“Lưu hoàng thượng…” Vân Ánh Lục nghẹn ngào gọi tên hắn.

Bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp, ánh chớp lại lóe sáng hệt như một con rắn lửa vặn mình trên bầu trời tối đen. Hắn vội kéo tay cô, chạy thật nhanh về phong đình gần đó. Cả hai vừa vào đến nơi, mưa đã ào ào trút xuống như thác. Gió lớn hắt mưa khiến bàn ghế trong đình đều bị ướt nước. Mưa càng lúc càng nặng hạt, xóa nhòa cảnh sắc bên ngoài bằng tấm màn nước khổng lồ, mờ mịt.

“Ngồi xuống đi!” Lưu Huyên Thần dùng ống tay áo lau tạm ghế rồi đỡ Vân Ánh Lục ngồi xuống, không khí trong đình bỗng chốc trở nên gượng gạo khác thường.

Từ khi quen biết cô, hắn chỉ thấy hai trạng thái hiện hữu trên gương mặt, một là bình thản an nhiên, hai là phùng mang trợn mắt, hắn thật không ngờ lại có ngày thấy cô rầu rĩ khóc than như vậy. Vẻ mặt cố nén đau thương, ánh mắt buồn bã u hoài kia khiến tim hắn như chùng hẳn xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play