Lưu Huyên Thần khẽ chùng lòng, nhưng khóe miệng hắn vẫn hiện lên nét cười dịu dàng. “Vân thái y, trẫm đã nói rồi, trừ phi nàng bức trẫm phải cưới nàng, bằng không trẫm không thể nào nạp một thái y làm phi đâu, trong lịch sử chưa từng có tiền lệ nào như vậy, vả lại chuyện đó cũng không hợp với cung quy. Nhưng trẫm muốn hỏi nàng một câu, nàng không lừa gạt gì trẫm chứ?”
Vân Ánh Lục mải nghĩ ngợi vẩn vơ, đột nhiên bị hỏi nên nhất thời không biết trả lời ra sao. “Tôi… tôi…”
“Vân thái y, ở đây không có người nào khác, nàng nói thật cho trẫm biết, hoàng hậu thật sự mắc bệnh qua đời sao? Bây giờ trẫm còn có cách giúp nàng thoát tội, bằng không đợi tới sáng mai, phủ Nội vụ và bộ Hình sẽ ra mặt điều tra, trẫm muốn giúp nàng cũng khó mà mở lời cho được. Đương nhiên, lấy uy thiên tử bảo vệ một thái y cũng không khó, nhưng làm như thế, Vân thái y à, mọi người ắt sẽ nghĩ trẫm thực sự đã lâm hạnh nàng. Trên đời này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mà tương trợ nhau, trẫm không dưng đi giúp một tiểu thái y làm gì cơ chứ? Còn cả lần nghiệm thân cho Nguyễn phi, chuyện của Cổ thục nghi, tin đồn về nàng trong cung không ít đâu. Vân thái y, nói thật đi, nàng không lừa dối gì trẫm chứ?”
Chẳng mấy khi Lưu Huyên Thần thân thiện, dịu dàng như làn gió mát thế này nhưng Vân Ánh Lục cũng vì làn gió mát này mà gai ốc nổi khắp toàn thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT