ Lâm thời khắc đề phòng Diệp Diễm. Cậu thấy Diệp Diễm lúc gắp đồ ăn tay áo vẫn luôn lửng lơ ở phía trên đĩa thức ăn, lo lắng anh ta giấu thứ gì trong tay áo, hạ dược vào đồ ăn, liền túm lấy tay Diệp Diễm.
“Diệp Tam Hỏa, tay áo này của anh có phải là quá dài hay không?” Cậu nói xong liền giúp Diệp Diễm xắn tay áo lên, nhìn vào mắt Diệp Diễm ra hiệu anh không nên hành động thiếu suy nghĩ, cậu tận lực nói: “Này dính vào nước canh sẽ không tốt.”
“A… cám ơn a.” Bản thân Diệp Diễm cũng không nghĩ tới chuyện hạ dược, vẻ mặt chẳng hiểu ra sao, anh thu tay lại nói: “Để tự tôi…”
“Không sao, tôi giúp anh.” Sở Hạ Lâm sợ anh ta giấu dược đi, lúc giúp Diệp Diễm xắn áo lên lại dọc theo trong tay áo sờ soạng một vòng, cực kỳ cẩn thận.
Chu Tụng cùng anh em Cố gia nhìn thấy một màn này lập tức ngây ngốc, ba người giống như chồn đất*, vươn cổ nhìn Sở Hạ Lâm cùng Diệp Diễm lại nhìn về phía Diệp Hỏa.
(*猫鼬 chồn Meerkat.)
Diệp Hỏa không để ý, cúi đầu ăn cơm.
Chu Tụng chọt chọt Diệp Hỏa, làm khẩu hình hỏi thăm: “Còn chưa làm hòa?”
Diệp Hỏa từ chiều đã bắt đầu nghẹn một hơi không có chỗ rải, Chu Tụng đây quả thật là hấp tấp đâm vào họng súng, Diệp Hỏa gắp một miếng kim chi to nhét vào trong bát Chu Tụng, nói nhỏ: “Ăn còn không ngăn được miệng của anh!”
Sở Hạ Lâm tuy nói cách Diệp Hỏa không xa, nhưng tốt xấu chính giữa là Chu Tụng, Diệp Hỏa nói cái gì cậu cũng không nghe thấy, chỉ thấy Diệp Hỏa gắp đồ ăn cho Chu Tụng.
Sở đại hiệp thầm mắng một tiếng mịa, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Hỏa lại nhìn về phía anh em Cố gia, biểu tình trên mặt rõ ràng đang hỏi: Hai người này mẹ nó đang chơi trò gì vậy?
Anh em Cố gia còn chưa hết bàng hoàng chuyện mới rồi, lúc này lại bỏ thêm một cái, hoàn toàn bỏ mình.
Tuy nói trong lòng Cố Tây An cùng Cố Nam Ninh chỉ có ăn, nhưng người ngốc cũng biết Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm mỗi ngày ngủ chung một phòng khẳng định không phải phòng ở nhỏ, càng đừng nói bọn họ lúc trước mượn dùng phòng tắm của hai người không cẩn thận nhìn thấy dầu bôi trơn.
Cho dù Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm không nói thẳng, nhưng từ bên trong hành vi hàng ngày của hai người cũng có thể nhìn ra quan hệ của hai người này là người yêu, mẫn cảm như Chu Tụng, ngay từ đầu nhìn thấy hai người liền phát hiện rồi,
Cho dù không có người chọc phá, nhưng tất cả mọi người đều chấp nhận mối quan hệ người yêu giữa Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm.
Lúc này lại chạy đến một Diệp Diễm, Sở Hạ Lâm lại ‘xum xoe’ anh ta như vậy, là có ý gì?
“Diệp Hỏa”, Chu Tụng cao giọng nhắc nhở Diệp Hỏa, ý đồ đánh vỡ lúng túng: “Anh còn chưa giới thiệu, này là vị nào a?”
Sau khi Chu Tụng được thả ra liền đi thẳng vào phòng bếp nấu cơm, còn chưa chính thức bắt chuyện với Diệp Diễm cũng vừa được anh em Cố gia thả ra.
“Diệp Diễm, chú nhỏ của tôi, cũng là thủ lĩnh của ‘Hải yêu’.” Diệp Hỏa không mấy vui vẻ giới thiệu hai người với nhau, hắn lại chỉ chỉ Chu Tụng nói: “Chu Tụng Chu cảnh sát, cảnh sát hình sự tổ trọng án, người mấy chú gài vào cảnh cục…” Hắn nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì, nheo mắt nhìn về phía Diệp Diễm: “Anh ta là người các chú gài vào cảnh cục… hai người hẳn là phải quen biết đi?”
“Anh ta ——” Diệp Diễm đang nghĩ phải tiếp lời này như thế nào, Sở Hạ Lâm nắm lấy cơ hội nóng lòng chọc thủng anh, vội làm bộ hỏi: “Hả? Anh không biết anh ta sao?”
Cậu nhìn chòng chọc Diệp Diễm, chậm rãi nói những lời này, nhấn mạnh từng câu từng chữ, ôn nhu đến cực kỳ, người nghe được đều nổi da gà đầy người.
Lông mày Diệp Hỏa đều có thể vặn chảy ra nước.
Chu Tụng vội hòa giải: “Ai ôi!!, đây là lãnh đạo a, thất kính thất kính.” Anh cầm bát đứng dậy, thương lượng với Sở Hạ Lâm: “Tiểu Sở cậu xem hai ta đổi chỗ thế nào? Tôi còn chưa thấy qua lãnh đạo của chúng tôi đâu, hôm nay có thể xem là gặp người thật rồi, nhưng phải tâm sự với anh ấy một trận.”
Sở Hạ Lâm do dự một chút vẫn là ngồi xuống vị trí của Chu Tụng, cậu cầm bát mình qua, ánh mắt lại không hề rời đi Diệp Diễm, sợ anh ta làm ra hành động gì gây bất lợi với mọi người.
Diệp Diễm cũng nhìn ra Sở Hạ Lâm quan sát mình, hiện tại bị người tách ra, thầm cảm thấy buồn cười, nhìn Sở Hạ Lâm bày ra một nụ cười ý tứ sâu xa.
Chu Tụng mắt thấy này cũng không ổn, vội vàng giữ chặt Diệp Diễm nói chuyện phiếm, ý đồ hấp dẫn chú ý của Diệp Diễm.
Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm tuy rằng đã ngồi ở đây mắt lại cứ dán chặt vào trên người Diệp Diễm, ngọn lửa trong lòng dần dần bốc lên.
Đệch, người này chiều nay vừa tới hai người liền vừa kéo vừa ôm, Sở Hạ Lâm còn đỏ mặt nhìn Diệp Diễm, vừa rồi hắn cũng rời đi một buổi trưa, hiện tại quan hệ vậy mà tốt thành như thế?!
Đùa gì vậy?!
Diệp Hỏa cảm thấy tức giận, động tác trên tay cũng không ôn nhu chút nào, nhưng vẫn là nhẹ nhàng nắm cằm Sở Hạ Lâm quay mặt của cậu lại: “Ăn cơm”. Hắn thấp giọng.
Sở Hạ Lâm vỗn cũng đang giận Diệp Hỏa, luôn mồm nói không có nửa xu quan hệ với Chu Tụng, hai người kia ngây người cả một buổi trưa hiện tại còn gắp đồ ăn thì tính là chuyện gì a?!
Hơn nữa không phải là hắn không biết mình thích ăn cay, nói thế nào cũng có thể gắp đồ ăn cho mình đi?
Sở Hạ Lâm muốn bảo Diệp Hỏa gắp đồ ăn gì gì đó cho mình, lại cảm thấy như vậy mất mặt, lòng nghẹn một hơi, không nói một lời, chỉ lo và cơm trong bát.
Cậu hôm nay vốn dĩ vừa giận lại vừa ủy khuất, mẹ kiếp tổ chức bản thân phí hết tâm huyết dựng nên bị người đoạt mất không nói, hiện tại còn bị đối phương uy hiếp, còn không thể nói một lời. Diệp Hỏa vốn sống chết cũng không nguyện đi thảo phạt “Thuyền cứu nạn” nghe được cái tên Ngụy Trừng giống như được tiêm máu gà hận không thể lập tức phi thẳng đến Thái Bình Dương. Hai người kia vẫn luôn vô cùng ái muội, Diệp Hỏa còn nói cái gì mà “Bạn làm cảnh sát”, “Bạn trai cũ làm cảnh sát” còn không kém nhiều lắm đi? Còn có chính là vừa rồi… này mẹ nó… Sở Hạ Lâm nuốt xuống một muỗng laocanma, sặc đến ho khan.
Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm bị sặc, một bên lạnh mặt vỗ lưng cậu, một bên rót nước cho cậu.
Sở Hạ Lâm lúc này mới thuận khí được một chút.
Ai ngờ hỏa vừa xuống, Diệp Hỏa liền nói chuyện, vẻ mặt hưng phấn nói với Diệp Diễm Ngụy Trừng không phải phản đồ, cậu ấy nhất định là bị người uy hiếp hoặc là hãm hại, mật báo chỉ là qua mặt bla bla, tóm lại ý nghĩa chính là: Chúng ta phải đi cứu Ngụy Trừng.
Sở Hạ Lâm hận không thể chôn đầu vào bát cơm.
Cơm đã ăn xong Chu Tụng liền vội vàng kéo Diệp Diễm rời đi căn phòng của Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm: “Nào nào nào, lãnh đạo, hôm nay anh ngủ cùng tôi, hai ta tâm sự.”
Diệp Diễm nhìn Chu Tụng bắt đầu từ lúc ăn cơm vẫn luôn quấn quýt lấy anh, cảm thấy tiểu tử này có chút thú vị, khóe miệng nhếch lên: “Được, hôm nay ngủ với cậu.”
Anh em Cố gia mệt mỏi một ngày cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi, Cố Nam Ninh muộn chút nữa lại phải đi trực ca, trong phòng liền chì còn Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm.
Hai người đều có buồn bực trong lòng, sớm tắt đèn nằm trên giường mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Sở Hạ Lâm có chút lo lắng Chu Tụng ở một mình với Diệp Diễm, trước khi ngủ muốn xác định một chút, liền ngồi dậy xuống giường, kết quả một chân vừa chạm đất liền bị Diệp Hỏa kéo lại tay trái cậu.
“Em đi đâu?” Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của Diệp Hỏa từ sau lưng truyền đến.
Sở Hạ Lâm giãy giãy tay trái nói: “Em đi xem Diệp Diễm bên kia có còn thiếu —— “
“Không cho đi.”
Sở Hạ Lâm còn chưa nói hết đã bị Diệp Hỏa kéo lại.
“Em đi xem một chút liền quay lại….” Sở Hạ Lâm nén giận giật tay ra, đứng dậy liền muốn đi,
“Anh nói không cho đi”. Diệp Hỏa nhấn mạnh.
“Vì cái gì?!” Sở Hạ Lâm nhướng mày nói, cậu vốn đang bực mình, giọng điệu lúc này dĩ nhiên cũng không tốt là bao.
Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm luôn luôn nhu thuận lúc này lại đang trừng mắt nhìn mình, nhất thời có chút không biết làm sao, chỉ là gắt gao nhìn cậu.
“Anh không nói em đi ——” Sở Hạ Lâm thấy Diệp Hỏa hồi lâu không mở miệng, giãy giụa muốn xuống giường, cậu vốn khỏe hơn Diệp Hỏa, lúc này mặc dù tâm tình không tốt nhưng cũng không dám ra sức, sợ làm thương Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa thấy cậu cứ khăng khăng phải đi thật sự không biết nói gì cho phải, đành phải lặp lại: “Anh nói không cho đi chính là không cho đi!”
“Anh nói rất nhiều.” Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa đè dưới thân, cậu nói: “Anh còn nói không đi tìm ‘Thuyền cứu nạn’, hiện tại không phải là so với ai khác càng hăng say hơn.”
“Này không giống —— “
“Có cái gì không giống?!” Lửa giận vốn nhịn thật lâu của Sở Hạ Lâm rốt cuộc bùng nổ: “Dù sao cái gì cũng là anh nói, cái gì cũng là do anh quyết định.”
“Cái gì cũng là do anh quyết định?! Anh không nghe ý kiến của em sao?” Diệp Hỏa cũng nổi giận: “Em nói đi tìm ‘Hải yêu’, không phải anh cũng đi tìm rồi sao? Hiện tại Diệp Diễm đến em rất mừng đúng không?”
“Đúng vây! Em rất vui, vui vẻ cực kỳ!” Sở Hạ Lâm giận đến độ cố tình nói lời trái lương tâm: “Em nói với anh Diệp Diễm mặc cảnh phục dễ nhìn vô cùng —— “
Diệp Hỏa nắm cằm Sở Hạ Lâm hôn xuống môi cậu, Sở Hạ Lâm lập tức không nói được chữ nào nữa.
Sở Hạ Lâm đưa tay đẩy vai Diệp Hỏa, hai tay lại bị Diệp Hỏa đè ở trên đầu, cậu lại nâng chân dùng đầu gối chặn lại bụng dưới của Diệp Hỏa, thoáng cái đã bị Diệp Hỏa đè xuống.
Kỹ thuật hôn của Diệp Hỏa vô cùng tốt, không lâu sau Sở Hạ Lâm liền bị hôn đến không còn khí lực, từ bỏ giãy giụa vặn vẹo ở dưới người Diệp Hỏa, ngực phập phồng thở hổn hển.
Diệp Hỏa một bên hôn cậu một bên sờ loạn, Sở Hạ Lâm lúc ngủ mặc quần đùi rộng thùng thình, ống quần rất lớn, từ ống quần luồn vào liền có thể sờ đến cái mông tròn trịa rắn chắc của Sở Hạ Lâm.
Diệp Hỏa dùng sức nhéo nhéo, người dưới thân quả nhiên khẽ rên một tiếng ôm lấy vai hắn.
“Em cũng không muốn làm.” Sở Hạ Lâm căm hận nhìn Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa nương theo ánh trăng đánh giá Sở Hạ Lâm phía dưới, hai tay của tiểu hài nhi nắm chặt vai hắn, một chân dài vòng qua eo mình. Gò má Sở Hạ Lâm ửng hồng, bờ môi hồng nhuận hơi hé, tất cả khí nóng thở ra đều phun vào ngực Diệp Hỏa, mà ánh mắt cậu tự cho là hung ác kia hiện tại chính là đang long lanh nhìn Diệp Hỏa.
“Hừ.” Diệp Hỏa khinh thường cười nhạo một tiếng, lòng thầm nói bộ dạng này của em, không muốn làm mới là chuyện lạ.
“Anh ‘hừ’ là có ý gì… a…” Sở Hạ Lâm vội vàng thanh minh cho bản thân, cố tình tay của Diệp Hỏa lại vò loạn mông cùng ngực cậu, cả người cậu mềm thành một bãi nước, ngay cả khí lực muốn dậy cũng không có.
Diệp Hỏa nhếch miệng cười: “Bằng em? còn có thể có thời điểm không muốn làm?”
Mặc dù biết đó là tác dụng phụ của vắc xin phòng bệnh, Diệp Hỏa vẫn là nhịn không được muốn đùa giỡn Sở Hạ Lâm.
Diệp Hỏa dùng lưỡi liếm hôn cổ của Sở Hạ Lâm, hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đơn thuần của người kia hiện ra biểu tình vô cùng gợi cảm.
Sở Hạ Lâm cảm nhận ánh mắt Diệp Hỏa nỗ lực duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng, hôm nay cậu nhưng không muốn đầu hàng nhanh như vậy, vì vậy mạnh miệng nói: “Em chính là không muốn làm… em phải đi tìm Diệp…”
Diệp Hỏa híp mắt, ánh nhìn nguy hiểm.
Sở Hạ Lâm bị hắn nhìn đến run rẩy, nuốt xuống những chữ còn lại.
Ngón tay Diệp Hỏa dọc theo ngực của Sở Hạ Lâm một đường trượt thẳng đến phía dưới của Sở Hạ Lâm, hắn cầm chặt tiểu Sở, Sở Hạ Lâm bị kích thích đến rên rỉ một tiếng.
Hắn chậm rãi xoa nắn dương vật nửa cứng không mềm của Sở Hạ Lâm hỏi: “Em cứ thế này đi tìm Diệp Diễm?”
Sở Hạ Lâm hít sâu một hơi, không dám lên tiếng.
“Diệp Diễm tốt tính hơn anh, đúng không?” Diệp Hỏa hỏi.
“A… ư…”
Đầu lưỡi Diệp Hỏa đảo quanh đầu vú ở trước ngực Sở Hạ Lâm, lại nói: “Diệp Diễm thích cười hơn anh, đúng không?” Hắn nói xong dùng răng cắn cắn đầu vú Sở Hạ Lâm.
“A…” Sở Hạ Lâm nhỏ giọng nức nở, lui về đầu giường.
Diệp Hỏa càng cười đến nguy hiểm, hắn nói: “Diệp Diễm còn mặc cảnh phục… đúng không?”
Sở Hạ Lâm không thể lui được nữa, tựa ở đầu giường nhìn Diệp Hỏa lấn tới, dương vật của mình còn ở trong tay người nọ.
“Chú ấy còn tốt hơn anh ở chỗ nào?” Diệp Hỏa trầm giọng, lại hỏi: “Em vì sao cứ phải khăng khăng đi tìm chú ấy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT