La Niệm trốn ở nhà hai ngày, rốt cuộc vẫn cứ phải đi học, dù gì cô ta vẫn đang là học sinh, không thể cứ nghỉ học mãi được.
Sau khi La Niệm quay lại trường học, đám học sinh của lớp chín do La Niệm cầm đầu phát hiện ra cô ta có khá nhiều thay đổi. La Niệm không hề nhắc tới Vân Tình Không của lớp một nữa, thậm chí bản thân mình không nói thì thôi, nhưng cũng không cho phép người khác được nhắc đến. Những lúc cô ta có mặt thì mọi người tuyệt đối không được bàn luận về Vân Tình Không, khen hay mắng gì cũng không được.
Mấy nam sinh nữ sinh cùng đàn đúm một chỗ với La Niệm mới đầu còn chưa biết cô ta có thêm một điều kiêng kị mới, cho nên ở trước mặt cô ta nhắc đến gia đình, cha mẹ của Vân Tình Không. Mới trào phúng được hai câu đã chọc cho La Niệm nổi giận một trận thật lớn. Thế là tất cả mọi người đều biết, hiện tại La Niệm không cho phép bất cứ ai nói xấu sau lưng Vân Tình Không.
"Cậu nói xem có phải cô ta bị bệnh hay không? Chẳng phải trước đó người mắng cậu to mồm nhất là cô ta hay sao? Bây giờ ở chỗ này giả mù sa mưa cái gì chứ, đúng là buồn nôn." Tưởng Mộng hừ mũi, cả mặt hiện rõ ra sự phản cảm đối với La Niệm.
Thủy Ngân ồ một tiếng, không quá để ý đến chuyện La Niệm đang làm cái gì. Gõ gõ phiếu báo danh trong tay, ngẩng đầu hỏi, "Cậu có muốn tham gia cuộc thi biện luận với lớp hai không? Mình sắp phải nộp danh sách rồi."
Tưởng Mộng: "Sao cậu không để ý đến La Niệm một chút nào thế?"
Thủy Ngân: "Cô ta có cái gì hay mà để ý. Được rồi, cậu có tham gia đúng không, để mình viết tên của cậu vào nhé."
"Lớp trưởng, cậu nói xem có phải là do thầy chủ nhiệm của lớp mình làm hay không?" Nữ sinh ngồi cùng bàn ghé lại gần, "Mình nghe nói chủ nhiệm của lớp chúng ta quen biết với người nhà của La Niệm, nhất định là do thầy ấy không chịu được việc cô ta bắt nạt cậu, cho nên mới thay cậu lấy lại công bằng. Là thầy ấy bảo vệ cậu nha, thật là lãng mạn mà!"
Thủy Ngân liếc mắt sang nhìn, thấy cô nàng rút từ trong ngăn bàn ra một quyển tiểu thuyết tình cảm, tên truyện là “Sẽ có XX thay anh yêu em”. Cô nhớ là hôm trước vẫn còn trông thấy quyển “Thằng nhóc kia thật XX”, cuốn đó dày như vậy mà đã đọc xong rồi. Đọc truyện thì hăng hái như thế, vậy mà ngồi đọc sách thì cứ như sắp hấp hối đến nơi.
"Đọc một ít tiểu thuyết tình cảm thả lỏng đầu óc thì được, nhưng đọc mà cứ coi những thứ trong đó là thật, ảnh hưởng đến suy nghĩ thực tế thì không nên đâu."
Nữ sinh nọ thấy Thuỷ Ngân nhìn mình cười cười thì cúi đầu rụt cổ, lôi sách Tiếng Anh ra học thuộc từ vựng, không dám nói gì thêm nữa.
Thủy Ngân ở trường học không trông thấy La Niệm, có thể là vì cô ta cố ý trốn tránh cô, hoặc cũng có thể là vì Thủy Ngân thực sự quá bận rộn, không có thời gian chú ý đến động tĩnh của cô nàng.
Cuộc thi biện luận giao lưu với lớp hai vừa kết thúc, cán bộ học tập của lớp hai đột nhiên đuổi theo ngăn các cô lại.
Tưởng Mộng nhìn nam sinh có khuôn mặt nghiêm túc kia chặn đường của hai người, lập tức cảnh giác đứng chắn ở trước mặt Thủy Ngân, "Làm gì thế? Thấy lớp bọn tôi thắng không phục muốn chạy ra cãi nhau à?"
Mới vừa rồi, hai lớp thi biện luận với nhau, người nào người nấy hăng say tranh luận đến mặt đỏ tai hồng. Đến gần cuối tình cảnh hỗn loạn có chút mất khống chế, chỉ có lớp trưởng của lớp một Vân Tình Không từ đầu đến cuối đều mặt không đỏ tim không nhanh, cũng không hề nói lớn tiếng, gần như chỉ ngồi nhìn bọn họ ồn ào. Nhưng mỗi lần cô mở miệng, loại thần thái tự tin và giọng điệu chắc chắn đó lập tức có thể trấn áp toàn bộ. Vậy nên nửa sau của cuộc biện luận, lớp hai cơ hồ không có đủ lực để đánh trả, bị vị lớp trưởng của lớp đối thủ công kích toàn diện, không ai có thể phủ nhận.
Cán bộ học tập của lớp hai rất nghiêm túc: "Không phải, mới thi biện luận hữu nghị một lần, lớp tôi thua thì thôi, lần sau chúng tôi sẽ giành chiến thắng."
Tưởng Mộng thấy khó hiểu: "Vậy cậu mang theo vẻ mặt muốn đi gây sự tới cản đường chúng tôi làm cái gì? Không phải tới cãi nhau, chẳng lẽ là muốn tỏ tình?"
Cán bộ học tập lớp hai: "..."
Tưởng Mộng và Thủy Ngân đều nhìn thấy vành tai của nam sinh nọ chậm rãi đỏ lên. Thế là Tưởng Mộng hiểu ra, yên lặng rời đi, để lại cậu ta một mình mặt đối mặt với lớp trưởng lớp mình.
Cán bộ học tập lớp hai: "Bạn học Vân Tình Không, mình chắc chắn bạn sẽ không đồng ý với mình, nhưng mình phải nói cho bạn biết, mình thực sự nghiêm túc. Có thể bạn sẽ cảm thấy hiện tại tuổi tác của chúng ta còn quá nhỏ, hẳn là phải quan tâm đến việc học tập, mình cũng hiểu, cho nên chúng ta có thể học tập cùng với nhau. Bạn rất ưu tú, là mục tiêu theo đuổi của mình lúc này, mình sẽ đoạt được hạng nhất, mong bạn giám sát."
Nam sinh thành thật không giống như đang tỏ tình mà giống như đang hạ chiến thư thì đúng hơn. Cậu là người thường xuyên đứng ở vị trí thứ hai toàn trường, tên cũng luôn luôn đứng ngay phía sau cô. Lần trước thi đua toán học cũng thế, hạng nhất bị Thủy Ngân giành mất, hạng hai chính là cậu. Thủy Ngân còn nhớ rõ trước đó lúc cô dùng chai nước ném vào một nam sinh của lớp chín, anh bạn cả mặt đều hiện rõ sự ham thích học tập, luôn bị cô áp một đầu trên bảng thứ tự này còn là người đầu tiên vỗ tay cho cô.
Thuỷ Ngân bất chợt lại có cảm giác đang bắt nạt trẻ nhỏ. Là một người trưởng thành có suy nghĩ thành thục, lại có rất nhiều năm tích luỹ kinh nghiệm học tập, những đứa trẻ này phải so với cô thực sự là không công bằng.
Vả lại, tuy cô có thể dùng vô số phương pháp trực tiếp và cứng rắn để ngăn chặn những kẻ theo đuổi ngoan cố dây dưa không dứt, nhưng lại chưa bao giờ có cách nào biểu lộ được sự chán ghét đối với loại tình cảm đơn thuần, không hề có tính cưỡng ép này.
Vậy nên cô chỉ có thể nói: "Được rồi, cảm ơn bạn đã dành tình cảm cho mình. Hi vọng bạn có thể học tập thật giỏi, về sau trở thành một người đàn ông ưu tú."
Nam sinh được người khác khích lệ, giọng điệu trịnh trọng: "Mình sẽ!"
Thủy Ngân đuổi nam sinh kia đi xong, quay đầu lại bỗng phát hiện ra một màn vừa rồi bị người khác nhìn thấy. Hạ Sở Bình cầm giáo án đứng đó, vẻ mặt có chút phức tạp. Anh ta cũng nghe nói vị lớp trưởng này của lớp mình được nhiều người yêu thích đến mức nào, nhưng tận mắt nhìn thấy lại có cảm giác khác biệt hẳn. Anh ta đi tới, không nhịn được dặn dò: "Các em mới là học sinh trung học thôi, không thể yêu sớm đâu."
Nhìn khuôn mặt đã từng là bóng ma tâm lý trong quá khứ của mình, Thủy Ngân khẽ cười, "Đương nhiên rồi ạ."
Có là bóng ma tâm lý gì mà ngày nào cũng nhìn, nhìn lâu cũng chỉ đến vậy mà thôi.
La tiên sinh ở bên kia mãi không thấy có tin tức, Thủy Ngân không rõ là ông không đọc được bức thư kia hay là thời gian xác nhận có hơi lâu một chút. Trên đường tan học trở về, Thuỷ Ngân tự hỏi liệu có cần gửi bức thư còn lại tới cho La phu nhân hay không, thì chợt thấy bên đường đối diện có một chiếc xe đang đậu. Người đàn ông bên trong xe hạ cửa kính xuống đưa mắt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu lẫn dò xét.
Ngoại hình của La Ức rất giống cha anh ta, cho nên người đàn ông này hẳn là La tiên sinh.
Thủy Ngân nhìn qua đó, cách một con đường, La tiên sinh nâng cửa sổ lên, chiếc xe nhanh chóng phóng đi, có vẻ như không phải ông ta muốn đến để tìm cô nói chuyện. Thủy Ngân cũng không thèm để ý, cô nghĩ, xem ra lá thư dành cho La phu nhân kia không cần gửi đi nữa rồi.
Qua một thời gian ngắn là đến lễ kỷ niệm tròn mười năm thành lập trường Nhất Trung. Ban giám hiệu muốn tổ chức tiệc tối, còn có tiết mục biểu diễn của các lớp. Thủy Ngân là học sinh lớp mười, có một tiết mục một mình biểu diễn. Cô thường xuyên làm hộ việc cho các giáo viên, cho nên tiệc tối kỷ niệm mười năm này cô đã sớm biết được kế hoạch chi tiết. Tỉ như danh sách khách mời, các nhân vật nổi tiếng trong xã hội, các cựu học sinh … vân vân. Ở trên đó cô còn thấy được tên của La tiên sinh.
Ngoại trừ danh sách dự thảo này, danh sách tiết mục của các lớp đăng ký cô cũng biết. Lớp chín đăng ký độc tấu đàn dương cầm, người biểu diễn là La Niệm.
Thủy Ngân nhướng mày, cân nhắc một lát rồi đăng ký tiết mục cho mình, cũng là độc tấu đàn dương cầm. Còn tiết mục biểu diễn của lớp một, cô sắp xếp cho bọn họ ngâm thơ.
Dù sao việc kỷ niệm tròn mười năm thành lập trường là một sự kiện nghiêm túc, những tiết mục được lựa chọn cũng chỉ có mấy cái. Thuỷ Ngân động viên các học sinh của lớp một ngâm thơ, lại chủ động mời vài thầy cô giáo có chuyên môn đến giúp đỡ cho bọn họ. Đồng thời cô cũng tham gia sáng tác một phần, bài thơ do thầy trò của Nhất Trung hợp tác viết nên, tác phẩm kể về các hồi ức xưa và nói đến tương lai triển vọng đã được hoàn hành. Viết có hay hay không cũng chỉ là phụ, quan trọng là ý nghĩa của tiết mục này, khẳng định sẽ vượt qua những tiết mục khác. Còn bọn họ có giành được giải thưởng hay không thì khó mà nói được.
Đã tham gia thì muốn giành giải là cái chắc rồi ―― thế giới của người lớn chính là xem trọng hiệu quả và lợi ích như thế.
La Niệm nhìn thấy Vân Tình Không đăng ký tiết mục độc tấu đàn dương cầm, lại tức giận ngút trời. Thủy Ngân ở trong trường từ xa đã thấy cô ta đang hung tợn trợn mắt nhìn mình.
Bởi vì sợ mình ép sẽ làm Vân Tình Không tiết lộ bí mật, La Niệm căn bản không dám đối đầu trực tiếp với cô, chỉ có thể liên tục nhắn tin cho anh trai La Ức, thúc giục anh ta tranh thủ thời gian hành động.
"Không giết được nó thì bức điên nó cũng được mà! Đã lâu như vậy rồi, anh, có phải anh không muốn giúp em nữa đúng không?"
La Ức bị em gái quấy rầy đến phát phiền, nhớ tới tiểu mỹ nhân gặp qua ngày đó, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, "Được rồi, làm một nữ sinh phát điên chẳng phải dễ lắm hay sao, như thế này..."
La Niệm nghe anh trai nói xong, vẻ bực bội trên mặt chuyển thành ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, cô ta cảm thấy làm như vậy càng tốt hơn. Chẳng phải Vân Tình Không biết rõ thân phận của mình sao, lại còn uy hiếp mình nữa mà. Được thôi, vậy để nó nếm thử mùi vị bị chính anh trai ruột ... đi, nó phải trải qua một chuyện buồn nôn như vậy, để xem đến lúc đó nó có phát điên hay không!
"Được, anh, em sẽ phối hợp với anh, lựa chọn thời điểm dẫn nó đi ra ngoài. Anh phải làm nó ngất đi đấy nhé, đừng để nó có khả năng kêu cứu." La Niệm xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, nhịp tim tăng nhanh.
La Ức ở đầu kia điện thoại cười nói: "Yên tâm, cái này phải để em dạy nữa chắc. Còn thời điểm thì chẳng phải trường em sắp tổ chức lễ thành lập trường sao, chọn đêm hôm đó đi. Có nhiều người thì xung quanh rối loạn, thuận tiện cho chúng ta hành động."
La Niệm lập tức đồng ý: "Được ạ!"
Nghĩ đến phản ứng sẽ có của Vân Tình Không lúc đó, La Niệm nhất thời cảm thấy thật thoải mái, sự tức giận vì hai người đăng ký tiết mục giống nhau cũng giảm đi khá nhiều. Cô ta chưa từng nghe nói Vân Tình Không biết đánh đàn dương cầm, nhìn điều kiện gia đình nghèo cỡ đó, làm gì có chuyện trong nhà có đàn mà đánh. Khẳng định không thể sánh được với người đã học đàn từ tiểu học giống như cô ta, để xem đến lúc đó ai mới là người bị mất mặt!
"Tiên sinh, tiểu thư nói muốn mua lễ phục dạ hội, dùng cho tiết mục biểu diễn của ngày kỷ niệm thành lập trường." Thư ký của La tiên sinh tắt điện thoại, nhìn về phía bàn làm việc nói với La tiên sinh.
La tiên sinh dừng một chút rồi nói, "Cứ mua đi."
Xong lại nói tiếp: "Mua luôn một bộ nữa cho Vân Tình Không, nói với con bé, sau khi tiệc kỷ niệm thành lập trường kết thúc tôi muốn nói chuyện với nó một chút."
Thư ký có quan hệ rất mật thiết với ông, nghe vậy liền nói: "Chuyện liên quan đến thân phận của tiểu thư không nói cho phu nhân và thiếu gia biết sao ạ?"
La tiên sinh day day trán, "Giải quyết xong xuôi trước đã rồi mới nói cho bọn họ biết. Đứa nhỏ Vân Tình Không này rất thông minh, tôi muốn nói chuyện với con bé một chút rồi mới xác định xem nó muốn làm gì."
Thư ký cười cười nịnh nọt: "Sự thông minh của tiểu thư có lẽ là vì giống tiên sinh."
La tiên sinh: "Có thể phát hiện ra thân phận thật của mình, còn có thể tìm tới cha mẹ ruột, biết gửi thư cho tôi, lại giữ vững sự bình thản. So với anh trai thì nó trầm ổn thông minh hơn nhiều. Đáng tiếc là không lớn lên ở bên cạnh tôi, bây giờ có hơi khó khăn rồi."
Nếu cứ trực tiếp đón Vân Tình Không trở về, để người ta biết được nhà họ La bọn họ tốn công vô ích nuôi con của một người giúp việc những mười sáu năm, còn đứa con gái chân chính lại lưu lạc ở bên ngoài do người khác nuôi lớn thì thể diện của nhà bọn họ vứt đi đâu. Khoảng thời gian này ông đã xem qua tư liệu về Vân Tình Không, rất hài lòng về sự ưu tú của cô, đương nhiên là muốn tiếp nhận và đón trở về. Chỉ có điều kế hoạch cụ thể như thế nào còn cần phải cân nhắc, cũng nên có một cách giải thích hợp lý mới được.
Còn cả người giúp việc tên Vân Bình kia nữa, bà ta ở đó nên làm thế nào, cũng cần suy nghĩ thật kỹ. Dù sao Vân Bình đã nuôi nấng Vân Tình Không hơn chục năm, khẳng định hai người có tình cảm với nhau. Nếu xử lý không tốt, nói không chừng Vân Tình Không sẽ sinh ra sự kháng cự đối với người cha ruột này. Nhưng nếu không xử lí, ông lại không nuốt trôi được cục tức ấy. Đã ăn trộm con gái của nhà họ La bọn họ, chẳng lẽ hiện tại còn muốn được bình an vô sự nữa hay sao?
Tuy nhiên việc này có hại nhưng cũng có lợi, sự tồn tại của Vân Bình vừa hay có thể khống chế hành vi của đứa bé Vân Tình Không kia. Chẳng may Vân Tình Không không hài lòng với sự sắp xếp của ông thì lấy Vân Bình ra để uy hiếp cũng được.
La tiên sinh tính toán rất tốt, chỉ là không nghĩ tới Vân Tình Không của hiện tại đã không phải là Vân Tình Không của lúc trước nữa. Thủy Ngân hoàn toàn không quan tâm bất cứ người nào trong số bọn họ, cô đã diễn xong suất diễn của mình, bây giờ chỉ chờ đám người bọn họ bắt đầu biểu diễn mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT