Cái bàn này trong thư viện là nơi bọn họ ôn tập thường xuyên nhất gần đây, nằm ở một góc, khuất tầm nhìn, hơn nữa cách những bàn khác rất xa.
Bọn họ cũng có thể coi là có khá nhiều người quen, cho nên sau khi tìm hiểu thì phát hiện ngồi ở đây là kín đáo nhất, có thể giảm bớt rất nhiều ánh mắt soi mói, hơn nữa sau bài đăng của hai bạn học nữ lần trước, thì cũng có rất ít người ngồi đối diện bọn họ.
Bởi vậy, không chỉ những động tác như kéo tay sờ đầu, lâu lâu ôm một cái... ngay cả nói chuyện cũng tiện hơn nhiều.
Tô Lâm cũng không biết vì sao.
Anh mới vừa hỏi xong câu “Em thấy có phải người này rất là ngu ngốc đúng không”, sắc mặt cô gái nhỏ lập tức thay đổi.
Vốn dĩ không khí đang vô cùng tốt đẹp, rồi dường như có một tiếng vang vỡ vụn, “Răng rắc” vang lên ở bên tai.
Tuy đang ngồi trong góc nhưng ánh đèn cũng có thể chiếu tới, ánh sáng chiếu từ trên xuống dưới khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đã trắng nõn của Lộc Viên Viên lại dường như được phủ thêm một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Đôi mắt nai đen như mực trên khuôn mặt nho nhỏ của cô, thông suốt trong veo bừng sáng, cứ như có thể nói chuyện vậy.
Nhưng cho dù có biết nói chuyện thì—— bây giờ nói cũng tuyệt đối không phải lời hay gì cả.
Tô Lâm dừng cười, buồn bực.
Má nó sao tự nhiên lại vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì vừa nãy anh mắng ngu ngốc?
Sao lại thế được, cô cũng không phải là loại người không thể tiếp thu những lời nói như vậy.
Là bởi vì cái người bị anh bắn nick đó sao?
Nhưng rõ ràng là giọng nói vừa nãy của cô vẫn rất bình thường.
Hơn nữa chuyện này, cái chuyện bài đăng này là do cô nhắc tới mà.
“...”
Lần đầu tiên Tô Lâm cảm thấy hoài nghi phán đoán của mình.
Nhưng bởi vì anh vẫn đang như lọt vào sương mù, cho nên quyết định giả vờ như không biết gì hết duỗi tay bóp mặt cô.
Không nghĩ tới, còn chưa chạm vào ——
Một tiếng “Bốp” vang lên.
Có khi đề-xi-ben còn to hơn cả tiếng hai người vừa nói chuyện, tiếng kêu cũng rất giòn.
Tay anh chững lại giữa không trung.
Trên mu bàn tay có cảm giác vừa mới bị đánh, tuy nghe rất là vang thế nhưng thật ra chẳng đau một chút nào, giống như bị một con mèo nhỏ cào một cái bằng cái đệm thịt của mình.
Cô mèo nhỏ vừa mới cào anh vẫn nhìn anh không hề chớp mắt.
Từ trước đến nay cô đều không cố ý che giấu cảm xúc của mình trước mặt anh, bây giờ cũng như vậy, rõ ràng là đang tức giận —— mà số lần tức giận của cô phải nói là có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả lúc cô gái nhỏ ghen cũng đáng yêu như vậy cho nên dường như là không hề tức giận với anh một lần nào cả.
Tô Lâm bỏ tay xuống, giữ những âm điệu như hồi nãy hỏi cô: “Làm sao vậy......” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm câu: “Bé yêu?”
Hai người đã ngồi ở thư viện cả một buổi buổi trưa cộng thêm cả đêm.
Cho nên những mục tiêu ôn tập gì đó cũng đã hoàn thành hết cả rồi, Lộc Viên Viên thu hồi tầm mắt, bắt đầu thu dọn sách cùng vở bút, sắp xếp gọn gàng bỏ tất cả vào trong cặp sách mất tầm nửa phút.
Cô gái nhìn anh lần thứ hai.
Thật ra vốn dĩ là cô chỉ đột nhiên nhớ tới, cảm thấy đó cũng chỉ là một việc khá là thú vị, rõ ràng hai người bọn họ đều không nói với nhau câu nào mà lại tự nhiên có thể gặp được nhau ở trên diễn đàn.
Công bằng mà nói, lúc Lộc Viên Viên bị khóa tài khoản cũng không cảm thấy tức giận gì cả, thậm chí cô còn cảm thấy đàn anh Tô tính toán chi li như vậy còn có chút đáng yêu.
Sau đó…
Ha hả.
Vừa nãy cô nghe anh nói đến cuối cùng, toàn bộ thần kinh khuôn mặt đều cứng đờ.
Lộc Viên Viên mở điện thoại, sau đó không nói một lời nào mà cầm cặp sách đứng lên, gửi ảnh chụp màn hình vào Wechat cho anh, nói một câu “Tự anh xem đi” liền đi ra ngoài.
Tô Lâm: “...”
Anh có rất ít đồ đạc, để máy tính vào là được rồi, sau đó đi theo phía sau cô đi ra khỏi thư viện, đi đến cửa thì nhìn vào WeChat.
Ảnh chụp màn hình.
Anh bấm vào xem, nhìn chằm chằm vào lời nhắn của người quản lý thật lâu.
—— “Sớm sinh quý tử vô cùng thích hợp, bạn học này, mong bạn bình tĩnh một ngày.”
Dùng từ khiếp sợ không đủ để hình dung tâm trạng của anh.
Không biết Tô Lâm sửng sốt bao lâu, đến khi định thần lại nhìn về phía trước đã thấy cô gái nhỏ nhà anh đi xuống bậc thang, đang đi trong khuôn viên trường trường, bóng lưng hòa vào trong bóng đêm, đi thật xa, bắp chân lộ ở bên ngoài trắng đến mức như phát sáng dưới ánh trăng.
Anh nhanh chóng đuổi theo muốn vươn tay kéo cô lại nhưng lại do dự ở giữa không trung, rụt về.
Tô Lâm đi bên cạnh cô, không xa không gần, hắng giọng, còn níu giữ một tia hy vọng cuối cùng: “... Người kia là em à?”
Lộc Viên Viên nghe vậy quay đầu lại nhìn anh một cái, đôi mắt nhỏ an tĩnh, giọng nói mềm mại không có cảm xúc: “Đúng vậy.”
“...”
“Hơn nữa đó lại còn là lần đầu tiên em bình luận trên diễn đàn.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc mà bổ sung.
Tô Lâm: “...”
Mẹ nó thế này thì quá kích thích.
Tô Lâm cảm thấy chuyện này là là một trong những chuyện ngu ngốc nhất mà anh từng làm sau khi quen Lộc Viên Viên, có thể xếp thứ ba.
Lần đầu tiên, là vào lúc anh và cô vẫn chưa ở bên nhau, uống say rồi sau đó chạy đến nhà người ta hẹn người ta xuống dưới lầu, lại còn ôm cô —— ôm cũng đã ôm rồi! Thế mà còn mẹ nó… Bảo người ta gọi anh là ba.
Lần thứ hai, vẫn là đêm hôm đó.
Mưu toan để người ta gọi anh là ba không thành công, thế mà anh lại còn mẹ nó... Cho cô phí sinh hoạt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho nên lần thứ ba chính là lần này.
Nghĩ như vậy, đột nhiên anh lại cảm thấy cô gái nhỏ của anh vô cùng hiền lành tốt tính.
Quả thực là tốt tính quá mức luôn...
Làm cái điều ngu ngốc như vậy ở hai lần đó… Mà chả hiểu sao cứ thế mà tha thứ cho anh, vài ngày sau lại còn nhận lời làm bạn gái nhỏ của anh.
Chậc.
Sau đó anh làm cái gì vậy!
Sau khi cậu chủ Tô tự mình phân tích, càng khinh thường hành vi của mình hơn, ngay cả cho dù anh không biết cái người bị anh bắn nick đó là cô —— Cũng không nên tự nhiên bắn nick người ta, người ẩn danh có quyền tự do ngôn luận trên diễn đàn cơ mà.
Giống như anh đã từng nói.
Đại Thanh diệt rồi, đã 2018, anh còn dùng tư tưởng của mình để trói buộc người khác.
Mẹ nó, không ra dáng người đàng hoàng một chút nào cả, lúc người ta đăng ký tài khoản diễn đàn còn nói là phải công bằng, anh nghĩ sao mà tự nhiên lại bắn nick người ta?
“Bé yêu.” Tô Lâm thật lòng cảm thấy mình sai quá sai, “Anh thật sự sai rồi, bây giờ ngẫm lại, thật ra những lời em nói vô cùng đúng,”
“...”
“Em nhìn xem, bây giờ em còn chưa cưới anh, giữ vững quan niệm như vậy đối với chuyện sinh con đẻ cái cũng hoàn toàn bình thường, anh không nên áp đặt em, lại càng không nên bởi vì em cảm thấy không ổn mà lập tức bắn nick của em.”
“...”
Hả?
Còn chưa cưới anh? Quan niệm sinh con đẻ cái?
Không phải…
Vì sao bọn họ bắt đầu thảo luận về việc sinh con đẻ cái??
Làm thế nào mà anh lại thay đổi đề tài một cách mượt như vậy???
“Anh đang nói bậy cái gì đó!” Lộc Viên Viên tức giận đến mức mặt mũi nóng bừng, cô ngửa đầu, nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc của anh thì lại càng tức giận không nhịn được, duỗi tay đẩy anh một cái: “Ai thèm sinh con cho anh cơ chứ ——!” Tuy tất nhiên là không đẩy được.
Tô Lâm nhắm đúng thời cơ, rồi đến lúc cô muốn rụt tay lại thì lập tức giữ chặt sau đó đó kéo một cái vào lồng ngực, hai tay ôm cô thật chặt.
Lộc Viên Viên giãy giụa vài cái cũng không tránh được, dán mặt vào cơ ngực cứng rắn của anh, giọng nói vang lên cũng có chút ồm ồm: “Anh làm gì vậy!”
Vừa dứt lời.
“A ——” Cảm giác được ôm lơ lửng trên không trung khiến cho cô kêu lên một tiếng theo phản xạ có điều kiện.
Cảnh vật trước mắt thay đổi, Lộc Viên Viên giữ chặt vai anh, lại nhận ra rằng anh lại tiếp tục—— Bế cả người cô lên giống như bế con nít.
Anh đi dọc theo vườn trường đến hướng bên cạnh, mặc dù không biết đó là hướng nào.
May mắn lần nào cũng là buổi tối, Lộc Viên Viên nghĩ, nếu không ban ngày ban mặt mà làm vậy thì chắc chắn sẽ bị chụp.
Rất nhanh, anh dừng bước lại, nới lỏng tay, cô chậm rãi trượt xuống, đặt chân vào một chỗ khá cao, sau khi đứng thẳng thì mới phát hiện... Độ cao này có hơi quen thuộc.
Cô nhìn chung quanh, cảm thấy cái này giống như ghế dài trong trường học, cũng không phân biệt được là đây có phải là cái ghế được anh bế rồi thả xuống lần đầu tiên hay không.
Nhưng mà lần này không giống lần đó!
Lộc Viên Viên đẩy bờ vai của anh, muốn nhảy xuống, vừa mới bước được nửa bước thì đã bị anh ôm lại.
“Bé yêu.” Cùng lúc đó, bên tai vang lên giọng nói của anh.
Bởi vì dựa vào ghế dựa, đầu của anh cao tầm xương quai xanh của cô, Lộc Viên Viên cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy tròng mắt đen kịt của anh, bên trong có cảm giác như có một cơn lốc xoáy nhỏ, thu hút người ta nhìn mê mẩn.
Anh ôm eo cô, siết chặt cánh tay, không cố tình nhỏ giọng để nói nữa mà vang lên rõ ràng: “Đừng tức giận.”
Nhìn từ trên cao xuống dưới, khóe mắt của anh cụp xuống, ngay cả khóe môi cũng thế, tóc mái che lông mày lại, trông khác hẳn với lúc anh cười đến kiêu ngạo run người ở thư viện.
Trong lòng Lộc Viên Viên nhảy dựng lên bởi ánh mắt và biểu cảm này.
Cô cố gắng tự nhủ ở trong lòng, rằng bề ngoài của người này có khả năng lừa gạt cực lớn, không được tin tưởng!
Anh chặn số di động còn mắng mày là đồ ngu ngốc, Lộc Viên Viên mày đừng có tin!!!
Vì thế giây trước Tô Lâm còn nhìn thấy sắc mặt của người trong lòng ngực mình có chút dao động.
Giống như là ngay lập tức có thể tha thứ cho anh vậy.
Ngay giây tiếp theo cô gái nhỏ lại lập tức khôi phục sắc mặt hời hợt như vừa nãy, kiểu “Anh cứ nói đi dù sao thì em cũng chỉ nghe một chút thôi”.
“...” Anh không còn muốn biết vì sao nữa rồi.
Trái tim Lộc Viên Viên bình tĩnh trở lại, không hề bận tâm nói: “Em không tức giận.”
Cô nhớ tới biệt danh vừa rồi Tô Lâm đặt cho cô, liền nói: “Em cổ hủ mà, không biết tức giận đâu.”
Mặt Tô Lâm cứng đờ trong chớp mắt.
Lộc Viên Viên nhìn anh, vẻ mặt hậm hực, chẳng hiểu sao tự nhiên lại vô cùng buồn cười, cố gắng lắm mới nhịn được.
Khi anh mở mắt ra lại một lần nữa, nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng khép mở, rành mạch nói năm chữ: “Bé yêu, anh sai rồi.”
Thái độ thành khẩn vô cùng.
“...”
Hình như dù cho cho lần nào đi chăng nữa thì khi nhìn khuôn mặt anh nói những lời này, ngay lập tức cô không còn cách nào khác.
Lộc Viên Viên cảm thấy cô chẳng tức giận nữa.
Nhưng mà cô không thể xuống nước nhanh như vậy được.
Cô mím môi, tay đặt ở bên hông kép mép váy một cái, quyết định nhường anh một bước, chậm rì rì hỏi: “Vậy anh nói xem… anh sai ở đâu?”
“Không nên bắn nick em.” Anh trả lời rất nhanh.
“...” Kỳ thực đây không phải là điều quan trọng nhất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lộc Viên Viên duỗi tay nắm tóc của anh, không dùng lực mạnh gì cả, “Anh nghĩ lại đi.”
Hả? Không phải cái này à?
Tô Lâm cau mày, lại nói tiếp: “Không nên châm chọc tư tưởng phong kiến của em?”
“... Vẫn hơi thiếu.”
Thật sự là anh không thể nghĩ ra được, dứt khoát nhận sai lung tung cả lên: “Anh không nên muốn em sinh con cho anh?”
Lộc Viên Viên:...???
Cái mạch não của người này làm sao vậy?
Vì sao chuyện gì cũng phải nhắc đến sinh con?
Tô Lâm nhìn vẻ mặt của gái nhỏ vô cùng phức tạp trộn lẫn với bực bội, đột nhiên trên lỗ tai cảm nhận được cảm giác ấm áp, sau đó —— Cái lực đó kéo nó lên.
Cô nắm lỗ tai anh, không biết có phải bị chọc tức hay không, gương mặt cũng đỏ lên, giọng nói cũng tức giận xưa nay chưa từng có: “Anh mắng em là đồ ngốc! Anh quên rồi à! Anh mắng nhiều câu đến như vậy cơ mà!!!”
Tô Lâm: “...”
Tô Lâm bừng tỉnh đại ngộ.
Vừa rồi anh đã vắt óc suy nghĩ, nhưng lại không thể nhớ được điểm này.
“Anh sai rồi, cục cưng,” Nếu người khác nói ra chỗ mình tức giận là chỗ nào thì dễ dỗ hơn nhiều, anh dứt khoát lưu loát: “Anh mới là đồ ngốc.”
Lộc Viên Viên buông tay ra, trong lòng lập tức thoải mái rất nhiều.
Mấy câu xin lỗi lúc trước chẳng biết toàn nói linh tinh cái gì…
Cô hắng giọng, cảm thấy chuyện này có thể hạ màn được rồi, không nghĩ đến là người nào đó còn nghiện nói lời xin lỗi mất rồi.
“Anh là đồ ngốc, bé yêu,” Anh gác cằm ở xương quai xanh của cô, vẻ mặt vô cùng đáng thương, ánh sáng trong mắt lập lòe, có cảm giác như ở trên đầu có một đôi lỗ tai vô hình đang đong đưa, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Còn tức giận không?”
“...”
Lộc Viên Viên nuốt nước miếng.
Không... Không tức giận nữa.
Ngược lại còn cảm thấy anh như vậy … Đáng yêu… Chết mất!
Cô đặt cả hai tay lên mái tóc của Tô Lâm, Nhìn mái tóc rất bồng thực tế rất mềm mại, nhanh chóng xoa mấy cái, tóc của anh ngay lập tức loạn hết cả lên —— Rối như thế mà lại cảm thấy còn đẹp hơn nhiều.
Lộc Viên Viên nhìn nhìn, không nhịn được đỏ mặt lên, nhìn sang hướng khác: “Em không tức giận nữa...”
“... Thật à?”
“Thật mà.”
Hình như anh còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó vốn dĩ đôi tay đang đặt ở hai bên eo của cô vô cùng thành thật lại bắt đầu di chuyển, lực chú ý của cô lại tiếp tục được kéo về, đối diện với khuôn mặt mang ý cười của anh, nhếch khóe môi lên, “Thế có thể cho đồ ngốc hôn em một chút được không.”
“... Anh tự xưng mình là đồ ngốc nghiện rồi à.” Đây không phải là một cách xưng hô tốt đẹp gì cả.
“Ừ,” Anh gật đầu đầy đương nhiên, “Đây là hình phạt dành cho anh vào tối ngày hôm nay.”
Lộc Viên Viên: “...”
Tự mình trừng phạt…
Thật sự là cô không nhịn được cười ra tiếng, cười xong nắm lấy lỗ tai anh: “Anh đang nói lời ngụy biện gì vậy?”
Tô Lâm cũng không thèm để ý, rất chấp nhất với câu hỏi vừa rồi, cọ cằm vào làn da cô, “Muốn hôn em.”
“Thế...” Hai cánh tay cô ôm vai anh, đỡ gáy anh, chậm rãi cúi đầu xuống, nói giọng rất nhỏ: “... Chỉ một chút thôi nha.”
Tất nhiên chỉ một chút là không thể.
Sau khi Tô Lâm dán lên môi cô là không buông ra, tay anh cũng di chuyển xuống dưới, chạm vào chỗ cẳng chân cô bên dưới váy.
Trong bàn tay anh có vết chai mỏng, lúc di chuyển qua vùng trong đầu gối, làn da không tự giác mà run lên, một cảm giác tê dại xông thẳng đỉnh đầu.
Lộc Viên Viên nhắm hai mắt rùng mình một cái, toàn thân không được tự nhiên giật giật chân
Nhưng anh không cử động nữa.
Nói là “chỉ một chút” nhưng sau khi xong, môi cô đã tê rần, tuy bây giờ đã học được cách thở rồi, nhưng vẫn không tránh được cảm thấy có chút choáng váng.
Lộc Viên Viên tựa trán vào cổ anh thở dốc.
Bởi vì sát gần nhau, có thể cảm nhận được mặt anh hơi hơi nghiêng, thổi khí nóng vào vành tai cô: “Anh là đồ ngốc, Viên Viên của anh là tiểu tiên nữ.”
Lộc Viên Viên sửng sốt trong chớp mắt, anh bế cô thả xuống dưới đất, chênh lệch chiều cao lại trở về trạng thái ban đầu.
Cô ngửa đầu nhìn anh cười, còn không kịp phản ứng câu trước đó của anh là gì thì đã nghe anh nói tiếp: “Đồ ngốc thích tiểu tiên nữ.”
Sau khi hôn môi, đôi môi anh bóng loáng cong lên, giọng nói trầm và khàn, quyến rũ lạ thường.
“...”
Tô Lâm vừa lòng nhìn đôi mắt cô gái nhỏ bỗng nhiên trợn to, trong bóng đêm cũng nhìn thấy, làn da mặt trắng nõn dần dần đỏ lên.
Anh giơ tay sờ vành tai cô.
Đúng vậy, nóng hổi.
Anh cười gục đầu xuống, hơi cúi người định kéo tay cô, đột nhiên trên mặt cảm thấy lạnh, bị dán cái gì đó vào.
Không chỉ lạnh, còn mềm mại, còn ướt át.
Là môi cô, anh vừa hôn.
Động tác Tô Lâm đột ngột dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Rõ ràng là khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng hết cả lên rồi, nhưng đôi mắt nai lại không tránh né, cứ nhìn thẳng vào anh, giống như một dòng suối nhỏ trong veo chợt xâm nhập vào trong lòng người, gột sạch họ một lần. Cô chớp chớp mắt, khoảng cách cực gần, lông mi nhỏ dài cử động cũng khiến anh cảm nhận được.
Sự ngẩn ngơ của anh phản chiếu vào trong cô, cô cười, má lúm đồng tiền bên phải hiện lên.
Gió đêm ngày mùa hè, hơi thở cây cối.
Còn có mùi sữa trên người cô gái, dấu hôn bên mặt.
Cô mở miệng, vốn dĩ giọng nói đã nhẹ nhàng rồi, còn cố ý cố ý thêm vào một số cảm xúc khác, mềm mại và ngọt ngào.
—— “Tiểu tiên nữ cũng thích đồ ngốc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT