Chậc, hoa hồng liền hoa hồng, có thể dỗ Sở Hạ Lâm vui vẻ chính là hoa tốt.
Chu Tụng vây quanh bếp nấu ăn, hay cho một tiểu cảnh sát lại ở chỗ này vừa làm tài xế vừa làm đầu bếp. Diệp Hỏa ở một bên cắt tỉa cho hoa, tìm mấy tờ báo bao lại.
Đang bận rộn thì cửa đột nhiên mở, Diệp Hỏa nhanh tay lẹ mắt vội vàng nhét hoa vào trong tủ, ngẩng đầu nhìn lên, người tới vậy mà không phải là Sở Hạ Lâm, là Cam Qua.
“Ba Cam?” Chu Tụng đưa cơm vừa mới rang đến trước mặt Cam Qua, múc một muỗng hỏi: “Nếm thử mặn hay nhạt?”
Cam Qua nghiêm túc nếm thử một miếng: “Được rồi.” Sau đó còn nói: “Tôi thấy hai người tiến vào đã lâu vẫn không có động tĩnh, đến xem một chút.”
“Bọn con có thể có chuyện gì a.” Chu Tụng cười nói.
Ánh mắt Cam Qua đảo quanh hai người, lại quay đầu nói với Diệp Hỏa: “Ra ngoài đi, tiểu Sở ở bên ngoài tìm cậu đó.”
Diệp Hỏa gật đầu, tùy tiện lau nước trên tay một chút liền ra cửa. Cam Qua đi tới bưng đồ ăn trên bàn lên, Chu Tụng đưa mắt nhìn ông, hất hất cằm, nhếch miệng cười cười.
Cam Qua không tỏ vẻ gì, ông nhìn Chu Tụng một chút, quay người đi theo Diệp Hỏa.
“Cẩn thận Chu Tụng.” Lúc Cam Qua đi sượt qua Diệp Hỏa thì nói nhỏ một câu.
Lòng Diệp Hỏa khẽ động, bên ngoài rồi lại không tỏ vẻ gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Cam Qua một cái. Hắn trực tiếp đi về phía Sở Hạ Lâm đang luôn tay luôn chân sửa lại cửa cùng với Cố Nam Ninh, nhéo nhéo mũi cậu.
Cam Qua từ sau khi đến cũng chưa nói được mấy câu, phần lớn thời gian ông đều hôn mê trong phòng của mình, ngược lại cũng không có cơ hội chung đụng với Diệp Hỏa.
Cẩn thận Chu Tụng? Chẳng lẽ ông ấy biết Chu Tụng là người của “Thuyền cứu nạn”?
Vậy Cam Qua ông ấy lại là ai? Nhắc nhở hắn đề phòng Chu Tụng, chẳng lẽ là người của “Hải yêu”?
Diệp Hỏa suy đoán.
Đến tối mọi người rốt cuộc có thời gian nói một chút về tình huống đêm hôm qua.
“Quái vật kia không phù hợp với đặc điểm của xác sống cấp I đến cấp VI, lại bị nổ nát vụn, không có mẫu vật tôi không có biện pháp nghiên cứu, không biết quái vật kia có phải hình thái tiến hóa của xác sống nào đó hay không. Nhưng mà tai, chân xoay ngược, năng lực nhìn đêm cùng tái sinh của quái vật kia lại phù hợp với mục đích tiến hóa của xác sống —— hoàn toàn thích ứng với thế giới này.” Diệp Hỏa nói tiếp: “Chuyện dưới hầm cùng tối hôm qua đã chỉ ra hai điểm. Thứ nhất, xác sống bên ngoài cũng không phải tiến hóa theo thời gian, hoặc là nói, này chỉ là một phần, phần khác là bị người thao túng. Thứ hai, đã không còn cách nào dự đoán tình huống bên ngoài, lúc các anh ra ngoài, nhất định phải để ý nhiều một chút.. Thứ ba….” Diệp Hỏa ở trong lòng tự nói với mình, những xác sống này không phải tự dưng tới tìm bọn họ.
Chu Tụng khẩy khẩy hai miếng cơm, giả bộ lơ đãng lại nhắc đến chuyện đi tìm “Hải yêu”.
Diệp Hỏa mặt ngoài đáp lời, trong lòng lại đang suy đoán mục đích một mực cố chấp đi tìm “Hải yêu” của Chu Tụng. Chẳng lẽ là muốn dựa vào mình đi tìm “Hải yêu” sau đó một mẻ hốt gọn bọn hắn những người chống lại tổ chức “Thuyền cứu nạn”? Nói như vậy, chính là cho dù thế nào cũng không thể để cho anh ta tìm được “Hải yêu”.
Huống chi, bản thân Diệp Hỏa cũng không mấy hứng thú đối với tìm được “Hải yêu”.
Tìm được “Hải yêu” liền có nghĩa phải lần nữa xâm nhập vào đại quân của “Thuyền cứu nạn”. Hắn không phải là không muốn, hơn nữa, hắn từng là người tiên phong chống lại “Thuyền cứu nạn”, cũng đắc ý muốn phá hư “Kế hoạch Thuyền cứu nạn”, nhưng hắn thất bại, thất bại vô cùng thê thảm, gần như đã mất đi tất cả, Ngụy Trừng… Diệp Diễm… còn có…
Hắn không quan tâm thất bại, chẳng qua là Ngụy Trừng cùng Diệp Diễm rời đi lại khiến hắn rốt cuộc không nhấc nổi tinh thần.
Chỉ có Sở Hạ Lâm vẫn còn, hắn chỉ còn Sở Hạ Lâm, lại lần nữa đối nghịch với “Thuyền cứu nạn”, không biết ngay cả Sở Hạ Lâm cũng có thể rời khỏi hắn hay không, Diệp Hỏa không dám liều lĩnh. Trên thế giới này còn nhiều nơi như vậy, nhiều người như vậy, trừ hắn cùng “Hải yêu” ra, nhất định vẫn có người khác đang hết lòng hết sức cứu vớt nhân loại, hắn chỉ cần phải bảo vệ Sở Hạ Lâm sống sót là đủ rồi.
Còn nữa, dựa theo lời Chu Tụng nói, bản thân nội bộ “Hải yêu” đều hỗn loạn, hắn cần gì phải lội vào bãi nước đục này.
Ăn xong cơm tối vẫn còn sớm, nhóm cảnh sát mệt mỏi một ngày, từng người lần lượt trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Chu Tụng cũng đẩy Cam Qua về phòng: “Ba Cam đi thôi, hôm nay bọn Tiểu An có mang về một bộ cờ tướng, hai ta đánh hai ván đi.” Vừa nói vừa quay đầu nháy mắt ra hiệu với Diệp Hỏa, ý bảo Chu Tụng anh đây giúp giải phóng mặt bằng, còn lại giao cho hắn.
Chờ Chu Tụng khóa lại cánh cửa buổi chiều bọn họ mới tân trang lại, Cam Qua mới mở miệng.
“Buông tha đi, cậu ta sẽ không đi tìm ‘Hải yêu’. Cũng sẽ không phản kháng lại ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ lần nữa.”
“Anh ấy sẽ.” Chu Tụng nói: “Nhất định sẽ.”
Diệp Hỏa khóa cửa quay đầu nhìn Sở Hạ Lâm đang ngồi trên sofa chơi game, có chút buồn bực*. Hắn bảo anh em Cố gia cầm mấy đĩa game về là muốn xem như lễ vật tặng cho Sở Hạ Lâm, ai biết Cố Nam Ninh tưởng rằng mình muốn chơi game, chiều hôm nay vừa về đến ngoại trừ cho mình hai đĩa game lại móc thêm hai đĩa nữa đưa cho Sở Hạ Lâm, Diệp Hỏa trợn mắt nhìn Cố Nam Ninh cùng Sở Hạ Lâm tán gẫu về trò chơi có bao nhiêu tốt đẹp, thầm nói lễ vật này khẳng định là tặng không được.
(*Nguyên văn 一脑门子官司 nhất não môn tử quan ti: chỉ tâm tình buồn bực, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.)
Chỉ có thể tặng con mẹ nó hoa rồi.
Diệp học bá còn chưa tặng hoa cho ai bao giờ.
Đừng nói tặng hoa, số lần xin lỗi lấy lòng cũng ít đến đáng thương, Diệp học bá đối với phần lớn chuyện đều tự xưng là bày mưu lập kế*, đối với loại chuyện chưa từng nếm phải này cũng là chột dạ.
(*Nguyên văn 运筹帷幄 vận trù duy ác.)
Diệp Hỏa ngồi xuống bên cạnh Sở Hạ Lâm một chốc, nhìn đối phương không để ý tới mình, tiện tay cầm lên một cần điều khiển.
Sở Hạ Lâm liếc Diệp Hỏa một cái, chờ đến ván tiếp theo liền chuyển đến chế độ hai người, đánh nhau với Diệp Hỏa.
Thắng.
Lại thắng!
Thua… rồi?
Thua?!
Lại mẹ nó thua?!
“Này còn chơi cái lông* gì nữa!” Sở Hạ Lâm hung hăng ném cần điều khiển xuống ghế. Sau khi làm quen hai ván, Diệp học bá thắng trọn hai ván rốt cuộc thành công dẫn tới sự chú ý của Sở Hạ Lâm.
(*Nguyên văn 玩儿毛线 có rất nhiều nghĩa: thán từ như là cái lông, cái rắm, là cái quỷ gì….; ý phủ định với vế trước; chối bỏ một việc, k thể tin đc, k có khả năng. Sói: tìm mãi mới ra haizz.)
Diệp Hỏa đẩy đẩy gọng kính, Sở Hạ Lâm đo ván liền nhìn thấy nhân vật của Diệp Hỏa chạy lên trước, cho dù thấy đằng trước vách đá cheo leo vẫn là dũng cảm tiến tới, cuối cùng thẳng tiến không lùi đâm đầu xuống đáy vực, dư âm của âm thanh rơi xuống vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Anh làm gì vậy?!” Sở Hạ Lâm cả giận nói, này không có khả năng là Diệp Hỏa phạm sai lầm.
“Hả? Diệp Hỏa không nghĩ tới Sở Hạ Lâm sẽ phát hiện, hắn làm bộ quơ quơ cần điều khiển nói: “Bị kẹt.” Lúc này Sở Hạ Lâm mới ý thức được, thì ra lúc lôi kéo Diệp Hỏa chơi game đối phương nói hắn “Không thích chơi” chính là ý nghĩa thật sự đằng sau muốn nói lại thôi. Nguyên nhân chính là đối với Diệp Hỏa mà nói loại trò chơi này hoàn toàn không có tính khiêu chiến, bất kể là đối đầu với máy hoặc là những người chơi khác, làm quen cực nhanh lại có thể nhanh chóng mò ra chiêu thức khiến Diệp Hỏa đều cảm thấy nhàm chán. Đánh với Sở Hạ Lâm, Diệp Hỏa thắng Sở Hạ Lâm không thoải mái, Diệp Hỏa nhường Sở Hạ Lâm cũng không thoải mái, huống hồ gia hỏa này nhường thả lại nhường đến hoàn toàn không có kỹ xảo đáng nói…
“Không chơi nữa không chơi nữa.” Sở Hạ Lâm đứng lên làm bộ phải đi, bị Diệp Hỏa kéo một cái.
“Chơi đánh cược đi.” Diệp Hỏa nói.
Sở Hạ Lâm nhíu mày: “Chẳng phải đánh cuộc thì thua cũng là em sao!”
“Người thua cởi quần áo, như thế nào?”
Hả?
Sở Hạ Lâm sững sờ.
Đây là Diệp Hỏa nói? Này là Diệp Hỏa cái người mỗi lần để cậu ân ái đều giống như chịu hình phạt đây sao?!
Sở Hạ lâm đột nhiên ngồi xuống, tay cầm lên cần điều khiển trong mắt tràn đầy kiên nghị thế tại bất đắc*. (*势在必得: buộc phải đạt đc thứ mình muốn.)
Kết quả là đương nhiên thua sạch sành sanh, ngay cả đồ lót cũng không chừa.
Diệp Hỏa đối với Sở Hạ Lâm cả người trơn bóng vẫn là bộ dạng không chút xúc động chơi game, vừa đánh vừa có thể phân tâm đưa mắt nhìn Sở Hạ Lâm, nói: “Em không còn gì cả, làm sao bây giờ?”
Sở Hạ Lâm nghiến răng nghiến lợi, Diệp Hỏa lại thắng một ván, đứng lên rót ly nước cho mình cùng Sở Hạ Lâm. Hắn đưa ly nước của Sở Hạ Lâm cho cậu, lại ngồi trở về, một bên uống một bên cởi hai nút áo trên cùng.
Diệp Hỏa mặc áo sơ mi từ trước tới giờ đều giống như chứng cưỡng bách (*rối loạn ám ảnh cưỡng chế) phải cài nút lên cao nhất, nói là khi còn bé trường học kiểm tra tác phong cùng kỷ luật tra đến nghiêm, liền thành thói quen.
Sở Hạ Lâm ngược lại đã sớm biết. Từ sáu năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hỏa hắn chính là bộ dạng đạo đức như thế này, hơn nữa hình như lúc ấy… bản thân liền tưởng tượng bộ dạng phía dưới lớp áo sơ mi chỉnh tề của gia hỏa này…
Muốn thấy bộ dạng xốc xếch của cái người lúc nào cũng thận trọng từng bước tính toán chu toàn này, muốn thấy cái người đáy mắt từ trước đến nay chỉ có trào phúng khinh thường tràn ngập dục vọng nhìn mình, muốn thấy hắn bộ dạng quần áo không chỉnh mồ hôi đầm đìa ‘làm’ mình…
Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa bởi vì uống nước mà yết hầu chuyển động lên xuống, còn có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp mắt lộ ra từ cổ áo, nuốt một ngụm nước bọt.
Diệp Hỏa uống nước xong đặt ly lên bàn, vừa định lau đi giọt nước từ khóe miệng lăn xuống cằm, cằm liền bị một thứ càng thêm ướt át chạm vào.
Sở Hạ Lâm hôn lên cằm Diệp Hỏa mới ý thức được mình đang làm gì, cậu không tự chủ được liếm sạch giọt nước lăn xuống đó, lại làm bộ trở về vị trí của mình.
Diệp Hỏa liếc nhìn cậu, lại cúi đầu nhìn nhìn ——
Tiểu tử em giả bộ cái rắm a, dương vật đều thẳng tắp rồi! “Chơi nữa không?” Diệp học bá hỏi.
“Chơi…?!” Sở Hạ Lâm ra vẻ trấn định tay cầm cần điều khiển đặt giữa hai chân, ý đồ che dấu dương vật đã cương.
Mẹ nó mới nhìn yết hầu cùng xương quai xanh vậy mà liền cương rồi… Sở Hạ Lâm khóc không ra nước mắt.
“Nhưng em đây cũng không thể thể thua nữa a.” Diệp Hỏa nói.
Sở Hạ Lâm cắn môi, “Ván sau nhất định sẽ thắng anh.” lời này ngay từ lúc đầu Sở Hạ Lâm đã không thể nói ra miệng với Diệp Hỏa.
Cậu nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, người thắng có tư cách yêu cầu người thua làm một chuyện, như thế nào?”
Diệp Hỏa biết Sở Hạ Lâm đang nghĩ gì, cũng không đâm thủng, cười cười đáp: “Được.”
Ván kế tiếp không ngoài dự đoán, Sở Hạ Lâm lại thua triệt để, vẻ mặt chờ mong lại khiếp đảm nhìn về Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa không phụ sự chờ mong của cậu, hắn vỗ vỗ chân mình: “Đến, ngồi lên đùi anh chơi.”
Sở Hạ Lâm: “Chỉ vậy?!”
Diệp Hỏa gật đầu.
Rất nhanh Sở Hạ Lâm liền rõ ràng cả người trần trụi ngồi trên đùi người mình thích không phải chỉ một câu “chỉ vậy” liền có thể khái quát hết.
Diệp Hỏa có phải Liễu Hạ Huệ có thể ngồi trong lòng cũng không loạn hay không Sở Hạ Lâm không biết, Sở Hạ Lâm nhưng là không làm được. Tay của Diệp Hỏa còn vòng qua eo cậu, vải áo sơmi ma sát làn da trần trụi của mình, Sở Hạ Lâm không khỏi lòng dạ rối bời. Cằm của người kia còn gác trên vai mình, cho dù âm thanh của trò chơi có ầm ĩ bạo lực, bên tai Sở Hạ Lâm chỉ toàn là tiếng hít thở vững vàng của Diệp Hỏa, cùng với tiếng “Hả?” không nặng không nhẹ phát ra từ cổ họng Diệp Hỏa khi gặp phải bàn khó chơi, cùng với tiếng “Hừ?” khinh thường lúc đánh chết quái.
Thực mẹ nó gợi cảm…
Sở Hạ Lâm đã có chút ngồi không yên, bụng dưới khó chịu, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Diệp Hỏa dùng tư thế này tư thế nọ xỏ xuyên cậu. Cậu có chút gian nan điều chỉnh tư thế ngồi, miệng đắng lưỡi khô.
Diệp Hỏa làm như không để ý tới tiếp tục chơi game, ván này Sở Hạ Lâm thua gọn gàng lưu loát, không chút phản kích.
Sở Hạ Lâm quay đầu nhìn Diệp Hỏa, nhìn khuôn mặt Diệp Hỏa ở khoảng cách gần như thế này trái tim của Sở Hạ Lâm không ngừng đập thình thịch. Diệp Hỏa ngược lại vẫn ung dung chỉ chỉ môi mình, ý bảo chuyện lần này muốn cậu làm là cho mình nụ hôn, nhưng mà giây tiếp theo, Diệp Hỏa đã bị Sở Hạ Lâm đẩy ngã xuống ghế.
Người nọ dạng chân ngồi trên người hắn, hai tay nắm chặt tay mình, nhắm mắt lại khẩn trương lại kiên định hôn mình, giống như nụ hôn lần đầu tiên trao cho mình.
Diệp Hỏa cảm thấy mềm nhũn, nhớ tới thiếu niên trước mắt này, từ lần đầu tiên gặp mặt liền kiên quyết ở bên cạnh mình.
Nửa năm rồi, thiếu niên này nhìn thấy sự sụp đổ của thế giới, từ một người khi nhìn thấy xác sống thì bỏ chạy cho đến nhất phu đương quan* giết không chớp mắt của hiện tại, nhưng vẫn là ở bên cạnh mình.
(*一夫当关 nhất phu đương quan: một người đủ để giữ quan ải.)
Thời gian nửa năm nói dài không dài bảo ngắn cũng không ngắn, có thể nói rõ một số chuyện, rồi lại không thể nói rõ được gì. Hắn từ nhỏ liền quen biết Ngụy Trừng cùng Diệp Diễm, những chuyện trải qua cùng bọn họ nhiều vô số kể, cuối cùng còn không phải là mỗi người đi một ngả.
Tựa như Chu Tụng nói, cảnh giác của bản thân đã nặng đến mức muốn hủy hoại chính mình rồi.
Mà Sở Hạ Lâm trước mắt… dù cho xảy ra nhiều chuyện ngoài dự đoán như vậy, Diệp Hỏa lại có một sự tín nhiệm vô hình.
Đừng để cho anh thất vọng a, bảo bối. Diệp Hỏa mang theo ý cười, nhẹ nhàng, hôn cổ Sở Hạ Lâm từng cái từng cái một.
“Còn chơi không?” Diệp Hỏa hỏi.
“Không… hô… không chơi…” Sở Hạ Lâm ngửa đầu thở hổn hển, hai tay cách quần áo lung tung sờ thân thể Diệp Hỏa.
“Tiểu bại hoại.” Diệp Hỏa cười: “Hiện tại rốt cuộc cam lòng để ý đến anh rồi?” Hắn nói xong, tay theo hông của Sở Hạ Lâm sờ xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT