Vừa gặp Tư Duệ xong, Hàn Tuyết Lạc về nhà liền nằm ườn ra ghế.
Chẳng là...
Tư Duệ lúc gọi thì thúc giục với năn nỉ cô...
Vì cùng là con gái...
Nên cô "đành" từ chối ăn với An Hạo Nhiên, về nhà thay đồ, rồi tới điểm hẹn.
Ai ngờ, chờ nửa tiếng Tư Duệ mới tới nơi.
Rồi cầu cô đi chơi, đi xem phim cùng.
Kéo dài cả nửa tiếng, cuối cùng cô cũng thoát về nhà một cách thành công.
Bỗng ngoài cổng có tiếng động cơ của xe ô tô.
Tiếng này, không phải của cha, không phải của An Hạo Nhiên. Vậy của ai?
Sự tò mò khiến Hàn Tuyết Lạc bật ngay dậy, ngó ra ngoài.
Là chiếc Mercedes trắng.
Đang tò mò đoán tiếp xem xe của ai thì cánh cửa ghế sau mở ra.
Một đôi chân ngắn cũn cỡn nhảy xuống khỏi xe, chạy như bay vào nhà cô.
Một cơn gió sà vô lòng mình, Hàn Tuyết Lạc ngơ một hồi: “Bảo bối, cô nhớ con quá.”
“Cô Lạc Lạc, sao dạo này cô không tới thăm Thiên Thiên nữa, cô ghét Thiên Thiên rồi à.” Lãnh Thiên Thiên - tiểu thiếu gia tập đoàn Lãnh, mang khuôn mặt rưng rưng nhìn Hàn Tuyết Lạc.
Cuộc gặp gỡ cô quen Lãnh Thiên Thiên, có thể nói là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Lúc cô đang buồn bực đi ra ngoài thì thấy Lãnh Thiên Thiên bị ngã trầy đầu gối, máu ở chân chảy ra, đôi mắt rưng rưng, môi mím lại.
Và bản tính “tốt” trên người cô trỗi dậy, đưa Lãnh Thiên Thiên đi khám.
Hai tháng quen nhau cô với Lãnh Thiên Thiên rất thân.
Cô rất "chăm chỉ" tới chơi cùng Lãnh Thiên Thiên.
Đi với nhau còn có người nói là mẹ con, chị em cơ.
“Cô xin lỗi bảo bối, dạo này cô hơi bận.” Hàn Tuyết Lạc nhìn khuôn mặt đáng yêu đấy vội xin lỗi, không nỡ làm bảo bối buồn.
Nhưng mà dạo này cô bận thật.
Gặp bạn cũ. Đi làm. Ăn cơm với bố mẹ chồng tương lai.
Nói chung là việc xảy ra mấy ngày gần đây cũng khiến cô mỏi nhừ rồi.
“Vậy hôm nay, Thiên Thiên ở lại với cô nhé, Thiên Thiên xin phép bố mẹ rồi.” Bàn tay nhỏ nhắn xoa mặt cô: “Thiên Thiên sẽ giúp cô.”
“Được thôi.” Hàn Tuyết Lạc vui mừng cười.
Sự mệt mỏi mấy ngày nay tan đi không ít.
Có khi chỉ cần ở cạnh bảo bối thôi, cô cũng mãn nguyện rồi...
Bảo bối như liều thuốc, có thể giúp cô vui lên, không buồn, cũng không mệt mỏi...
[...]
Sáng hôm sau.
Đưa Thiên Thiên về gia đình Lãnh xong. Hàn Tuyết Lạc tới luôn công ty.
Tới công ty, lời xì xầm bàn tán của nhân viên dành cho cô có thể nói là “không ít”. Cũng không quan tâm, cô xoay người đi vào thang máy.
Phòng thư kí tổng giám đốc.
“Cạch”. Mở cửa phòng ra, Hàn Tuyết Lạc đơ người.
Sao cô mở cửa phòng làm ra lại thấy lạnh vậy.
“Giám đốc.” Thấy Diệp thái tử đang vắt chân phải lên đầu gối chân trái ngồi thẳng lưng trên ghế, đáy mắt sâu thẳm nhìn mình, Hàn Tuyết Lạc giật mình chào.
“Ngồi.” Diệp Ngạo Phong lạnh lùng ra lệnh.
Hàn Tuyết Lạc hít một hơi, rồi ngồi đối diện Diệp Ngạo Phong, khẽ nhìn khuôn mặt lạnh băng, lại quay sang nhìn đống tài liệu toàn chữ Nhật trước mặt. Trong lòng cô không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
“Tài liệu hôm nay, làm xong được nghỉ.” Diệp Ngạo Phong chậm rãi nói, sải bước về phòng giám đốc.
Hàn Tuyết Lạc: “...”
Cô đã có dự cảm xấu lúc bước vào công ty mà...đâu có sai.
Tài liệu dày...
Tiếng Nhật...
A...thật muốn đâm đầu đi chết.
Có biết là tiếng Nhật, cô chỉ được coi là tạm biết không?
Giao nhiều thế này...khác gì giết cô.
Diệp - Ngạo - Phong - anh - chờ - đấy - tên - khốn.
Hàn Tuyết Lạc bực mình, khẽ thở một hơi, cúi đầu cầm giấy bút làm việc, vứt bỏ cơn giận sang một bên.
[...]
“Alo.” Diệp Ngạo Phong ngồi trong phòng, nghe máy.
“...”
“Con biết.”
“...”
“Vâng.” Diệp Ngạo Phong nói rồi cúp máy.
Nhắm mắt, tựa lưng vô ghế, hình ảnh chiều hôm qua hiện lên trong đầu anh.
Hàn Tuyết Lạc lên Audi trắng, cùng một người con trai có vẻ nhã nhặn.
Hàn Tuyết Lạc đúng là lớn mật mà.
Sáng đi cùng một người con trai tới công ty cười nói.
Chiều lại lên Audi với một người con trai.
Rốt cuộc...
“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo tiếng nói quen thuộc: “Ngạo Phong, tôi vào được không?”
“Vào đi.” Diệp Ngạo Phong mở mắt nói.
“Cạch”. Đóng cửa phòng lại, Lãnh Tuấn Duật kéo một cái ghế ngồi đối diện bàn làm việc giám đốc nói: “Có vẻ cậu hơi quá đấy, cậu thừa biết chị dâu không giỏi tiếng Nhật, còn giao cả một sấp dày như thế...”