"Máy bay đến thành phố X sắp hạ cánh, yêu cầu quý khách dọn dẹp chỗ ngồi và những gì cần thiết để chuẩn bị xuống máy bay, chúng tôi xin nhắc lại,...." Tiếng cô tiếp viên hàng không đang vang lên khắp máy bay.

Day day cái đầu đang đau nhức của mình, cô dọn dẹp đơn giản rồi chuẩn bị xuống máy bay.

Ở đại sảnh đông đúc người qua lại, xuất hiện bóng dáng mảnh khảnh của một cô gái.

Cô có làn da trắng sứ, tưởng chừng một ánh nắng cũng có thể làm cho nó trở nên trong suốt.

Cô khoác lên mình một chiếc áo khoác màu đen thể thao mà cô ưa thích, mặc một chiếc quần sooc bò vô cùng vừa vặn khoe ra đôi chân dài thẳng tắp của mình.

Kéo vali ra đến cửa, cô đã thấy người quản lý của cô đứng đợi cô từ bao giờ.

Lục Nghi nhanh chóng bước lên xe, hôm nay cô và chị quản lí cần đến công ty gấp, lấy đâu ra thời gian mà dài dòng.

Bạch Tinh là một quản lí có tiếng trong giới, trong một lần tình cờ thấy cô trên phố cùng với bạn bè đi mua sắm liền ra sức " đào" cô về.

Thực ra, nói là ra sức chứ ngay chính cô cũng muốn bước vào cái thế giới hào nhoáng ấy.

Là Nhị tiểu thư của Lục Gia - nơi nắm giữ phần lớn các trung tâm thương mại thời thượng và 1 công ty giải trí nằm trong top 5 công ty giải trí mạnh nhất, nếu cô muốn chỉ cần nói 1 tiếng là được.

Nhưng cô lại muốn thử cảm giác bước đi bằng chính đôi chân của mình, không cần dựa dẫm vào gia tộc.

Vậy nên, anh cô - Lục Tử Mặc đã đưa cô vào công ty giải trí dưới trướng anh nhưng chỉ có thế, cô vẫn là một cô diễn viên thứ 18 nho nhỏ không quyền không thế. Đang miên man suy nghĩ, tiếng chị Bạch vang lên.

" Cuối cùng bộ phim chết tiệt em nhận đóng này cũng đóng máy rồi! Nói không ngoa thì là vai phụ tuyến số 5, nói hẳn ra là kiêm luôn diễn viên quần chúng rồi. Đã là người mới còn bị chèn ép, nhà sản xuất này thật là cưng chiều cô ta lên trời rồi."

Chị Bạch vừa lái xe vừa hậm hực mà nói.

" Em không sao mà chị Bạch, dù sao cũng khiến em đỡ mệt mỏi hơn " cô làm như vô tâm mà nói.

Lục Nghi mỉm cười, cô biết chị Bạch luôn coi cô như em gái, có phim gì tốt liền dành sang cho cô, nhưng do cô là diễn viên mới, lại không có chống lưng nên luôn bị người ta chèn ép mất vai.

Bộ phim lần này cô đóng là một bộ phim truyền hình cổ trang, nhân vật cô chọn là công chúa nước láng giềng, yêu đơn phương nam chính - Thái tử đương triều, cuối cùng vì cứu thái tử mà chết.

Vị thái tử Lý Dực này do Lạc Minh - một tiểu thịt tươi đang nổi thủ vai. Anh là một người khá hòa đồng, luôn cười nói vui vẻ nhưng khi bắt đầu đóng phim thì như biến thành một người hoàn toàn khác.

Lục Nghi cảm thấy cô gái ấy thật đáng thương, yêu một người mà không giám tranh dành, rõ ràng là có thể nói ra, vậy mà vẫn giữ trong lòng, lẳng lặng nhìn người mình yêu tươi cười với người phụ nữ khác, hay chính là đại tiểu thư của đương kim thừa tướng Hầu Minh Quân - Hầu Ngọc Lan - do Tịch Lan đảm nhiệm.

Ban đầu cảnh diễn của cô cũng coi là quan trọng, thường xuyên hãm hại Hầu Ngọc Lan.

Nhưng mỗi một cảnh cô ta đều sợ lạnh, sợ đau, sợ mỏi nên hầu như bị cắt hết, đến cuối cùng còn phải làm cung nữ hoặc dân qua đường để cô ta diễn.

Anh hai cô biết tin cũng giận lắm, định tra rõ xem rốt cuộc là ai chống lưng cho cô ta mà dám bắt nạt cô, nhưng cô thấy đã chọn bước chân vào nghề này rồi thì cũng nên chấp nhận việc đó, trừ phi người đó làm gì gây quá đáng thì mới động thủ.

Đến tòa nhà công ty, chị Bạch liền trực tiếp lái xe xuống hầm rồi theo thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất của công ty giải trí Lục Tinh - chính là chỗ anh hai cô đang làm việc.

Tinh... Cửa thang máy mở ra, chị Bạch dẫn cô đến phòng tổng giám đốc, gõ cửa 2 cái rồi bước vào.

Đây không phải lần đầu tiên Lục Nghi bước vào phòng làm việc của anh mình, nhưng đối với việc có thêm người lạ ở đây thì vẫn là có chút ngại ngùng.

Đây chính là Ảnh đế Tần Vũ nha. Không ngờ cô có thể gặp người thật ở đây, người thật quả nhiên soái hơn trên phim điện ảnh.

Nghe nói anh là bạn thân của anh hai cô thời đại học, nhưng cô chưa hề gặp anh một lần nào.

Anh khá cao, cô nghe nói cao đến 1m89, mái tóc của anh được cắt tỉa gọn gàng, ngũ quan sắc nét mang đậm chất phương Đông, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi cùng với chiếc quần jean thoải mái chứ không long trọng như mỗi lần ra ngoài hay nhận giải.

Anh trông có vẻ hơi lạnh lùng, làn môi mỏng hơi nhếch lên, có lẽ muốn xem anh cười chỉ có thể thấy trên phim mà thôi.

Trong khi cô đánh giá anh thì anh cũng quay đầu lại đánh giá cô.

Cô có mái tóc dài đen nhánh, hơi bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm nhẹ làm người ta cảm thấy không quá khó chịu mà mang đến nét dịu dàng thoải mái đến lạ, cô mặc quần áo đơn giản, không quá cầu kì như những cô diễn viên anh từng gặp.

Gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, đôi mắt long lanh mà sâu thẳm làm cho anh cảm thấy rất quen thuộc.

Anh không nhớ rõ đã gặp cô ở đâu, vậy nên vẫn lẳng lặng nhìn.

" Lục Nghi em đến rồi, mau chào chào Tần tiền bối đi, cậu ấy mới đầu quân sang công ty chúng ta đấy " Lục Tử Mặc nhìn cô cũng như Bạch Tinh mà nhẹ nhàng ném cho 2 cô một quả bom thật lớn.

Tần Vũ thấy khuôn mặt cô sững sờ thì có chút buồn cười, xem ra cô không lạnh lùng như anh tưởng mà có chút đáng yêu đấy chứ.

Lục Nghi và Bạch Tinh nhìn nhau, hai người đảo mắt qua lại mới nhớ ra vấn đề chính, liền quay sang chất vấn Lục Tử Mặc.

" Không phải Tổng Giám Đốc bảo đã chọn cho chúng tôi 1 bộ phim của công ty mà đạo diễn thấy Lục Nghi hợp với vai chính sao, tại sao đến giờ vẫn chưa có hồi đáp gì." Chị Bạch lạnh lùng hỏi Lục Tử Mặc.

" Tôi đã nhận được thư bên phía đạo diễn rồi đây, nhưng 2 người thử hỏi xem nam chính của chúng ta có đồng ý hay không đã?" Lục Tử Mặc nháy mắt nhìn em gái mình vừa thoái khỏi trạng thái hóa đá liền biến trở lại còn nhanh hơn, liền bật cười.

Anh em nhà họ chính là như vậy đấy, trước mặt người ngoài cả 2 bọn họ đều lạnh lùng, nghĩa khí, nhưng trước mặt những người thân thiết thì luôn bộc lộ ra cảm xúc chân thật nhất của mình.

Hoàn hồn lại, chị Bạch vẫn là người lên tiếng đầu tiên.

" Vậy Tần Ảnh Đế, anh có thể giúp chúng tôi không? " Chị để ý từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt Tần Vũ, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn ra rốt cuộc cậu ta nghĩ như thế nào.

Anh liếc sang Lục Nghi, thấy cô đang dùng ánh mắt mong chờ nhưng cố tỏ ra thờ ơ để nhìn anh, anh liền có cảm giác anh không còn là chính mình nữa rồi.

Mới hôm qua Lục Tử Mặc mời anh đóng bộ phim mà công ty sản xuất mà thử vai là em gái mình, anh còn khinh bỉ cô đến nhường nào, còn cần anh đóng cùng mới có thể nổi tiếng.

Hôm nay mới biết hóa ra bộ phim đầu tiên của cô không thuận lợi, bộ phim này là do công ty đầu tư, muốn cô thử sức, cô cũng phải đến casting mới được đạo diễn chọn, đều là công sức cô luyện tập.

Kịch bản viết khá tốt, đầu tư lại do công ty chủ quản nên cũng không có gì là không ổn.

Cười như không cười, anh trực tiếp lướt qua Bạch quản lí mà đi đến chỗ Lục Nghi rồi đưa tay qua.

" Chào em Lục Nghi,hi vọng có thể cùng em hợp tác vui vẻ " Anh dùng âm thanh trầm thấp của mình mà nhẹ nhàng nói, trong mắt lộ ra một chút ý cười khó thấy, khuôn mặt thêm vài phần nhu hòa.

Một cỗ mùi hương thanh mát phả vào mặt cô, tựa như lông vũ nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô, làm tim chô đập nhanh 1 nhịp rồi lại 1 nhịp.

Thấy anh đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt của Lục Nghi càng trở nên ửng đỏ, cô đưa tay ra, che giấu vẹ thẹn thùng nói.

" Chào anh, Tần tiền bối! Hợp tác vui vẻ"

Tay của cô rất mềm mại, từng ngón tay thon dài nằm trọn trong bàn tay của anh khiến anh có một cảm giác, anh thật sự muốn nắm bàn tay này mãi mãi, cứ như vậy mà đi qua một đời.

Lục Nghi nhanh chóng rụt tay về, cô không hề biết đã khiến cho Tần Vũ một mảng mất mát.

Nhìn thấy biểu hiện của bạn thân, mắt Lục Tử Mặc hơi sáng lên, anh giả vờ ho rồi nói.

" Bạch quản lí, bây giờ cô ở lại công ty đợi lấy kịch bản rồi lo chuyện hợp đồng và bàn bạc phương thức tuyên truyền, đầu tháng sau liền khởi quay, đến tháng 12 thì bộ phim cổ trang kia mới chiếu, lúc đó thì bắt đầu tuyên truyền sau" dừng lại một chút, anh nói tiếp.

" Tần Vũ, cậu đưa Lục Nghi về hộ mình, dù sao 2 người cũng cần nói chuyện cho quen, tháng sau còn đóng phim chung nữa. Bạch quản lí, chúng ta đi thôi." Lục Tử Mặc nói xong liền bước chân ra khỏi cửa, Bạch Tinh cũng ở lại dặn dò vài câu rồi đuổi theo Lục Tử Mặc.

Căn phòng trở về trạng thái tĩnh lặng hàng ngày, hai người không ai biết nên nói gì. Cuối cùng vẫn là Tần Vũ phá vỡ sự tĩnh lặng này.

" Đi thôi, để anh đưa em về nhà " Anh nhìn cô nhẹ nhàng nói.

Cô cũng không muốn mãi thẹn thùng như vậy, liền đáp lại.

" Vâng ạ, vậy làm phiền tiền bối rồi " nói xong cô hơi mỉm cười nhẹ, cố gắng ổn định nhịp tim và khuôn mặt đang đỏ ửng của mình bước đi sau anh, đóng cửa ra khỏi phòng làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play