Lưu Huyên Thần khe khẽ giải thích. “Trẫm không bỏ nàng lại, trẫm vẫn đứng gần đó dõi theo nàng. Nếu trẫm bất chấp đem nàng rời khỏi phủ Tề vương thì bí mật của Tề vương không có cách nào được công bố, như vậy sẽ có rất nhiều người phải chết uổng phí mà nàng cũng uổng một phen sợ hãi. Nước cờ tiếp theo của Tề vương sẽ là gì, trẫm cũng không thể dự đoán được, thế nên mới phải tính toán đường đi nước bước chi li như vậy. Nàng tin trẫm chứ?”

Cô muốn nói gì đó rồi lại thôi, tâm trí ảo não, mơ hồ quá sức chịu đựng. “Kỳ thật đáp án không quan trọng. Lưu hoàng thượng, khi lần đầu thấy tôi, có phải anh cảm thấy tôi rất giống một ai đó không?”

“Sao?”

Vân Ánh Lục đứng dậy, quay mặt về phía cửa sổ, chậm rãi nói. “Lưu hoàng thượng, tôi quyết định rời khỏi hoàng cung là vì tôi thật sự muốn thành thân cùng Đỗ Tử Bân, còn nữa, tôi cũng không muốn trở thành vật phẩm để anh và Tề vương tranh đoạt”. Nói vòng nói vo chẳng bằng nói thật mọi tâm tư, suy nghĩ của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play