“Lạc Lạc, con tới rồi, vào đây ngồi đi.” Diệp Vân nghe thấy tiếng con trai mình, nhìn ra ngoài cửa thấy Hàn Tuyết Lạc, liền chạy ra, kéo cô vào.
“Dạ.” Hàn Tuyết Lạc cười, cũng đi vào sau Diệp Vân.
“Đây là ông nội của tiểu Phong, còn đây là cha thằng bé.” Diệp Vân kéo Hàn Tuyết Lạc vào liền giới thiệu.
“Con chào ông, chào bác,...cha.” Hàn Tuyết Lạc vào trong, chào hỏi ông và cha của Diệp Ngạo Phong, rồi quay sang chào cha mình.
“Ừ.” Diệp Bình gật đầu, đôi mắt bắt đầu phán xét cháu dâu sắp cưới của mình: “Thôi đủ người rồi, vào ăn cơm đi.”
Trong phòng bếp.
“Lạc Lạc ăn nhiều vào con.” Diệp Vân gắp miếng thịt vào bát Hàn Tuyết Lạc, hỏi: “Hôm nay làm việc tốt không con?”
Lãnh Tuấn Duật có khuyên bà không nên tới công ty làm phiền, nhưng không có bảo bà không nên gọi Hàn Tuyết Lạc tới hỏi thăm đâu nhỉ? Bà chỉ cần không để cho tên nhóc đó biết là được rồi.
“Dạ, tốt ạ.” Hàn Tuyết Lạc gật đầu nói.
Ai biết được trong lòng cô đang thế nào...Rối loạn, ngổn ngang...
Trưa đi ăn thì bị bàn tán này nọ...
Lúc đang mệt thì lại bị người lạ chửi...
Muốn về nghỉ lại phải tới đây...
“Ừ, tiểu Phong nhà bác hơi khó tính. Con đừng để tâm nhé.” Diệp Vân cười cười nói.
Rốt cuộc anh có phải là con ruột của mẹ mình không vậy.
Diệp Vân bĩu môi ăn: “Mẹ biết rồi.”
Ăn xong.
“Bác, để con giúp.” Hàn Tuyết Lạc thấy Diệp Vân đang dọn dẹp, liền có ý tốt dọn cùng. Dù sao ban nãy, cô cũng được bác “chăm sóc” mà.
“Cảm ơn con.” Diệp Vân mỉm cười nhẹ.
Trong lòng cười mãn nguyện: “Ha ha, sắp hoàn thành một nửa kế hoạch rồi.”
“Con đã thích hay yêu ai bao giờ chưa?” Diệp Vân vừa úp bát vừa hỏi.
Đôi tay đang lau bát của Hàn Tuyết Lạc bỗng khựng lại, ánh mắt khẽ lướt qua một tia chua xót, cười nhạt nói: “Con mới chia tay người yêu được gần một tuần.”
Mọi biến chuyển của Hàn Tuyết Lạc đều được thu vào tầm mắt của Diệp Vân: “Bác xin lỗi, bác không biết.”
Hàn Tuyết Lạc cười cười, trong lòng cảm thấy thiện cảm với mẹ Diệp Ngạo Phong đang được tăng lên: “Không có gì ạ.”
Rửa bát xong, hai người cùng ra ngoài phòng khách. Trên tay Hàn Tuyết Lạc là đĩa trái cây mà cô vừa gọt cùng Diệp Vân.
“Mọi người ăn ít trái cây đi ạ.” Hàn Tuyết Lạc đặt đĩa trái cây nên mặt bàn, cầm từng cái dĩa có cắm trái cây đưa cho từng người.
“Cảm ơn con.” Diệp Vũ lên tiếng cảm ơn: “À, nếu làm việc mà con cảm thấy khó ở đâu thì cứ hỏi bác, hỏi ông nội, hoặc là hỏi luôn tiểu Phong cũng được, đừng ngại nhé, Lạc Lạc.”
“Vâng ạ.” Hàn Tuyết Lạc mỉm cười.
Đúng như cô nghĩ ha, gia đình nhà Diệp rất thân thiện.
“Lạc Lạc, hôm nay cha ngủ lại ở đây nhé.” Hàn Nhược lên tiếng nhắc trước với con gái.
“Vâng, cũng tối rồi, con xin phép về trước.” Hàn Tuyết Lạc đứng lên chào mọi người rồi xoay lưng bước đi.
“À Lạc Lạc, hay để tiểu Phong nhà bác đưa cháu về đi cho nó an toàn, phải không tiểu Phong?” Diệp Vân đứng dậy hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm con trai mình.
Diệp Ngạo Phong định nói không đưa Hàn Tuyết Lạc về nhưng nhớ lại lời hứa, đành nói: “Vâng.”
Nói rồi anh kéo tay Hàn Tuyết Lạc lên Calldilac, lái đi. Còn Hàn Tuyết Lạc lơ ngơ, muốn nói rồi cũng thôi.
Để lại những bậc trưởng bối ở nhà âm thầm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT